Âm thanh đó.
Nó lại vang lên từ buồng khám số 4. Một tiếng rít khô khốc, xé trong lồng ngực, theo sau là một tràng ho khan không dứt. Âm thanh không có trong bất kỳ sách giáo khoa y khoa nào Linh từng đọc. Nó là âm thanh của bất thường.
Trước mặt cô, một người đàn ông đang cố hít thở, đôi mắt ngước nhìn cô đầy tin tưởng. Màn hình bên cạnh hiển thị các chỉ số sinh tồn của anh ta, tất cả đều nằm trong vùng" chấp nhận được" theo thuật toán. Nhưng thuật toán không nghe được âm thanh đó.
Linh hít một hơi, cảm nhận không khí tái chế lạnh lẽo của trung tâm. Cô mỉm cười, một cử chỉ đã được rèn giũa đến hoàn hảo, các cơ mặt tự động vào vị trí." Hệ miễn dịch của anh đang phản ứng mạnh với chủng cúm mùa biến thể nặng," cô nghe giọng nói của chính mình vang lên, mượt mà và trấn an. Những từ ngữ không phải của cô. Chúng thuộc về bản ghi nhớ có logo Bio-Genesis chìm ở góc, được gửi xuống hai tuần trước.
Những từ ngữ đó giờ đây có vị như tro trong miệng cô.
Tuần trước là vài người. Giờ thì dãy ghế chờ không còn một chỗ trống. Họ ngồi đó, im lặng ho, và nhìn vào những màn hình quảng cáo các sản phẩm tăng cường miễn dịch với nụ cười rạng rỡ của những diễn viên nổi tiếng.
Tâm trí cô đột ngột vụt về hình ảnh bác sĩ Khoa. Không phải hình ảnh ông đang thì thầm trong góc làm việc mà là hình ảnh ngăn tủ cá nhân của ông trống rỗng, chỉ còn sót lại mùi bạc hà khử khuẩn. Ông đã cố gắng làm những gì có thể. Báo cáo của ông về" Phản ứng protein dị thường" đã bị hệ thống gắn cờ là dữ liệu nhiễu. Và rồi," Nghe nói được điều về cơ sở Tích hợp trên Đà Lĩnh" một y tá đã nói nhỏ." Nơi đó không khí trong lành lắm, mình tuần tới cũng định đi đến đó du lịch."
Không ai nhắc đến ông nữa. Sự im lặng cũng là một giao thức.
Cô kết thúc quy trình, kê cho người đàn ông đơn thuốc tăng cường miễn dịch tiêu chuẩn và nhìn anh rời đi, mang theo sự tin tưởng giả tạo mà cô vừa ban cho.
Một tiếng" bíp" vang lên. Bệnh nhân tiếp theo.
Và âm thanh đó lại bắt đầu.
Những ca tử vong đầu tiên được hệ thống ghi nhận bằng một cảnh báo màu vàng nhấp nháy trên góc màn hình của Linh.
[ SỰ KIỆN BẤT THƯỜNG - TỶ LỆ TỬ VONG VƯỢT NGƯỠNG DỰ BÁO 3. 7% ]
Không có thông báo nào khác. Các thi thể được đưa đi sau nửa đêm trên những chiếc xe không có logo. Công việc vẫn tiếp diễn. Những lời nói dối vẫn có vị như tro.
Và rồi, một âm thanh lạ cắt ngang sự im lặng của buổi chiều.
Đó không phải tiếng ho. Nó phát ra từ giường 4B, nơi ông Hùng, một kế toán hiền lành, đang nằm. Một tiếng rắc, khô và gọn, như thể một cành cây bị bẻ gãy. Linh ngẩng lên, thấy cơ thể ông Hùng uốn cong một cách phi vật lý, cột sống vặn ra sau. Đôi mắt ông không trợn ngược, chúng chỉ nhìn trừng trừng vào trần nhà, trống rỗng và vô cảm.
Linh buột miệng:" Co giật, lấy thuốc an thần!" Phản xạ của một y tá.
Nhưng đó không phải là co giật.
Với một chuyển động không thể có ở một người bệnh nằm liệt giường, ông Hùng gập người đứng thẳng trên sàn, các khớp xương kêu lách cách. Ông không gầm gừ. Ông chỉ thở. Một hơi thở sâu, đều đặn. Rồi ông quay đầu, cái cổ vẹo đi một góc kỳ dị, và bước về phía cô y tá trẻ đang đứng hóa đá gần đó.
“Bình tĩnh bác ơi, bình ti…” Chỉ thốt ra được vài từ cuối, cổ cô y tá bị bẻ nghẹo đầu sang một bên. Và những giọt máu bắn ra như những bông hoa nở trên nền tuyết.
“CHẠY NHANH! BỆNH NHÂN PHÁT ĐIÊN RỒI!” Tiếng ai đó vang lên kéo theo những tràng người tràn ra tứ phía.
Linh không nghe thấy tiếng la hét. Mọi thứ trong tai cô chỉ còn là một tiếng ù chói gắt. Cô chỉ thấy màu đỏ văng lên bức tường trắng, thấy những chuyển động mờ ảo khi những chiếc giường khác cũng bắt đầu có những cơn co giật tương tự.
Phản xạ sinh tồn trỗi dậy, lấn át cả sự kinh hoàng. Cô túm lấy cánh tay một đứa bé đang khóc lạc giọng gần đó, kéo nó về phía phòng kho chứa vật tư.
Cánh cửa kim loại nặng trịch. Cô gần như đã đóng được nó khi ghì chặt lòng bàn tay vào tay nắm cửa.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân đều tăm tắp vang lên ngoài hành lang. Nặng nề, nhịp nhàng, vô cảm. Rầm rập. Rầm rập. Qua khe cửa, Linh thấy những bóng đen tràn vào. Không phải những bệnh nhân kia, mà là những bộ đồ bảo hộ áp suất kín mít màu xám than, với những tấm che mặt bằng kính mờ đục. Họ không chạy. Họ bước đi một cách có phương pháp, phớt lờ những kẻ tấn công và cả những nạn nhân. Họ là những kẻ dọn dẹp.
Rồi giọng nói máy móc từ chiếc loa trên tường vang lên, bình thản như đang thông báo giờ thăm bệnh.
" Giao thức Thanh lọc được kích hoạt. Tất cả các lối ra vào sẽ được niêm phong trong 10 giây."
Cánh cửa kho trong tay Linh bỗng trở nên nặng ngàn cân.
Tiếng kim loại rít ken két. Chói tai.
Không kịp suy nghĩ, cô ném đứa bé ra bên phía kia của cánh cửa sắt dẫn ra khỏi toà nhà. Da thịt mềm mại của đứa bé lướt qua tay Linh, và rồi sàn sảnh chính lạnh lẽo đón lấy nó.
RẦM.
Một bức tường thép vừa mọc lên. Hơi thở của Linh kẹt cứng trong lồng ngực. Không khí trong kho đặc quánh lại, mang theo mùi sắt gỉ và một thứ gì đó ngòn ngọt, quen thuộc đến ghê người.
Một tiếng lách cách. Từ trong góc tối.
Đó là Thiên. Vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính vệt cà ri từ bữa trưa hôm qua. Nhưng dáng người đó không đứng thẳng. Anh ta gập người, run rẩy, và cái tiếng lách cách đó phát ra khi những khớp ngón tay của anh ta co giật, va vào nhau. Anh ta ngẩng lên, và đôi mắt anh ta. . . trắng xóa.
Lưng Linh đập vào mặt thép lạnh buốt. Cô lùi lại, nhưng không còn đâu để lùi. Tiếng gầm gừ không phát ra từ miệng Thiên, mà dường như bị nghẹn lại nơi cổ họng, một âm thanh của sự đứt gãy.
Hơi thở của Thiên phả vào má cô, sực mùi bệnh tật. Rồi một cảm giác nóng rực lan ra từ cánh tay. Ướt át. Linh nhìn xuống. Chiếc áo blouse trắng của cô đang nở một bông hoa đỏ thẫm.
Không còn đau. Chỉ có lạnh.
Sàn nhà đang lao lên đón cô. Trong tíc tắc cuối cùng, những mảnh vỡ vụt qua tâm trí Linh. Khuôn mặt của đứa bé. Tiếng cười của người trước mặt vào hôm qua. Giọng nói vô cảm từ loa phát thanh sáng nay:" Hiệu suất tiếp nhận khu vực giảm 7%."
Và rồi, một cụm từ duy nhất, rõ ràng đến tàn nhẫn, vang lên trong đầu cô khi bóng tối ập xuống.
" Thiệt hại chấp nhận được"