Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 206: Thế giới 5.




Hôm sau, Giang Từ Vãn bị ánh mặt trời chói chang đánh thức.

Mấy ngày mưa dầm liên miên, bầu trời lúc nào cũng âm u, cô vì thế mà buổi tối không kéo rèm. Hôm nay vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào, cả căn phòng sáng bừng lên.

Trong lòng tràn đầy vui mừng, cô lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ngoài kia bầu trời xanh biếc, vài cụm mây trắng trôi lững lờ. Sương mù trên đỉnh núi đang bị ánh mặt trời hong tan, lộ ra những dãy núi xanh tươi đầy sức sống.

Trời thật sự đã tạnh mưa rồi!

“Vãn Vãn, đã dậy chưa?” Giọng Lục Cảnh Thanh vang lên ngoài cửa, kèm theo tiếng gõ nhè nhẹ.
Anh đoán chắc cô cũng đã thức một lúc, giờ mới lên gọi đi ăn sáng.

Giang Từ Vãn vội mở cửa, gương mặt giấu không nổi niềm vui, “Mau nhìn này, trời quang đãng rồi!”

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, đáy mắt Lục Cảnh Thanh cũng thoáng hiện ý cười.

“Trong thôn hôm nay sẽ cho người bắt đầu khơi thông đường núi, ăn sáng xong anh cũng ra hỗ trợ. Nếu không có gì thay đổi, khoảng ba ngày nữa, chúng ta có thể trở lại Kinh Thị. Có muốn về không?”

“Muốn chứ!” Giang Từ Vãn hớn hở gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Thật tốt quá!”

“Được rồi, rửa mặt xong ra ăn sáng đi.” Lục Cảnh Thanh định xoay người đi, nhưng vừa nhìn lại thì phát hiện cô đang để trần chân trên sàn nhà.

Anh cau mày: “Sao lại không mang dép?”

Giang Từ Vãn cúi đầu nhìn, mấy ngón chân trắng nõn khẽ co lại, dường như vì bị chú ý mà càng không yên, cứ nhúc nhích không ngừng.

Lục Cảnh Thanh đi thẳng vào trong phòng, lấy từ gầm giường ra một đôi dép lê màu hồng nhạt, khom lưng đặt trước mặt cô.

“Đưa chân đây.” Anh nửa ngồi xuống trước mặt cô.

“Em tự mang được mà” Miệng thì nói vậy, nhưng chân phải đã ngoan ngoãn nhấc lên.

“Trên sàn lạnh lắm, sau này đừng hấp tấp như vậy, nhớ mang giày.” Lục Cảnh Thanh nhẹ nhàng nắm cổ chân, khéo léo giúp cô xỏ vào dép.

Xong một bên, anh lại làm nốt bên còn lại.

Giang Từ Vãn cúi đầu nhìn, ánh mắt dừng trên gương mặt góc cạnh của anh. Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác muốn đưa chân đá nhẹ vào mặt anh, nhưng nghĩ đến cảnh hậu quả thì lại không dám. Lục Cảnh Thanh nhất định sẽ giận!

“Xong rồi.” Anh đứng dậy, còn cố ý vỗ vỗ vào đôi dép hình thỏ lông mềm mại. Cái đầu tròn trịa của con thỏ bị anh đập nhẹ đến rung rinh như đang kháng nghị.

Nhìn đôi dép sặc sỡ ấy, Lục Cảnh Thanh bất lực lắc đầu: “Không hiểu sao em lại mua được đôi hoa hòe loè loẹt thế này, mang lên nhìn trẻ con quá”

Gương mặt Giang Từ Vãn nóng lên, khẽ nói: “Anh ghen tị thôi chứ gì. Chẳng lẽ không đáng yêu sao?”

“Đáng yêu.” Anh nhịn cười, gật đầu: “Được rồi, mau đi rửa mặt, xong ra ăn sáng. Anh chờ ngoài phòng khách.”

“Ừ.” Cô xoay người vào phòng vệ sinh.

Khi ra ngoài, hương thơm đồ ăn đã lan toả khắp phòng khách.

Trên bàn là bát cháo ngô nóng hổi, bên cạnh còn có xửng hấp đầy bánh gạo thơm lừng.

Lục Cảnh Thanh ngồi ở bàn, mắt vẫn nhìn điện thoại, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu: “Lại đây.” Anh kéo ghế ra cho cô.

Giang Từ Vãn ngồi xuống đối diện, múc muỗng cháo ngô nhỏ, húp một ngụm. Cháo ngọt thanh, thoảng vị bắp, ngon vô cùng.

Lục Cảnh Thanh cầm lấy quả trứng luộc ở góc bàn, ngón tay thon dài khéo léo bóc vỏ, nhanh chóng để lộ lòng trắng trứng bóng loáng.

“Sao lại ngẩn người?” Anh đưa quả trứng đã bóc đến trước mặt cô, “Ăn đi, nghiêm túc vào.”

“Em đang ăn mà.” Giang Từ Vãn nhận lấy, cúi đầu uống thêm ngụm cháo.

Có lẽ do mải nghĩ chuyện khác, cô bất cẩn bị sặc, ho đến đỏ cả mặt.

Lục Cảnh Thanh đặt đồ xuống, vội bước tới vỗ nhẹ lưng cô: “Ăn từ từ thôi, có ai giành đâu.”

Anh rót ly nước ấm đưa vào tay cô: “Uống đi.”

Một lúc sau cô mới bình tĩnh lại, khẽ hỏi: “Đường núi nhanh nhất khi nào thông được? Có thể nhờ thêm người tới làm không? Em muốn trở về sớm hơn một chút.”

Anh nói phải đợi ba ngày, nhưng cô lại nóng lòng.

Ban nãy, nhìn điện thoại thấy tin nhắn tối qua gửi cho Sơn Uyển Dung vẫn chưa được trả lời. Chuyện này không bình thường. Sơn Uyển Dung và Giang Diệu Hoa vốn sinh hoạt rất đều đặn, mỗi sáng đều dậy sớm rèn luyện. Dù tối qua chưa kịp xem, thì sáng nay hẳn đã trả lời.

Cô vừa gọi điện, nhưng người nghe là quản gia, bảo cả hai đang bận. Giang Từ Vãn cảm thấy bất an, trong lòng dấy lên lo lắng.

Lục Cảnh Thanh không biết cô đang nghĩ gì, chỉ tưởng cô không muốn ở đây thêm nữa, bèn đáp: “Anh sẽ cố gắng nhờ thêm người, nhanh nhất có thể, nhưng không dám chắc thời gian.”

“Được rồi.” Giang Từ Vãn gật đầu.

“Chốc nữa anh ra ngoài, em cứ ngoan ngoãn ở trong phòng. Chán thì mở TV xem…”

Anh vốn định dặn cô tranh thủ thu dọn hành lý, đặc biệt là quần áo lộn xộn của cô. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cô cũng không làm ổn, thôi thì đến lúc đó anh sẽ tự thu dọn cho nhanh.

Trước khi đi, anh không quên nhắc lại: “Đừng chạy lung tung. Dù trời đã tạnh nhưng ngoài kia vẫn lầy lội bùn đất, đường còn trơn.”

“Biết rồi, em sẽ không đi lung tung.”

Ăn sáng xong, Lục Cảnh Thanh thay quần áo tiện cho việc làm. Anh mặc bộ đồ tối màu gọn gàng, cổ tay và ống quần được xắn gọn gàng, trông nhanh nhẹn, dứt khoát.

Giang Từ Vãn ngồi ở bàn, nhìn anh trong ánh nắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt sáng rõ, bỗng thấy anh thuận mắt hơn nhiều. Thậm chí, miễn cưỡng cũng có thể xem là có khí chất.

“Anh đi đây.” Ra đến cửa, anh lại quay đầu dặn dò, “Ở nhà ngoan ngoãn, đừng…”

“Anh nhắc đi nhắc lại cả vạn lần rồi! Dài dòng quá!” Giang Từ Vãn lập tức cắt ngang, không nhịn được oán trách.

Ở nhà, dù là Giang Diệu Hoa hay Sơn Uyển Dung cũng chưa từng lải nhải nhiều như vậy. Lục Cảnh Thanh thì đúng là đáng sợ!

Cô cô dứt khoát lấy tay bịt tai, ra vẻ không thèm nghe thêm.

Lục Cảnh Thanh bất lực cười, xoa xoa mái tóc cô, rồi mới xoay người rời khỏi phòng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận