Sáu giờ tối. Một công tắc tự động.
Toàn bộ Thành phố Thanh Liên bừng sáng cùng một lúc. Không phải kiểu lên đèn từ từ của thế giới chúng ta. Ở đây, bóng tối là một lỗi hệ thống cần được sửa chữa ngay lập tức. Và thế là, như một mệnh lệnh, hàng triệu ngọn đèn đồng loạt bật, biến những tòa tháp chọc trời thành những mạch điện khổng lồ, và những đại lộ tám làn xe thành dòng sông ánh sáng im lìm, nơi xe tự hành lướt đi không một tiếng động.
Người ta gọi đó là một bản giao hưởng. Với một số người, đó là sự nghẹt thở.
Để hiểu được sự hoàn hảo đến lạnh người này, người ta phải quay ngược thời gian, về một khoảnh khắc lịch sử đã rẽ sang một hướng khác, khác xa so với những gì xảy ra với thế giới của chúng ta.
Trên một màn hình cũ kỹ trong một viện bảo tàng, những thước phim đen trắng đang chiếu lại khoảnh khắc đó. Những khuôn mặt nghiêm nghị của các nhà lãnh đạo thế giới những năm 1930 hiện ra trong một căn phòng đầy khói thuốc. Một giọng dẫn chuyện trầm ấm, trang trọng vang lên." Nhưng tại Danzig - Thuộc cộng hoà Costari," giọng nói tiếp tục," nhân loại đã lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật của cuộc chiến tranh tương lai." Hình ảnh chuyển sang một đoạn phim thử nghiệm mờ ảo: một cánh đồng lúa mì rộng lớn héo rũ, chuyển thành màu đen chỉ trong vài giây sau khi dính phải làn sương phun ra từ một chiếc máy bay cánh quạt cổ điển.
" Thế Chiến II đã may mắn không xảy ra với chúng ta. Thay vào đó, Cuộc Khủng Hoảng Danzig đã được giải quyết bằng mối đe dọa từ vũ khí sinh học sơ khai, dẫn đến một kỷ nguyên Hòa bình lạnh. Chiến tranh quy ước đã trở nên lỗi thời. Trong các phòng thí nghiệm bí mật, một cuộc chạy đua vũ trang mới, thầm lặng hơn, đã bắt đầu. Không phải là bom nguyên tử, mà là những tác nhân gây vô sinh có chọn lọc, những hợp chất làm suy giảm nhận thức, những loại bệnh dịch được thiết kế để tấn công các dấu ấn di truyền cụ thể xuất hiện trong một số nhóm thiểu số.
Đối mặt với mối đe dọa bị hủy diệt từ bên trong, cách phòng thủ duy nhất không phải là vũ khí, mà là một dân số ưu việt. Một cuộc chạy đua kiến tạo ra các siêu công dân đã bắt đầu cùng với sự cạnh tranh khốc liệt của các quốc gia với quá trình nhúng tay vào bộ gene của loài người. Và cùng với nó, một hình thái mới của chủ nghĩa chủng tộc thượng đẳng đã ra đời, không dựa trên quốc gia hay màu da, mà dựa trên sự hoàn hảo của bộ gene."
Thước phim đen trắng mờ dần, và thế giới hiện tại bừng sáng trên mọi màn hình trong thành phố. Một quảng cáo rực rỡ của Bio-Genesis bắt đầu. Một thanh niên đang thất vọng nhìn vào kết quả đánh giá bộ gene của mình [ Kết quả 6. 3 - Trung bình ]. Anh ta thở dài, rồi máy quay lia đến một sản phẩm của Bio-Genesis đặt trên bàn - một loại nước uống trong chai thủy tinh được thiết kế tối giản, tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ. Anh ta cầm lấy và uống một ngụm. Một cảm giác sảng khoái tràn qua cơ thể. Ngay lập tức, đôi mắt anh ta sáng lên, trở nên sắc bén và tập trung. Giao diện thực tế tăng cường hiện ra trong tầm nhìn của anh, các dòng dữ liệu phức tạp chạy quanh. Trên thiết bị của anh, một chỉ số bắt đầu tăng vọt. Một giọng nói ấm áp, đầy uy tín vang lên:
" Tối ưu hóa tiềm năng của bạn. Nâng cao Chỉ số Sinh học Cá nhân của bạn - Performance Biometric Index, hay PBI."
Trên màn hình, chỉ số PBI của chàng trai nhảy từ 6. 3 lên 9. 2 trên thang điểm 10. Con số màu xanh lá cây phát sáng đầy mời gọi. Cảnh tiếp theo, chính thanh niên đó, giờ đây mặc một bộ vest đắt tiền, tự tin bước vào một không gian làm việc năm sao sang trọng và nhận được cái gật đầu hài lòng từ người quản lý. Xã hội tôn sùng Chủ nghĩa Hiệu Suất, nơi giá trị con người được đo bằng PBI, quyết định địa vị, nghề nghiệp và phúc lợi của họ. Dưới 5 điểm, bạn bị xem là kém hiệu quả. Trên 9 điểm, bạn là tinh hoa nhân loại.
Một người thanh niên trên toa tàu điện từ liếc nhìn vào chiếc datapad trên cổ tay. Con số màu đỏ cam đáng thất vọng vẫn nhấp nháy ở đó:
[ PBI: 5. 8 - Trung bình ]
Người thanh niên siết chặt tay vịn, cảm nhận cái lạnh của kim loại. Toa tàu vẫn lướt đi trong im lặng tuyệt đối. Xung quanh, không ai nói với ai câu nào. Tất cả đều dán mắt vào màn hình, hoặc vào chỉ số PBI trên cổ tay mình. Mỗi người là một hòn đảo, và cây cầu duy nhất nối giữa họ là sự phán xét của một con số. Áp lực không đến từ những lời nói, nó đến từ sự im lặng chung này.
Máy quay cận cảnh vào sản phẩm, câu khẩu hiệu quen thuộc của Bio-Genesis sáng lên:
" Bio-Genesis: Kiến tạo phiên bản tốt nhất của bạn."
Người thanh niên liếc nhìn con số 5. 8 của mình lần nữa. Nó như đang chế nhạo.
Một ý nghĩ tất yếu nảy ra như mọi cá nhân bị bỏ lại khác.
" Trong năm nay, mình nhất định sẽ dùng một chai. Dù cho phải đánh đổi bằng cả gia tài!"
Rốt cuộc thì, ai cũng làm thế mà.
--------------------------------------------
Tầng 72 của tòa tháp Bio-Genesis không phải là một không gian, nó là một sự phủ định. Phủ định âm thanh, phủ định mùi hương, phủ định cả sự tồn tại của bụi. Không khí, được tinh lọc qua bảy tầng địa ngục của máy móc, lạnh lẽo và trơ trụi, chỉ để lại một tiếng vo ve gần như thuộc về cõi vô thanh của những siêu máy chủ đang nuốt chửng hàng terabyte dữ liệu mỗi giây.
Với Kiên, đó là bản thánh ca của trật tự.
Anh đứng đó, một bóng hình cô độc dán chặt vào tấm kính cường lực, nhìn xuống Thành phố Thanh Liên đang cuộn chảy bên dưới như một dải ngân hà nhân tạo. Đôi mắt Kiên lướt trên những dòng xe xuôi ngược, nhưng bộ lọc trong vỏ não đã tước đi mọi hình hài con người, biến chúng thành những vector vận tốc trên một giao diện đồ họa khổng lồ. Anh tìm thấy một sự bình yên méo mó trong cái trật tự vô hồn đó. Bình yên, hoặc là sự tê liệt. Đôi khi anh không còn phân biệt được nữa.
Cảm xúc là một loại nhiễu tín hiệu, một biến số rác làm hỏng những phương trình đẹp đẽ của logic. Anh đã từng cố giải nó. Và thất bại thảm hại.
Tiếng bíp.
Khay thức ăn màu xám chì trượt ra, cắt ngang dòng suy nghĩ. Mùi của nó là sự vắng mặt của mọi mùi hương. Anh cầm thìa, một cử động máy móc. Nhưng khi thìa bột gần đến môi, một phản ứng hóa học không mời mà đến bất chợt xẹt qua vòm họng. Mùi khói. Mùi của xiên thịt nướng trên một bếp than hoa cũ kỹ. Vị cay nồng của ớt quyện vào tiếng cười trong veo của Linh giữa cái ồn ào hỗn loạn của khu tập thể. “Đồ ngốc, lo nghĩ gì mãi thế,” cô đã nói.
LỖI HỆ THỐNG: DỮ LIỆU RÁC XÂM NHẬP.
Một cảnh báo vô cảm hiện lên trong tiềm thức của Kiên. Anh khựng lại, chỉ một tích tắc. Đây không phải là một cảm xúc. Đây là một lỗi cần được xử lý.
Anh nuốt xuống. Khô khốc. Quy trình được kích hoạt.
Bước một: Cách ly và xóa bỏ. Anh nuốt cả cái ký ức rác rưởi đó, dùng kết cấu trơ lì của bột dinh dưỡng để mài mòn nó đi.
Bước hai: Phân tích nguyên nhân. Nguyên nhân: Hợp chất trong bột dinh dưỡng, lô 72-C, có khả năng kích hoạt phản ứng khứu giác không mong muốn. Ghi nhận: Gửi yêu cầu phân tích và hiệu chuẩn lại lô 72-C.
Bước ba: Vá lỗ hổng. Anh nhắm mắt. Giao diện hệ điều hành vỏ não hiện lên. Lệnh được thực thi: TĂNG CƯỜNG TƯỜNG LỬA CẢM XÚC. MỨC LỌC: 99. 8% -> 99. 9%.
Quá trình hoàn tất. Một mili giây sau, sự tĩnh lặng của tầng 72 trở lại làm chủ.
Anh mở mắt. Logic là pháo đài cuối cùng. Bức tường lửa đã bảo vệ anh. Bên ngoài tấm kính, cái bóng ma nhợt nhạt vẫn ở đó, nhưng nó dường như đã lùi sâu hơn vào bóng tối, mờ nhạt hơn. Hệ thống đã được vá lỗi. Trật tự đã được vãn hồi.
Anh nâng thìa lên lần nữa, một cử động hoàn hảo, không một chút do dự. Chỉ là, trong một tích tắc vô hình, anh có cảm giác kết cấu của bột dinh dưỡng giống hệt như tro nguội.
--------------------------------------------
Cái lạnh của sàn đá cẩm thạch thấm qua đế giày, một cái lạnh quen thuộc giống hệt như ánh nhìn của những người lướt qua Dũng mỗi ngày. Anh đứng bất động trong bộ đồng phục bảo an, cố gắng trở nên vô hình giữa không gian sang trọng này, nhưng cái mác PBI 5. 9 dường như luôn hiện rõ trên trán.
Khi món đồ chơi đắt tiền của một cậu bé nhà giàu rơi xuống sàn, phản xạ của một nhân viên như anh nhanh chóng và gọn gàng. Dũng cúi người, nghe rõ tiếng cọt kẹt phản đối từ sống lưng, âm thanh của một cơ thể đã mệt mỏi. Những ngón tay chai sạn của anh cẩn thận nhặt món đồ chơi bóng loáng, và ngay lúc đó, ký ức lại ập về không báo trước. Anh chợt nhớ đến bàn tay của con gái anh, An, mềm mại và nhỏ bé khi níu lấy ngón út của anh.
Câu hỏi của con bé lại vang lên trong đầu, một câu hỏi luôn xuất hiện ở những nơi như thế này:" Bố ơi, sao nhà mình không có những ngôi sao phát sáng trên trần nhà như trên TV?"
Anh đưa món đồ chơi cho cậu bé, rồi nhận lại một cái gật đầu hờ hững từ người mẹ, một sự thừa nhận mà người ta dành cho một cỗ máy phục vụ. Họ kéo con đi, không một lời cảm ơn. Dĩ nhiên rồi.
Dũng đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu cái không khí có mùi nước hoa giả tạo. Hai bàn tay trong găng da từ từ siết lại thành nắm đấm cho đến khi những khớp ngón tay trắng bệch. Một cơn giận âm ỉ trào lên, thôi thúc anh đấm vào một thứ gì đó sáng bóng.
Nhưng rồi cơn giận cũng trôi đi, anh thả lỏng bàn tay đang siết chặt. Nhiệm vụ của anh là đứng đây, canh gác cho những giấc mơ lấp lánh của người khác. Anh sẽ tiếp tục làm một bức tượng lầm lì vô cảm, ít nhất là cho đến khi ca trực kết thúc.
--------------------------------------------
Trong Trung tâm Tư vấn Sức khỏe, nơi màu trắng của Bio-Genesis bao trùm lên mọi vật, Linh đang nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của một người phụ nữ lớn tuổi. Cô cảm nhận được cái siết tay lo âu và nhìn thấy nỗi sợ trong đôi mắt đã mờ đục của người đối diện.
Trên màn hình bên cạnh, một đồng hồ đếm ngược cho thời gian tương tác tiêu chuẩn đang chạy, ánh sáng xanh của nó phản chiếu lên gương mặt Linh.
" Sẽ không đau đâu ạ," cô nói, giọng ấm áp và chân thành, hoàn toàn không để ý đến con số đang giảm dần.
" Chỉ một chút thôi, để bảo vệ sức khỏe cho bác và cả cộng đồng."
Thiết bị y tế tự động áp vào cánh tay bà cụ. Một tiếng xì khô khốc. Quy trình 1. 2 giây hoàn tất. Về mặt kỹ thuật, nhiệm vụ đã xong. Đồng hồ trên màn hình dừng lại, vẫn còn màu xanh.
Nhưng người phụ nữ vẫn còn run.
Linh không nhìn vào màn hình nữa. Cô kéo chiếc ghế lại gần hơn một chút, hai tay vẫn nắm lấy bàn tay của bà cụ.
" Bác có thích hoa không ạ?" Linh hỏi, ánh mắt dừng lại ở chiếc trâm cài tóc hình hoa cúc của người phụ nữ." Hoa này đẹp quá."
Người phụ nữ chớp mắt, ngạc nhiên trước câu hỏi không liên quan." À. . . c…có. Đây là do con gái tôi tặng."
" Cháu cũng thích hoa cúc lắm," Linh mỉm cười, bắt đầu một cuộc trò chuyện nhỏ về những điều không hề có trong quy trình. Cô nói về chậu cây sen đá trên bàn làm việc của mình, về cái nắng buổi sớm. Cô dành thời gian để nhìn thấy sự căng thẳng trên vai người phụ nữ từ từ thả lỏng, để thấy nỗi sợ trong mắt bà được thay thế bằng một sự tin tưởng ấm áp.
Cô không cần một hệ thống nào nói cho cô biết rằng việc mình làm là đúng. Cô thấy điều đó trong đôi mắt của người đối diện.
Khi người phụ nữ vững vàng đứng dậy và rời đi với một lời cảm ơn chân thành, Linh mới quay lại với màn hình của mình, dòng chữ [Vượt quá thời gian tiếp nhận tối đa ] bị gạt qua. Cô nhấn nút [Hoàn tất ca], và hồ sơ bệnh nhân tiếp theo hiện ra.
Một đồng hồ đếm ngược mới lại bắt đầu chạy. Và một lần nữa, Linh lại chọn cách lờ nó đi.