Căn phòng là một chiếc lồng mạ vàng.
Không có song sắt, không có xiềng xích. Thay vào đó là những bức tường bằng kính thông minh, có thể chuyển từ trong suốt sang mờ đục chỉ bằng một ý nghĩ. Sàn nhà được trải một lớp thảm lụa mềm mại, và không khí mang theo hương thơm thoang thoảng của những loài hoa không có thật, một thành tựu của công nghệ sinh học. Nova đang ngồi trên một chiếc giường lớn, trong một bộ váy bằng lụa trắng mà họ đã bắt cô mặc. Đây là căn phòng mà Zion đã sắp xếp cho cô, một nơi ở dành cho một nữ thần, không phải một phòng giam dành cho một tù nhân.
Nhưng nó vẫn là một cái lồng.
Sau ngày hôm đó ở Đấu trường Sinh tồn, sau khi cô đã giả vờ chấp nhận sự thuần hóa của Zion, Kẻ Giám Sát và thiết bị trung hòa sóng của hắn đã không còn xuất hiện nữa. Đó là một phần thưởng, một sự ban ơn, một lời tuyên bố rằng hắn đã tin tưởng cô.
Và đó là sai lầm lớn nhất của hắn.
Năng lực của cô đã quay trở lại. Nó không còn là một con quái vật hoang dã gào thét bên trong cô nữa. Giờ đây, nó là một dòng sông năng lượng ngầm, chảy một cách mạnh mẽ nhưng im lặng, chờ đợi ngày vỡ đê. Cô phải dùng toàn bộ ý chí của mình mỗi giây, mỗi phút để kìm nén nó, để che giấu nó sau một vẻ ngoài bình thản. Sự kiểm soát đó, được tôi luyện từ lòng căm thù, là một sự tra tấn ngọt ngào.
Cô bước đến bên bức tường kính khổng lồ, nhìn xuống thế giới bên dưới. Từ trên cao, đế chế của Zion trông thật hoàn hảo, một xã hội thượng đẳng giả tạo.
Cô thấy những Kẻ Thăng Hoa, những kẻ đột biến khác, đang tận hưởng cuộc sống của mình. Một số đang luyện tập bên những hồ bơi trong xanh, tạo ra những cột máu, những bức tường kim loại một cách đầy nghệ thuật. Một số khác đang ngồi thư giãn trong những khu vườn treo, được những người thường phục vụ đồ ăn thức uống. Họ sống trong một thiên đường, một thiên đường được xây dựng trên sự đau khổ của những người khác.
Và cô thấy những người khác. Những người thường, những tài nguyên, đang di chuyển một cách lặng lẽ, cúi gằm mặt. Họ lau chùi những hành lang bằng đá mã não, chăm sóc những khu vườn không tưởng, phục vụ những kẻ mạnh hơn mình với một sự cam chịu đến vô hồn. Họ không phải là nô lệ bị đánh đập. Họ là những con gia súc được chăm sóc cẩn thận, được duy trì sự sống để đảm bảo cho cỗ máy của Zion vận hành một cách trơn tru.
Ở phía xa, cô có thể thấy Đấu trường. Hôm nay nó im lặng. Vài bóng người nhỏ bé mặc đồ bảo hộ đang dọn dẹp, phun những chất lỏng khử trùng lên lớp cát đen nhánh. Một công việc thường ngày, một sự bình thường hóa của cái ác.
Cô nhìn tất cả những điều đó, và trái tim cô không còn cảm thấy kinh hoàng hay ghê tởm. Chỉ còn lại một sự lạnh lẽo, một sự rõ ràng đến đáng sợ. Cô phân tích, cô quan sát, giống như cách Kiên vẫn làm. Cô nhìn vào các tuyến đường tuần tra của Vệ Binh Hoàng Kim, những kẻ mặc giáp vàng lộng lẫy. Cô nhìn vào các trạm kiểm soát an ninh, vào dòng chảy năng lượng mờ ảo của những đường cáp Keramin chạy ngầm dưới những con đường. Cô đang tìm kiếm một điểm yếu, một vết nứt trong sự hoàn hảo giả tạo này.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cô khẽ mở ra. Một tên Vệ Binh Hoàng Kim bước vào, bộ giáp của hắn không một tiếng động.
" Thần Zion triệu tập người," hắn nói, giọng nói được lọc qua bộ giáp, không một chút cảm xúc. Hắn cúi đầu, một cử chỉ của sự tôn trọng, nhưng Nova biết rằng, đó chỉ là sự tôn trọng dành cho một tài sản quý giá của chủ nhân hắn.
Nova quay lại, che giấu sự căm thù của mình sau một ánh mắt trong veo, có phần phục tùng. Cô đã sẵn sàng. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này. Khoảnh khắc được một mình với hắn, không có Kẻ Giám Sát, không có thiết bị trung hòa.
" Dẫn đường đi," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng.
Cánh cửa của Thánh Điện mở ra trong im lặng tuyệt đối. Nova được một tên Vệ Binh Hoàng Kim, một pho tượng bằng kim loại và cơ bắp, dẫn vào.
Zion đang ngồi trên chiếc ngai vàng được chế tác từ hợp kim đen bóng và xương của những kẻ thù mạnh nhất. Hắn vẫn vận bộ giáp hoàng kim toàn thân, một tuyệt tác công nghệ được khắc những đường vân phức tạp bằng Keramin, khẽ phát sáng theo nhịp thở của hắn. Cạnh ngai vàng, cây đinh ba phủ Keramin dựng đó, rung lên với một năng lượng bị dồn nén.
Nova nhìn Zion, rồi nhìn những tên Vệ Binh Hoàng Kim đang đứng bất động trong bóng tối. Và cô hiểu ra. Một cuộc tấn công bây giờ là tự sát. Kế hoạch hy sinh của cô thật ngây thơ. Cô cần một cơ hội khác, một khoảnh khắc khác. Cô quyết định sẽ chờ đợi, sẽ đóng kịch, cho đến khi chỉ còn lại cô và hắn.
Zion giơ một bàn tay bọc giáp vàng." Để chúng ta một mình."
Những tên Vệ Binh Hoàng Kim đồng loạt cúi đầu rồi lùi vào bóng tối, biến mất không một tiếng động. Cánh cửa khổng lồ sau lưng họ từ từ đóng lại. Giờ đây, trong Thánh Điện xa hoa này, chỉ còn lại một vị thần và một nữ thần tương lai của hắn.
" Chào mừng về nhà, Nova," Zion nói, giọng hắn được khuếch đại qua bộ giáp, vang vọng như tiếng chuông nhà thờ.
Cô bước tới, cố gắng nén lại sự căm thù đang sôi sục trong lồng ngực, và cúi đầu, một cử chỉ của sự phục tùng giả tạo.
Zion dường như rất hài lòng. Hắn đứng dậy, bộ giáp vàng của hắn khiến hắn trông như một pho tượng khổng lồ. Hắn không bước về phía cô, mà bước về phía bức tường kính, nhìn xuống đế chế của mình.
" Con có biết tại sao thế giới cũ lại sụp đổ không, Nova?" hắn hỏi, giọng nói mang một sự triết lý lạnh lùng." Không phải vì virus. Không phải vì chiến tranh. Nó sụp đổ vì sự yếu đuối. Sự yếu đuối được ngụy trang dưới những cái tên mỹ miều: tình yêu, lòng trắc ẩn, sự hy sinh. Đó là những lỗi thiết kế của tạo hóa, những cảm xúc đã trói buộc con người vào một vòng lặp của sự đau khổ và hủy diệt."
Hắn quay lại nhìn cô." Ta đã nhìn thấy điều đó. Ta đã nhìn thấy sự thật. Và ta đã quyết định trở thành người chữa trị. Ta đã tạo ra một trật tự mới, một nơi mà chỉ có sức mạnh, mục đích và sự hoàn hảo mới có giá trị. Những Kẻ Thăng Hoa không phải là những kẻ đột biến. Họ là những con người đã được giải thoát khỏi gánh nặng của cảm xúc."
Hắn bước đến gần cô hơn." Ta và con, Nova, chúng ta là tương lai. Chúng ta là những cá thể vượt trội, là phiên bản hoàn hảo mà tạo hóa đã luôn hướng tới. Cùng với nhau, chúng ta sẽ xây dựng lại thế giới theo hình ảnh của chúng ta, tạo ra một loài người mới, một loài của những vị thần."
Hắn đưa tay về phía chiếc ghế bạc được đặt cạnh ngai vàng." Đây là vị trí của con, bên cạnh ta. Một Nữ Thần."
Một sự ngây thơ đáng thương, một logic của thế giới cũ, vẫn còn le lói trong tâm trí Nova. Cô tin rằng mình có thể chơi một ván cờ với một vị thần.
Khi cô bắt đầu bước về phía chiếc ghế bạc, mỗi bước chân là một sự khẳng định cho kế hoạch non nớt của mình.
“Chấp nhận,” cô tự nhủ, “hãy đóng vai một tín đồ hoàn hảo, một con chiên ngoan đạo đã tìm thấy đức tin. Hãy để hắn thấy sự phục tùng trong mắt ta. Ta sẽ học hỏi, sẽ chờ đợi. Rồi sẽ có một khoảnh khắc, một giây phút hắn lơ là, một thời điểm những bức tường quyền năng này có một kẽ hở. Và khi đó, ta sẽ giải phóng tất cả sức mạnh của mình, biến thánh đường này thành địa ngục của chính hắn.”
Đó là một kế hoạch của những người yếu thế, một chiến thuật của sự hy vọng. Nhưng Zion không phải là một kẻ độc tài thông thường. Hắn là một kiến trúc sư của sự tuyệt vọng, và sự kiêu ngạo của hắn được xây dựng trên một nền tảng của sự đa nghi tột độ. Hắn không chỉ muốn sự phục tùng. Hắn muốn nghiền nát chính ý niệm về sự phản kháng.
Ngay khi Nova sắp chạm vào mặt ghế lạnh lẽo, giọng nói của Zion vang lên, vẫn bình thản, nhưng mỗi một âm tiết lại như một thanh thép lạnh lẽo siết chặt lấy trái tim cô." Nhưng trước khi con an tọa vị trí của mình, Nova à, con phải hiểu một điều. Lòng trung thành của con không phải là một lựa chọn. Nó là một sự thật tất yếu."
Một cái vẫy tay nhẹ nhàng, gần như thờ ơ.
Không gian giữa họ gợn sóng và một màn hình ba chiều khổng lồ hiện lên từ không khí loãng, sáng rực và rõ nét đến đau đớn. Trái tim Nova như ngừng đập.
Đó là hình ảnh của khu định cư" Những Người Kế Thừa", được truyền trực tiếp từ một máy bay không người lái tàng hình mà sự tồn tại của nó cũng là một điều không tưởng. Hình ảnh sống động đến mức cô có thể ngửi thấy mùi đất ẩm sau cơn mưa. Cô thấy ông Hùng, với mái tóc đã bạc đi nhiều, đang kiên nhẫn dạy một cậu bé cách sửa một máy lọc nước, nụ cười hiền hậu của ông không hề thay đổi. Cô thấy những đứa trẻ đang chơi đùa trong sân, tiếng cười của chúng dường như vang vọng câm lặng qua màn hình. Những nụ cười mà Nova đã chiến đấu để bảo vệ.
" Một nơi thật ấm cúng," Zion nói, giọng hắn nhỏ giọt sự mỉa mai." Một di tích của một thế giới đã chết, nơi những kẻ yếu đuối nương tựa vào nhau. Thật đáng tiếc nếu nó biến mất."
Hắn lại vẫy tay, một cử chỉ nhỏ bé mang theo sức nặng của sự hủy diệt.
Hình ảnh thay đổi. Màn hình giờ đây hiển thị một thung lũng cách khu định cư không xa. Và ở đó, một đội quân đột biến khổng lồ đang tập trung trong im lặng. Hàng trăm tên" Bạo Thú" với cơ bắp cuồn cuộn, hàng trăm tên" Thợ Săn" với móng vuốt sắc như dao cạo, tất cả đứng yên như những bức tượng, một biển cả của sự chết chóc đang chờ lệnh. Chúng không phải là một bầy đàn hỗn loạn. Chúng là một đội quân, được tổ chức, kỷ luật, và sẵn sàng tấn công chỉ bằng một mệnh lệnh.
Thêm một lần vẫy tay nữa. Một góc nhìn khác hiện ra. Nhóm mười người của Kiên, những người đồng đội của cô, đang di chuyển một cách tuyệt vọng qua những hành lang tối tăm trong lòng đế chế của hắn, khuôn mặt họ lấm lem và căng thẳng. Họ đang bị săn đuổi.
" Ta có thể ra lệnh cho chúng san bằng nơi đó chỉ bằng một ý nghĩ," Zion nói, hắn bước đến gần Nova, bộ giáp vàng của hắn tỏa ra một áp lực vô hình, một sức nặng của quyền lực tuyệt đối." Ta cũng có thể xử lý tất cả những con chuột đang lẩn trốn kia chỉ bằng một mệnh lệnh."
Hắn dừng lại ngay trước mặt cô, bóng của hắn bao trùm lấy cô hoàn toàn." Tất cả bạn bè của con. Tất cả những người con yêu thương. Tất cả những ký ức ấm áp đó. Sẽ chết trong đau đớn. Hoặc. . ."
Hắn đưa tay ra, không phải để tấn công, mà như một lời ban ơn.". . . con có thể chấp nhận vị trí của mình, ở bên cạnh ta, trở thành một phần của một trật tự vĩ đại hơn. Và họ sẽ được sống, dưới sự bảo hộ của ta. Họ sẽ trở thành những thần dân đầu tiên trong đế chế mới của chúng ta."
Kế hoạch của Nova không chỉ tan vỡ. Nó bị nghiền nát thành tro bụi. Sự ngây thơ của cô bị phơi bày một cách tàn nhẫn. Cô đã nghĩ mình đang chơi cờ, nhưng thực ra cô chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của hắn. Cô nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể tấn công hắn. Không phải vì sức mạnh của cô đã bị vô hiệu hóa, mà vì hắn đang giữ cả thế giới của cô làm con tin. Mỗi một sinh mạng ở khu định cư, mỗi một người đồng đội, giờ đây đều là một sợi dây xích vô hình quấn quanh cổ cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau lớp kính của chiếc mũ giáp.
Đôi mắt cô không còn sự sợ hãi hay tức giận. Chúng là một vì sao đang sụp đổ, một sự kiện thiên văn của sự tuyệt vọng. Bên trong đó, toàn bộ sự kìm kẹp, sự hy sinh, và lời nguyền của cái tên Nova - Tân tinh - đang bùng cháy trong một quyết định đường cùng. Cô sẽ không trở thành vũ khí của hắn. Nhưng cô cũng không thể để thế giới của mình chết.