Họ trở về khu quân đội như những bóng ma, mang theo hơn chục chiếc vòng cổ lạnh lẽo và một linh hồn vẫn còn run rẩy vì cuộc thảm sát. Cuộc phục kích đã thành công một cách hoàn hảo về mặt chiến thuật. Nhưng trong sự im lặng của cuộc hành trình trở về, không có niềm vui của chiến thắng, chỉ có vị đắng của một cái giá phải trả.
Những ngày tiếp theo chìm trong một sự căng thẳng đến nghẹt thở.
Trong một góc của khu y tế, Linh dành toàn bộ thời gian của mình để chăm sóc cho hai người dân thường đã được giải cứu. Cô không chỉ chữa lành những vết thương thể xác. Cô ngồi hàng giờ, lắng nghe họ kể lại những câu chuyện đứt quãng, những ký ức kinh hoàng về cuộc sống trong trang trại người. Nhưng khi màn đêm buông xuống, khi chỉ còn lại một mình, cô lại vật lộn với chính tâm trí mình. Hình ảnh Thành ra tay một cách lạnh lùng cứa vào tâm trí cô. Tiếng tách của những chiếc vòng cổ rơi xuống trở thành một âm thanh ám ảnh trong những giấc mơ không yên. Cô, một người chữa lành, đã trở thành đồng lõa của một cuộc thảm sát. Lòng vị tha của cô đang chiến đấu với sự thật tàn khốc rằng, để cứu lấy tương lai, họ đã phải hủy hoại một phần nhân tính của chính mình.
Trong khi đó, Kiên ngay lập tức nhốt mình trong một phòng thí nghiệm dã chiến, một căn phòng nhỏ được Vĩnh cung cấp. Anh đặt một chiếc vòng cổ lên bàn. Dưới ánh đèn neon, nó trông thật đơn giản, một dải kim loại đen, mịn màng, không một mối nối. Nhưng Kiên biết rằng, sự đơn giản đó chính là biểu hiện của một sự phức tạp đến tột cùng. Đây là tác phẩm của một kẻ tự tin tuyệt đối vào trí tuệ của chính mình. Zion đã tạo ra một thiết bị không chỉ để kiểm soát, mà còn để chống lại mọi nỗ lực can thiệp.
Anh bắt đầu công việc. Anh không dùng kìm hay mỏ hàn. Anh dùng một máy quét vi sóng, cố gắng tìm ra một kẽ hở trong cấu trúc của nó. Nhưng chiếc vòng dường như hấp thụ mọi tín hiệu. Anh thử dùng một mũi khoan siêu âm, nhưng vật liệu của chiếc vòng, một loại hợp kim gốm-polymer, cứng đến phi lý và tự động phân tán mọi rung động. Trong sự bế tắc, anh không thể không cảm thấy một sự thán phục đầy cay đắng. Anh đang đối đầu với một thiên tài bệnh hoạn.
Anh nhận ra rằng chiếc vòng không phải là một thiết bị cơ học. Nó là một hệ sinh thái khép kín, có một vi mạch sinh học được nuôi dưỡng bởi một nguồn năng lượng nhỏ từ chính nhiệt độ cơ thể của người đeo. Và nó có một cơ chế phòng thủ tàn nhẫn. Trong một nỗ lực để tìm ra mạch chủ, anh dùng một dòng điện cực nhỏ để thăm dò. Ngay lập tức, chiếc vòng phát ra một tiếng rít khe khẽ, và một luồng điện cực mạnh phóng ngược trở lại, làm cháy đen thiết bị đo của anh. Nếu chiếc vòng đó đang ở trên cổ ai đó, người đó chắc chắn đã chết.
" Hắn không chỉ khóa nó lại," Kiên nói với Vĩnh, người đang đứng quan sát." Hắn đã gài bẫy nó. Bất kỳ nỗ lực can thiệp nào từ bên ngoài đều sẽ kích hoạt chế độ tự hủy. . . và giết chết người đeo."
Kiên tìm đến Thành, người đang ngồi một mình trong bóng tối, lau chùi vũ khí." Thành," Kiên hỏi, giọng anh có chút khó khăn." Chiếc vòng trên cổ anh. . . trước đây. . . làm thế nào anh đã tháo được nó ra?"
Thành dừng tay, sự im lặng bao trùm. Anh không nhìn Kiên, chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt." Đó không phải là một hành động của trí tuệ," anh nói, giọng khàn đặc." Đó là một hành động của sự tuyệt vọng."
Anh kể lại. Trong một đêm mưa bão, khi hệ thống an ninh bị nhiễu loạn, anh đã chạy trốn. Anh biết mình không thể phá vỡ chiếc vòng. Vì vậy, anh đã làm một điều điên rồ. Anh dùng một sợi dây thừng, siết chặt cổ mình, tự đẩy bản thân đến ranh giới giữa sự sống và cái chết. Anh gần như đã tự bóp nghẹt chính mình. Khi các chỉ số sinh học của anh rơi xuống mức gần như bằng không, chiếc vòng, với cơ chế an toàn cuối cùng để thu hồi thiết bị khỏi một cơ thể đã chết, đã tự động mở khóa. Anh đã phải chết đi một lần để có thể sống lại.
Kiên đứng đó, sững sờ. Anh đã tìm ra câu trả lời, nhưng nó đến từ một sự đau đớn mà logic của anh không bao giờ có thể tính toán được. Thành nói thêm, người có kinh nghiệm quân sự và quen với việc quan sát" Có thêm một chuyện không ổn," anh nói, giọng khàn khàn." Tôi đã quan sát việc bố trí lực lượng của Vĩnh."
Anh chỉ vào một tấm bản đồ." Theo kế hoạch, lực lượng chính sẽ tập trung ở đây, phía tây, để tạo ra cuộc tấn công nghi binh. Nhưng đội Vệ Binh Thép, đơn vị tinh nhuệ nhất của ông ta, lại đang được bí mật di chuyển đến khu vực này, phía đông nam. Họ không chuẩn bị cho một cuộc tấn công. Họ đang chuẩn bị cho một cuộc phong tỏa."
Kiên nhìn vào bản đồ. Khu vực mà Thành chỉ vào nằm ngay trên con đường rút lui an toàn nhất của họ sau khi thực hiện nhiệm vụ. Một sự trùng hợp không thể nào có.
Sự nghi ngờ đã biến thành một nỗi lo âu hữu hình. Đêm đó, Kiên không ngủ. Anh dùng kiến thức của mình, kết hợp với đoạn cáp Keramin, để tạo ra một thiết bị quét tín hiệu tạm thời. Anh không hy vọng có thể bẻ khóa hệ thống liên lạc được mã hóa của quân đội, nhưng anh hy vọng có thể bắt được những tín hiệu rác, những đoạn mã hóa lỗi.
Và anh đã bắt được.
Chỉ là một vài từ, bị nhiễu loạn và đứt quãng, trong một cuộc liên lạc riêng của Vĩnh với một ai đó ở một nơi xa xôi.
". . . sau khi' Lưỡi Hái' khai hỏa. . . ưu tiên hai. . . bảo toàn chìa khóa. . . thu hồi tài sản Keramin. . ."
Những mảnh ghép rời rạc đó, đối với một bộ óc như Kiên, đã là quá đủ. Đầu óc anh loé lên với nụ cười nhẹ trên môi. “Quả thật là một người đáng sợ, nhưng chưa biết ai mới là người cười cuối cùng đâu, Trung tá Vĩnh ạ.”
Trong lúc đó, Linh đang chăm sóc cho hai người dân thường. Khi cô mang cho họ một ít súp nóng, người phụ nữ ngẩng lên, nắm lấy tay cô." Cảm ơn cô," bà thì thầm." Chúng tôi đã nghĩ. . . mọi thứ đã kết thúc. Họ nói. . . họ nói chúng tôi sẽ được tái sử dụng. . ."
" Tại sao?" người phụ nữ hỏi." Tại sao các cô lại liều mạng vì những người xa lạ như chúng tôi?"
Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía nhà xưởng nơi" Lưỡi Hái" đang được chế tạo." Bởi vì nếu chúng tôi không làm vậy, thì chúng tôi cũng chẳng khác gì chúng," cô đáp." Bởi vì chúng tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi được làm người."
Quay trở lại phòng thí nghiệm, Kiên, với kiến thức mới từ Thành, đã tìm ra cách. Anh không cần phải cố gắng bẻ khoá chiếc vòng. Anh chỉ cần đánh lừa nó. Anh tạo ra một thiết bị có khả năng phát ra một xung điện từ cực ngắn, mô phỏng lại trạng thái chết lâm sàng, đủ để cơ chế an toàn của chiếc vòng mở ra trong một phần nghìn giây.
Sau ba mươi sáu giờ làm việc không ngừng nghỉ, anh cuối cùng cũng thành công. Anh đã vô hiệu hóa chức năng điều khiển và tra tấn, nhưng giữ lại được bộ phát tín hiệu nhận dạng cơ bản. Anh đã sao chép ID từ những chiếc vòng thu được, tạo ra những chứng minh thư giả hoàn hảo.
Cuộc giải cứu bắt đầu. Dưới màn đêm, nhóm đột kích tập trung lại. Kiên đưa cho mỗi người một chiếc Vòng Cổ Khống Chế đã được sửa đổi.
" Nó sẽ không làm hại các người," anh nói." Nhưng nó sẽ cho phép chúng ta đi qua những vành đai bên ngoài."
Cảnh tượng họ đeo những chiếc vòng đó vào cổ đầy ám ảnh. Linh rùng mình khi chiếc vòng lạnh lẽo chạm vào da thịt. Nó gợi lại nỗi sợ hãi tột cùng của cô. Nhưng cô nhìn sang Kiên, nhìn sang Thành, và cô nén nỗi sợ đó xuống, biến nó thành sự quyết tâm. Thành đeo chiếc vòng vào một cách dứt khoát. Không một chút do dự. Anh đã từng là một nô lệ. Lần này, anh đeo nó với tư cách là một kẻ báo thù.