Mười người được chọn, một sự kết hợp giữa những chiến binh dày dạn kinh nghiệm của" Những Người Kế Thừa" và những người lính kỷ luật từ khu quân đội của Vĩnh, đang đứng trong im lặng, lắng nghe lời chỉ dẫn cuối cùng.
Kiên đứng trước họ, khuôn mặt anh không còn sự dao động." Nghe cho kỹ đây," anh nói, giọng anh thấp và rắn như thép." Nhiệm vụ này không phải là một cuộc giải cứu thông thường. Chúng ta không vào đó với lòng thương hại. Kẻ thù của chúng ta không có nó, và chúng ta cũng không thể có."
Anh nhìn vào mắt từng người, từ Thành, Linh, cho đến những người lính của Vĩnh." Mục tiêu hàng đầu là cứu lấy Nova bằng mọi giá. Sẽ có những quyết định khó khăn phải được đưa ra trong tích tắc. Sẽ có những lằn ranh bị vượt qua. Hãy chuẩn bị tinh thần. Đây không phải là một cuộc chiến của những người tốt chống lại kẻ xấu. Đây là cuộc chiến của những kẻ sống sót, và đôi khi, để sống sót, tay chúng ta phải nhuốm máu. Ai không chấp nhận được điều đó, hãy ở lại. Không có sự xấu hổ nào ở đây cả."
Không ai lùi bước. Ánh mắt của họ cứng lại. Họ đã thấy những trang trại người. Họ đã nghe về Đấu trường. Họ hiểu rằng đây không phải là lúc cho sự ngây thơ.
Linh khẽ rùng mình khi nghe thấy từ nhuốm máu, nhưng cô không nhìn đi chỗ khác. Cô gật đầu một cách ngập ngừng tuy vẫn mang trong lòng vết gợn.
Cánh cổng D-7 nặng nề đóng sập lại sau lưng họ, nhốt họ lại bên trong pháo đài của Zion. Âm thanh đó như một tiếng chốt cửa của một nấm mồ khổng lồ. Cuộc đột nhập đã bắt đầu.
Không khí bên trong lạnh lẽo và mang một thứ mùi phức tạp: mùi kim loại, mùi thuốc sát trùng, và mùi của sự tuyệt vọng vô hình toát ra từ những bức tường bê tông. Họ đang ở trong khu vực cấp thấp, một mê cung của những hành lang dịch vụ và những nhà kho khổng lồ. Từ xa, họ có thể nghe thấy tiếng máy móc vận hành đều đặn, tiếng rên rỉ của kim loại, và thỉnh thoảng là tiếng ra lệnh cộc lốc, vô cảm của những tên lính gác vang vọng trong không gian. Đây là bộ máy tiêu hóa của đế chế Zion, nơi những tài nguyên được xử lý và phân loại.
Nhóm mười người di chuyển như những bóng ma, khoác trên mình lớp ngụy trang rách rưới của những kẻ bị trị. Chiếc Vòng Cổ Khống Chế trên cổ mỗi người, dù đã được Kiên vô hiệu hóa chức năng tra tấn, vẫn tạo ra một cảm giác lạnh lẽo, một lời nhắc nhở thường trực về thứ xiềng xích mà họ đang tạm thời lợi dụng.
Dù Kiên là người chỉ huy, nhưng anh đi với một dáng vẻ hơi khom lưng, đôi mắt nhìn xuống đất, hoàn hảo trong vai một kẻ bị khuất phục. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó, bộ não của anh đang hoạt động hết công suất, ghi nhớ từng ngã rẽ, từng vị trí camera, từng lịch trình đổi gác. Anh ra hiệu bằng những cử chỉ nhỏ nhất, không thể bị phát hiện: một cái siết nhẹ bàn tay để ra hiệu dừng lại, một cái hất cằm về phía một hành lang an toàn, một cái liếc mắt cảnh báo về đội tuần tra đang đến gần. Chiến trường của anh lúc này là thông tin.
Trong khi đó, Linh đi ngay sau anh, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô đang vật lộn với chính mình. Mỗi khi nhìn thấy những người thu hoạch khác đi ngang qua, những con người với ánh mắt trống rỗng và bạo tàn vô hồn, cô lại thấy thấp thoáng trong đầu hình ảnh người phụ nữ trong xưởng xử lý. Năng lực thấu cảm của cô biến nơi đây thành một địa ngục của những cảm xúc câm lặng. Cô cảm nhận được nỗi sợ hãi, sự cam chịu, và sự tuyệt vọng của họ như chính của mình. Cô phải liên tục tự nhủ rằng mình đang ở đây để chấm dứt sự đau khổ này, để giữ cho mình không bị nhấn chìm.
Họ đi ngang qua một đội tuần tra thu hoạch khác. Những kẻ đó nhìn họ bằng ánh mắt mệt mỏi, vô cảm. Không ai nói với ai lời nào. Trong đế chế này, sự im lặng và phục tùng là cách duy nhất để tồn tại. Sự căng thẳng trong nhóm lên đến đỉnh điểm. Chỉ cần một cử chỉ sai lầm, một ánh mắt không đúng chỗ, và tất cả sẽ kết thúc.
Họ gần như đã vượt qua được khu vực tuần tra, khi một sự cố xảy ra.
Họ đang đi qua một hành lang được chiếu sáng bởi những bóng đèn neon chớp tắt. Ở cuối hành lang là một trạm kiểm soát an ninh, với một máy quét gắn trên tường. Khi từng người đi qua, chiếc vòng trên cổ họ phát ra ánh sáng xanh lam yếu ớt, và máy quét nháy đèn xanh. Nhưng khi một chiến binh trẻ trong nhóm bước qua, chiếc vòng trên cổ cậu ta đột nhiên chập chờn. Ánh sáng của nó yếu đi, và máy quét an ninh ngay lập tức chuyển từ màu xanh sang màu vàng cảnh báo, kèm theo một tiếng bíp nhỏ nhưng đủ để gây chú ý.
Hai tên lính gác gần đó, vốn đang lơ đãng, ngay lập tức quay lại, tay chúng đã đặt lên vũ khí." Đứng lại! Có vấn đề với thiết bị nhận dạng của ngươi!" một tên gầm lên.
Thời gian như ngưng lại. Kế hoạch hoàn hảo của Kiên đang sụp đổ trước một lỗi kỹ thuật ngẫu nhiên. Nếu tên lính đó kịp rút bộ đàm ra, báo động sẽ được kích hoạt, và vị trí của họ sẽ bị khóa lại trong vòng vài giây.
Trước khi Kiên kịp ra lệnh, trước khi bất cứ ai kịp phản ứng, Thành đã hành động.
Anh không lao về phía hai tên lính gác. Anh làm một điều không ai ngờ tới. Một cú xoay người nhanh như chớp, anh dùng chuôi dao đập mạnh vào huyệt đạo sau gáy của chính người đồng đội có chiếc vòng bị lỗi, khiến cậu ta ngã gục xuống, bất tỉnh.
" Thiết bị của nó bị hỏng rồi," Thành nói với hai tên lính gác, giọng anh lạnh lùng và khinh miệt, hoàn hảo trong vai một kẻ đi áp giải." Tôi sẽ mang nó đến khu xử lý."
Hai tên lính gác nhìn nhau, có chút do dự. Hành động của Thành quá nhanh và quá tàn nhẫn, hoàn toàn phù hợp với tác phong của một kẻ phục tùng Zion.
Nhưng sự do dự đó là tất cả những gì Thành cần.
Trong một cái chớp mắt, anh lao về phía trước. Anh không phải là một chiến binh. Anh là một bóng ma của sự chết chóc. Anh lướt qua tên lính gác gần hơn, một con dao găm nhỏ đã nằm gọn trong tay anh, rạch một đường ngọt lịm ngang cổ họng hắn. Tên lính gác chỉ kịp kêu lên một tiếng" hực" rồi ngã xuống, máu phun ra từ vết cắt. Tên còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thành đã ở ngay sau lưng hắn, một tay bịt miệng, tay kia đâm thẳng con dao vào tim từ phía sau. Nhanh. Gọn. Tàn nhẫn.
" Đi," Thành ra lệnh, giọng anh vẫn không một chút cảm xúc.
Kiên ngay lập tức chỉ vào một lối đi phụ gần đó." Vào đây! Nhanh!"
Không một lời ra lệnh, nhưng tất cả đều hành động với một sự đồng bộ tuyệt vọng. Thi thể của hai tên lính gác và người đồng đội đang bất tỉnh nhanh chóng được kéo vào bóng tối của một hành lang dịch vụ gần đó, chỉ vài giây trước khi một đội tuần tra khác đi đến.
Họ đứng trong bóng tối, lưng áp vào bức tường bê tông lạnh lẽo, nín thở. Mùi bụi bặm và rỉ sét lâu năm xộc vào mũi. Thời gian như ngưng lại, mỗi tiếng giày của đội tuần tra nện trên nền bê tông bên ngoài lại như một nhát búa giáng vào lồng ngực. Tiếng nói chuyện cộc lốc của chúng vang lên rồi xa dần, cho đến khi chỉ còn lại sự im lặng của chính họ.
Một hơi thở nhẹ nhõm được đồng loạt thở ra. Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi.
Bàn tay của Linh, dù vẫn còn run rẩy, lướt nhanh trên người chiến binh bị đánh ngất. May mắn thay, cú đánh của Thành chỉ là một đòn vô hiệu hóa chính xác, cậu ta chỉ bị choáng và sẽ tỉnh lại sau vài phút.
Trong lúc đó, Kiên đang vật lộn với chiếc vòng bị lỗi. Dưới ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin nhỏ, anh dùng một công cụ đa năng để cố gắng khởi động lại vi mạch của nó. Mỗi giây trôi qua đều cảm giác như một thế kỷ. Sự nhẹ nhõm ngắn ngủi của họ đột ngột kết thúc khi họ nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại, lần này không phải của một đội tuần tra, mà là của một toán lính đang tiến thẳng về phía trạm kiểm soát.
" Chúng đã phát hiện sự vắng mặt của hai kẻ canh gác," Thành thì thầm, giọng anh lạnh như băng.
" Vòng tay của cậu ta," Kiên nghiến răng, mồ hôi lấm tấm trên trán." Nó không chỉ hỏng, nó đang gửi tín hiệu cảnh báo vị trí cuối cùng. Chúng sẽ rà soát khu vực này trong vòng một phút nữa."
Bầu không khí trong hành lang như nặng dần theo từng giây. Phương trình được viết ra trước mắt họ, lạnh lẽo và không thể chối cãi.
Một người sắp tỉnh lại, không thể di chuyển, và đang là một cái đèn hiệu báo động. Gần chục người còn lại, mang trong mình nhiệm vụ sống còn. Một toán lính đang đến gần.
" Chúng ta không thể mang cậu ấy đi," Thành nói, giọng anh là một lưỡi dao mổ, rạch bỏ mọi hy vọng hão huyền." Chúng ta cũng không thể để cậu ấy lại."
Ánh mắt của cả hai người đàn ông, dù không nói ra, đều đổ dồn về Linh.
Linh cảm thấy cái lạnh của bức tường bê tông thấm qua lớp áo, nhưng nó không lạnh bằng cái lạnh đang lan ra từ lồng ngực cô. Đôi tay của cô. Đôi tay này đã từng thanh lọc thức ăn cho hàng trăm người. Đôi tay này đã từng kéo những linh hồn về từ bờ vực của sự biến đổi. Chúng là công cụ của sự sống, của sự tinh khiết. Ý nghĩ phải dùng chúng cho một mục đích đối nghịch khiến dạ dày cô thắt lại.
Đây rồi. Đây chính là cái gánh nặng mà cô luôn mang theo, bài toán đạo đức không có lời giải. Chỉ là lần này, nó không còn là một khái niệm trừu tượng về nhiều người và ít người. Nó hiện hữu ở đây, là nhịp thở yếu ớt của người đồng đội đang nằm dưới chân cô.
Cô nhìn Kiên, bộ não siêu việt của anh chắc chắn đã chạy qua hàng ngàn kịch bản, và mọi con đường logic đều dẫn đến cùng một kết luận tàn nhẫn này. Cô nhìn Thành, người lính mà cơ thể là một pháo đài, nhưng ánh mắt anh giờ đây lại là một sự thừa nhận bất lực. Họ là những kiến trúc sư của sự sống còn, và lúc này, họ đang yêu cầu cô trở thành người thực thi.
Kiên ngừng tay. Anh không nhìn Linh, mà nhìn vào chiếc vòng cổ đã vô dụng." Tôi không sửa được." Giọng anh đều đều, phi cảm xúc, như một bản báo cáo kỹ thuật. Nhưng chính sự vô cảm đó lại là một nhát cắt sâu nhất. Anh rút từ trong túi y tế một ống tiêm nhỏ, bên trong là một liều an thần cực mạnh. Anh không nói nó dùng để làm gì. Anh không cần phải nói. Anh chỉ đặt nó xuống sàn, bên cạnh bàn tay của Linh.
Một phán quyết bằng sự im lặng. Một lời nói như một vùng chân không, hút cạn mọi lựa chọn và buộc cô phải lấp đầy nó bằng hành động của chính mình.
Nước mắt Linh bắt đầu trào ra, nóng hổi, tương phản một cách cay đắng với cái lạnh của hoàn cảnh. Mỗi sinh mạng cô cứu được đều để lại một tiếng vọng trong tâm hồn cô. Giờ đây, dường như tất cả những tiếng vọng đó đang gào thét. Nhưng tiếng bước chân của toán lính bên ngoài còn gào thét lớn hơn.
Cô không còn lựa chọn. Tất cả mọi người đều không còn lựa chọn. Đây là logic của sự sống còn, thứ logic tàn nhẫn mà Trung tá Vĩnh và Bộ Chỉ Huy Liên Đoàn vẫn luôn rao giảng, thứ logic mà họ vẫn luôn chống lại. Và giờ, để sống sót, họ phải sử dụng chính vũ khí của kẻ thù.
Bàn tay cô, bàn tay của một Người Tinh Chế, run rẩy nhặt lấy ống tiêm. Nó lạnh lẽo và xa lạ. Cô quay mặt đi, không dám nhìn vào khuôn mặt người đồng đội.
Cô chỉ gật đầu, một cái gật nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Đó là một sự đồng thuận không lời, nặng hơn bất kỳ lời thề nào. Trong bóng tối của hành lang dịch vụ, một sinh mạng được hiến tế, không phải cho một lý tưởng cao đẹp, mà cho sự thật trần trụi của một phương trình không có nghiệm đúng.