Màn hình 7: Ba thực thể, quỹ đạo di chuyển thất thường, vận tốc trung bình 2. 1 m/s. Đã không còn khả năng phục hồi. Màn hình 12: Một thực thể, tĩnh. Đã không còn khả năng phục hồi. Màn hình 9: Không có tín hiệu.
Tiếng kim loại bị cào xé vọng lên từ sàn nhà. Lạnh. Kiên siết chặt mép bàn điều khiển, các khớp ngón tay trắng bệch. Dữ liệu vẫn đang chạy. Anh phải tập trung vào dữ liệu.
Sơ đồ thông gió tòa nhà hiện lên. Các đường ống màu xanh chằng chịt như mạch máu.
Lộ trình A, qua khu vực bếp ăn, mật độ thực thể cao. Xác suất sống sót: 11. 7%. Loại bỏ.
Lộ trình B, qua sảnh chính. Không khả thi. Loại bỏ.
Lộ trình C, qua ống thông gió khu C, hành lang kỹ thuật tầng 4. Chật hẹp. Tối. Mật độ thấp. Xác suất: 32. 4%.
32. 4%. . .
Một mùi hương chợt len lỏi vào tâm trí. Cà phê cháy. Đậm, hơi khét. Giống như cái cách chị Mai ở phòng kế toán luôn để quên mẻ pha của mình. Chị Mai. . . trên màn hình 7. . . một trong ba thực thể. . .
Kiên lắc mạnh đầu.
Dữ liệu không liên quan.
Anh nhắm mắt, hít một hơi sâu, không khí trong phòng điều khiển có mùi nhựa tái chế và ozon.
Xóa biến số cảm xúc.
Anh mở mắt ra. Màn hình vẫn ở đó. Con số vẫn ở đó.
32. 4%
Nó không phải là hy vọng. Nó là một con số. Con số tốt nhất anh có.
Tiếng gào thét bên dưới lại vang lên, lần này gần hơn. Anh nhận ra giọng của một ai đó.
Bàn tay Kiên di chuyển trên bàn phím, dứt khoát. Anh tắt hệ thống âm thanh thu từ các hành lang. Màn hình giờ đây là một vở kịch câm của những con số và những chấm đỏ di động. Im lặng. Hiệu quả.
Anh đứng dậy, nhét thanh năng lượng vào túi. Mục tiêu: điểm thoát hiểm E-7.
Thực thi Lộ trình C.
--------------------------------------------
Sàn sảnh chính càng trở nên lạnh hơn với sự gấp gáp. Dũng cảm nhận nó qua đế giày mòn. Anh đẩy một người phụ nữ qua cánh cửa xoay, sức nặng của bà làm lưng anh nhói lên. Cơn đau quen thuộc. Anh nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của bà, nhưng hình ảnh phản chiếu trong đó là khuôn mặt của chính con gái anh.
Ba sẽ về ngay.
Suy nghĩ đó không phải là một lời hứa, nó là một mệnh lệnh. Anh quăng chiếc dùi cui đã cong vênh sang một bên. Vô dụng. Anh bắt đầu chạy. Sức mạnh của anh, thứ vừa nãy còn là một tấm khiên, giờ chỉ là một gánh nặng vô nghĩa kéo anh chậm lại giữa dòng người hỗn loạn.
Không khí ở khu chung cư cũ còn đặc quánh hơn. Im lặng hơn. Một sự im lặng sai trái. Cánh cửa căn hộ 401 bị bật tung khỏi bản lề.
Anh không gọi. Gọi để làm gì?
Anh bước qua ngưỡng cửa, chân giẫm lên những mảnh gốm vỡ. Mùi của bình hoa cúc vợ anh mới mua hôm qua trộn lẫn với một thứ mùi tanh nồng. Anh đi thẳng vào phòng ngủ của con gái. Bức tường màu hồng con bé tự tay sơn. Anh nhìn xuống sàn. Không phải máu. Anh chỉ thấy chiếc kẹp tóc bằng nhựa, nằm lọt thỏm trong một vệt nước đã gần khô. Anh nhớ mình đã càu nhàu khi mua nó." Màu hồng sến súa," anh đã nói vậy. Con bé đã bĩu môi.
Dũng cúi người. Những ngón tay to bè, chai sạn của anh run rẩy khi nhặt nó lên. Món đồ chơi bằng nhựa rẻ tiền, nhẹ hẫng. Vô hồn.
Anh đứng đó, trong căn phòng màu hồng, siết chặt chiếc kẹp tóc. Anh không gầm lên. Không có vụ nổ nào trong lồng ngực. Chỉ có một sự sụp đổ vào bên trong, một sự trống rỗng lạnh lẽo hút cạn mọi không khí. Anh hít vào, nhưng không cảm thấy gì.
Hồi lâu sau, anh quay người và bước ra khỏi căn hộ. Bàn tay anh buông thõng. Các ngón tay vẫn siết chặt món đồ chơi bằng nhựa. Anh không nhìn lại. Dáng người anh thẳng tắp, bước đi đều đặn, không còn vẻ vội vã. Anh đi về phía thành phố đang cháy, một bóng đen hòa vào bóng tối.
--------------------------------------------
Điều đầu tiên Linh nhận ra không phải là sự im lặng. Mà là sự vắng mặt của cơn đau.
Cơn sốt đã từng thiêu đốt mọi tế bào không còn nữa. Cảm giác da thịt bị xé toạc đã biến mất. Chỉ còn lại một sự trống rỗng, lạnh lẽo nơi cánh tay.
Mùi máu và thuốc sát trùng vẫn còn đó. Cô ngồi dậy. Cơ thể di chuyển một cách nhẹ bẫng, gần như xa lạ. Cô nhìn xuống cánh tay mình dưới ánh sáng lờ mờ hắt qua khe cửa.
Vết cắn đã trở thành một thứ khác. Một mảng da trắng nhợt, phẳng lì, không có lấy một nếp nhăn. Không nóng, không ngứa. Chỉ có một sự láng mịn, vô cảm như gốm sứ. Linh đưa tay kia lên, những ngón tay run rẩy chạm vào vết sẹo. Lạnh. Như chạm vào da của một người khác.
Cô mở cửa. Thi thể của đồng nghiệp cô nằm đó, im lìm. Thi thể của Thiên - thứ đã cắn cô - nằm co quắp trong góc. Linh nhìn cái xác của anh, cái miệng há hốc, đôi mắt trắng đục. Cô chờ đợi. Chờ đợi sự sợ hãi, nỗi buồn, hay sự thương cảm.
Không có gì cả.
Cô bước ra ngoài. Thành phố im phăng phắc. Nhưng cô có thể nghe thấy nó. Một tiếng rít trầm thấp, chạy dọc trong những đường dây điện trên cao. Một âm thanh mà tai người không thể nghe thấy. Cô biết rằng có gì đó đã thay đổi.
Gió thổi qua, làm tóc cô bay. Cô bất giác đưa tay lên, không phải để vuốt tóc, mà để chạm vào vết sẹo trên cánh tay một lần nữa. Tiếng rên rỉ, tiếng những đoàn tàu trật nhịp và tiếng la hét của một người nào đó vọng lên.
Cô đứng đó, giữa một thế giới đã chết, lắng nghe bản giao hưởng của nó.