Bóng tối là đồng minh của họ.
Trong một khu nhà kho được canh gác nghiêm ngặt, sự chuẩn bị cho chiến dịch cảm tử đã hoàn tất. Lớp mặt nạ của những kẻ" thu hoạch" đã được khoác lên, biến những người lính và những người kháng chiến thành hình ảnh của chính kẻ thù mà họ căm ghét. Dưới sự chỉ huy chiến thuật của Kiên và kinh nghiệm thực chiến của Thành, một kế hoạch phục kích hoàn hảo đã được vạch ra.
Địa điểm là một đoạn đường cao tốc bị sụp đổ, nơi một cây cầu vượt cũ kỹ bắc ngang qua, tạo thành một nút thắt cổ chai tự nhiên. Họ đã đến đó trước nhiều giờ, ẩn mình trong những đống đổ nát, im lặng như những bóng ma, chờ đợi. Nỗi lo lắng cho Nova treo lơ lửng trong không khí, nặng nề hơn cả màn đêm.
Rồi, chúng đến.
Từ phía xa, ba chiếc xe tải bọc thép, sơn màu đen mờ, lầm lũi tiến tới như một con mãng xà kim loại. Hai chiếc đi đầu chật ních gần hai mươi tên trong toán thu hoạch, những kẻ được trang bị tận răng, di chuyển với sự tự tin ngạo mạn. Chiếc xe cuối cùng, giữ một khoảng cách an toàn, chỉ có một tên lái xe và hai chiến lợi phẩm mà chúng vừa bắt được - một người đàn ông và một người phụ nữ gầy gò, hoảng loạn. Những người này không đeo vòng cổ; số lượng những chiếc vòng đó có hạn, và chỉ được dành cho những kẻ đã chứng tỏ được sự phục tùng.
" Tất cả vào vị trí," giọng Kiên vang lên qua chiếc bộ đàm đã được che chắn bằng Keramin." Giai đoạn một. . . KÍCH HOẠT!"
Đoàn xe vừa lọt hoàn toàn vào bên dưới cây cầu vượt. Một tiếng nổ được hãm âm vang lên từ hai đầu của cây cầu. Không phải một vụ nổ lớn, mà là một chuỗi những vụ nổ nhỏ, có tính toán, nhằm vào các trụ đỡ yếu nhất. Cây cầu rung chuyển rồi sụp xuống ở cả hai đầu, tạo thành hai bức tường bê tông và thép khổng lồ, nhốt chặt cả ba chiếc xe vào một cái lồng chết chóc.
Ngay lập tức, những cánh cửa xe bật mở. Gần hai mươi tên thu hoạch tràn ra, vũ khí lăm lăm trong tay, nhưng chúng chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Giai đoạn hai bắt đầu.
Từ hai bên đường, những quả lựu đạn đặc chế, sản phẩm từ phòng thí nghiệm của Vĩnh và sự tính toán của Kiên, được ném ra. Chúng không nổ ầm lên. Chúng phụt ra một làn khói màu xám dày đặc, một loại khí gây tê liệt thần kinh, nhanh chóng bao trùm toàn bộ khu vực. Làn khói khiến tầm nhìn trở nên con số không và gây ra một cảm giác choáng váng, buồn nôn tột độ. Những tên thu hoạch cố gắng nổ súng về mọi hướng như một sự phản kháng vô nghĩa.
" Giai đoạn ba. HÀNH ĐỘNG!" Kiên ra lệnh.
Giữa làn khói độc, đội đột kích của họ lao ra. Nhưng họ không bị ảnh hưởng. Đi giữa họ là Linh. Cô không cầm vũ khí. Cô nhắm mắt lại, hai tay đưa ra, và một trường năng lượng tinh chế trong suốt, gần như vô hình, tỏa ra bao bọc lấy đội của mình. Năng lực của một Người Tinh Chế không chỉ thanh lọc vật chất, nó còn thanh lọc cả không khí. Cô tạo ra một vùng đệm không khí sạch, một ốc đảo an toàn giữa biển khí độc, bảo vệ đồng đội khỏi tác dụng của vũ khí mà chính họ đã sử dụng. Đây là một sự gắng sức phi thường, khiến trán cô lấm tấm mồ hôi và khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Cùng lúc đó, Thành đập mạnh hai tay xuống đất. Từ mặt đường nhựa, hàng loạt những chiếc gai bằng kim loại đen bóng, được tạo ra từ chính dòng máu của một Cá nhân Tương Thiết, trồi lên, đâm thủng lốp của cả ba chiếc xe, vô hiệu hóa chúng hoàn toàn.
Đội đột kích của Vĩnh, được bảo vệ bởi Linh và đeo mặt nạ dưỡng khí, di chuyển như những bóng ma trong làn khói. Kẻ địch, bị choáng váng và ho sặc sụa vì khí độc, không thể chống cự hiệu quả. Họ bị hạ gục từng tên một bằng súng bắn điện và dùi cui. Cuộc khống chế diễn ra nhanh chóng, tàn bạo, và hiệu quả một cách đáng sợ.
Kế hoạch đã thành công gần như hoàn hảo, như thể mọi thứ đã từng diễn ra cả trăm lần. Toàn bộ toán thu hoạch gần hai mươi tên đã bị khống chế.
Họ trói chặt tất cả lại. Kiên bước đến," Nhanh lên, tháo những chiếc vòng ra. Chúng ta không có nhiều thời gian."
Nhưng vấn đề bắt đầu từ đây. Họ không thể tháo chiếc vòng. Chúng được gắn trực tiếp vào cột sống.
Trong lúc hỗn loạn, một trong những tên lính của Vĩnh, do quá căng thẳng, đã siết cò súng bắn điện quá lâu vào một tên tù binh đã bất tỉnh, khiến hắn ngừng thở.
Và rồi, một âm thanh nhỏ vang lên. Tách.
Chiếc vòng trên cổ tên lính vừa chết đột nhiên mất đi ánh sáng xanh yếu ớt của nó, tách ra làm đôi và rơi xuống đất.
Kiên sững người. Anh nhặt chiếc vòng lên, và một sự thật kinh hoàng, lạnh lẽo hơn cả kim loại của chiếc vòng, chạy dọc sống lưng anh." Nó không phải là một cái khóa," anh thì thầm." Nó là một ký sinh. Nó được kết nối với hệ thần kinh và sự sống của vật chủ. Khi vật chủ chết, nó sẽ tự động nhả ra."
Cả nhóm nhìn nhau. Sự im lặng bao trùm. Họ đã có được một chiếc vòng. Nhưng để có được những chiếc còn lại, họ phải trở thành những đao phủ, hành quyết gần hai mươi mạng người đang bất tỉnh trước mặt họ.
Không khí như đông cứng lại. Những người lính của Vĩnh nhìn Kiên, chờ đợi mệnh lệnh. Nhưng Kiên đứng đó, bất động. Lần đầu tiên, logic của anh hoàn toàn tê liệt trước một bài toán đạo đức không có lời giải.
" Không," Linh thì thầm, giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm." Chúng ta không phải là chúng. Không thể có cách này." Cô quay sang Kiên, đôi mắt cô khẩn khoản." Kiên. . . phải có cách khác. Có thể. . . có thể em có thể dùng năng lực của mình? Có thể em có thể đánh lừa chiếc vòng, tạo ra một tín hiệu sinh học giả, một cái chết tạm thời. . .?"
Đó là một lời đề nghị của sự vị tha tuyệt vọng. Cô sẵn sàng mạo hiểm chính sinh mạng mình, đẩy năng lực của mình vào một lĩnh vực chưa từng được biết đến, chỉ để không phải biến thành kẻ sát nhân.
Nhưng Thành, người đã đứng im lặng từ đầu đến giờ, bước lên. Anh nhìn vào sự do dự của Kiên và lòng vị tha của Linh bằng một ánh mắt không một chút cảm xúc. Anh đã thấy đủ sự tàn bạo của Zion để biết rằng, lòng thương hại trong một cuộc chiến như thế này chính là một bản án tử.
" Không có thời gian cho những chuyện cổ tích," anh nói, giọng anh lạnh lùng và phẳng lặng, cắt đứt mọi hy vọng mong manh của Linh. Anh không nhìn cô, mà nhìn thẳng vào Kiên, ánh mắt anh như một mũi dao.
" Cậu là chỉ huy. Ra lệnh đi. Hoặc để tôi làm."
Kiên nhìn vào mắt Thành, thấy trong đó một sự trống rỗng đáng sợ, sự trống rỗng của một người đã phải đưa ra những lựa chọn còn tồi tệ hơn thế này. Anh nhìn sang Linh, thấy sự kinh hoàng trong mắt cô. Anh bị giằng xé. Anh sợ rằng Linh sẽ không chấp nhận.
Thành không chờ đợi nữa. Anh nhận ra sự do dự trong Kiên. Anh biết rằng người kỹ sư này có thể vạch ra một kế hoạch thiên tài, nhưng lại không có sự tàn nhẫn để thực hiện nó. Và Thành, anh có thừa sự tàn nhẫn đó.
Anh lẳng lặng bước đến tên tù binh đầu tiên.
Không có súng. Không có tiếng động lớn. Bàn tay anh khẽ biến đổi. Máu từ các mao mạch dưới da được dồn lại, đông cứng thành một lưỡi dao găm màu đen bóng, sắc như dao cạo, mọc ra từ những ngón tay của anh. Đó là năng lực của một Cá nhân Tương Thiết, được sử dụng không phải để phòng thủ, mà để hành quyết.
Linh há miệng định hét lên, nhưng một người lính của Vĩnh đã giữ cô lại, lắc đầu một cách dứt khoát.
Một cử động nhanh, gọn, và chính xác. Một tiếng tách nhẹ vang lên. Chiếc vòng trên cổ tên tù binh tắt ngấm rồi rơi xuống đất.
Thành không dừng lại. Anh di chuyển đến người tiếp theo, rồi người tiếp theo. Anh hành động như một cỗ máy, một đao phủ vô cảm. Không có sự giận dữ, không có sự khoái trá, chỉ có một sự hiệu quả đến lạnh người. Mỗi một tiếng tách của những chiếc vòng rơi xuống lại như một nhát búa giáng vào tâm hồn Linh. Cô quay mặt đi, nôn khan, nước mắt giàn giụa. Đôi mắt cô hằn lên những tia máu, nhìn thẳng về phía Thành và Kiên.
Kiên đứng đó, chết trân. Anh bị buộc phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng do chính kế hoạch của mình tạo ra. Anh đã vạch ra con đường, nhưng lại không đủ can đảm để bước đi trên đó. Và giờ đây, Thành đang bước đi thay anh, vấy bẩn đôi tay của mình để giữ cho bàn tay của người chỉ huy được trong sạch. Sự sỉ nhục và cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy Kiên.
Mười mấy mạng người đã bị dập tắt trong vòng chưa đầy một phút.
Khi tất cả đã kết thúc, Thành đứng giữa những cái xác, lưỡi dao máu trên tay anh tan biến, trở lại thành một bàn tay bình thường, nhưng dính đầy những giọt máu lạ. Anh bình thản nhặt những chiếc vòng cổ lên, bước đến trước mặt Kiên và thả chúng xuống chân người chỉ huy.
Những chiếc vòng kim loại va vào nhau, tạo nên một âm thanh khô khốc, vang vọng trong sự im lặng chết chóc.
" Cậu có thứ cậu cần rồi đấy, chỉ huy," Thành nói, giọng anh không một chút cảm xúc. Nhưng hai từ chỉ huy lại mang một sự mỉa mai cay đắng.
Kiên nhìn xuống những chiếc vòng, những chiếc chìa khóa dẫn đến hy vọng, được mua bằng một cái giá không thể nào đo đếm được. Anh biết rằng, kể từ khoảnh khắc này, họ đã vượt qua một lằn ranh không thể quay đầu. Họ đã trở thành những con quái vật để có thể chiến đấu với một con quái vật khác.