Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 205: Thế giới 5.




Mấy ngày nữa lại trôi qua.

Mưa vẫn rơi tí tách không dứt, sương mù trong núi dày đặc đến mức chẳng thể tan.

Mỗi lần nhìn ra ngoài, đều chỉ thấy một mảnh xám xịt mờ mịt.

Giang Từ Vãn đứng bên cửa sổ, xa xa núi non đều chìm trong màn sương trắng, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

“Sao còn chưa tạnh mưa” Cô ủ rũ lẩm bẩm, bàn tay lạnh buốt vẽ vòng tròn trên ô kính.

Ban đầu cô nghĩ mưa ngớt thì có thể rời núi, nhưng kéo dài mãi thế này, không biết còn phải chờ đến khi nào. Có khi bị nhốt ở đây dài dằng dặc cũng nên.

Từ phòng bếp bay ra mùi thơm của canh sườn hầm thịt khô, là Vương đại thẩm đang nấu, nhưng Giang Từ Vãn chẳng thấy chút khẩu vị nào.

Lục Cảnh Thanh bưng chén thuốc vừa uống xong từ phòng bước ra, thấy cô ngẩn người nhìn ra cửa sổ, anh khẽ bước lại gần, hỏi:

“Đang nhìn gì thế?”

Giang Từ Vãn không quay đầu, giọng chán chường: “Mưa to như vậy, căn bản chẳng đi nổi”

Anh đi đến bên cạnh, cùng nhìn ra ngoài với cô.

Quả thật cơn mưa này chẳng có dấu hiệu ngừng lại.

“Nhớ nhà sao?”

Một câu như mũi kim, bất ngờ chọc thẳng vào lòng Giang Từ Vãn.

Sống mũi cô bỗng cay xè, vội vàng quay mặt đi: “Ai mà nhớ chứ! Chỉ là thấy mưa rơi dai dẳng thật phiền thôi!”

Nhưng đôi mắt hoe đỏ của cô lại chẳng thể giấu được.

Nói không nhớ nhà chắc chắn là dối lòng.

Trước kia cô từng đi du lịch nhiều lần nhưng chưa bao giờ xa nhà lâu như thế. Hơn nữa ở nơi này tín hiệu lại kém, cách mấy ngày mới liên lạc được một lần.

Trong lòng Giang Từ Vãn buồn đến nghẹn thở.

Lục Cảnh Thanh nhìn gương mặt rầu rĩ ấy, bất giác xót xa.

Bề ngoài cô luôn tỏ ra chẳng hề gì nhưng thật ra lại là người mềm yếu, quen được nâng niu, chưa từng chịu cảnh khổ sở thế này. Chỉ là cô cố chấp, không chịu thừa nhận.

Đến bữa tối, Giang Từ Vãn chỉ ăn vài miếng cơm rồi buông đũa, món ăn vốn thích nhất cũng chẳng động đũa mấy.

Vương đại thẩm thấy vậy liền gắp cho cô một miếng sườn: “Vãn Vãn tiểu thư, ăn nhiều một chút, không ăn no thì sao được.”

“Cháu ăn không nổi” Cô gượng cười, đứng dậy đi về phòng, “Cháu về ngủ đây.”

Lục Cảnh Thanh nhìn bóng lưng cô đơn ấy, bàn tay đang múc canh cũng khựng lại.

Vương đại thẩm đã sớm nhận ra, chỉ thở dài: “E là nhớ nhà quá rồi…”

Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt, lộp bộp đập vào mái ngói.

Giang Từ Vãn úp mặt xuống gối, nước mắt rơi như chuỗi hạt ngọc bị đứt, không sao ngăn lại được.

Cô thật sự muốn về nhà…

“Hu hu hu” Tiếng khóc nức nở yếu ớt vang lên trong căn phòng nhỏ.

Bờ vai bỗng có người khẽ vỗ.

Giang Từ Vãn ngẩng đầu, thấy Lục Cảnh Thanh ngồi ở mép giường, đôi mày nhíu chặt.

“Sao anh lại ở đây? Mau ra ngoài đi.” Cô vội vàng lau nước mắt, không muốn để anh thấy cảnh mình khóc, quá mất mặt.

“Vì sao lại khóc?” – Anh hỏi.

“Ai… Ai khóc chứ! Chỉ ngáp thôi!”

Không nói thêm, anh lấy khăn giấy, kiên nhẫn giúp cô lau đi nước mắt.

Trong căn phòng nhỏ, không gian khép kín, chỉ nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Ánh mắt anh dừng trên đôi mắt đỏ hoe cùng giọt lệ còn vương trên hàng mi, trong lòng như có thứ gì đó siết chặt.

“Anh vừa xem dự báo thời tiết, có lẽ sắp tạnh mưa rồi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ về ngay.”

“Anh lần trước cũng nói vậy. Biết đến bao giờ chứ…” – Giang Từ Vãn quay mặt đi, giọng nghèn nghẹn, “Em không cần anh quan tâm, em muốn ở một mình.”

Nói xong, nước mắt lại trào ra dữ dội hơn.

Nỗi tủi thân dồn nén bấy lâu bỗng tuôn trào.

“Nhớ nhà không phải chuyện đáng xấu hổ.” Lục Cảnh Thanh khẽ nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi mắt ngấn lệ ấy.

Giang Từ Vãn còn chưa kịp đáp lại thì bất ngờ bị anh kéo vào vòng tay.

Vòng ôm ấy thật ấm áp, mang theo hương thơm nhàn nhạt mát lạnh, cánh tay anh siết chặt vai cô, vững chãi như muốn nâng đỡ tất cả yếu đuối của cô.

“Anh buông em ra đi” Giang Từ Vãn sững sờ, thân thể cứng đờ, định đẩy anh ra.

“Đừng nhúc nhích.” Anh tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, giọng trầm thấp, “Em từng nói khóc ra sẽ dễ chịu hơn. Khóc đi, cứ dựa vào vai anh. Giữa bạn bè, vốn dĩ nên an ủi lẫn nhau…”

Anh ngừng một chút rồi thêm: “Thật ra anh cũng rất muốn về. Có những đêm nghĩ đến, anh cũng chẳng ngủ nổi.”

Nghe thấy anh cũng giống mình, căng thẳng trong lòng Giang Từ Vãn bỗng dịu xuống.

Nỗi nhớ nhà cùng uất ức bấy lâu dồn nén, rốt cuộc khiến cô bật khóc nức nở.

Cô siết chặt cổ áo anh, vùi mặt vào ngực anh mà òa lên: “Em nhớ nhà lắm. Em muốn ăn bánh mẹ làm, muốn gặp ba. Sao mưa cứ rơi mãi thế này…”

Những lời đứt quãng nghẹn ngào tuôn ra, xen lẫn tiếng khóc run rẩy.

Lục Cảnh Thanh chỉ lặng im, dịu dàng vỗ lưng cô, để cô thoải mái xả hết nỗi lòng.

Không biết bao lâu sau, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại.

Giang Từ Vãn lúc này mới sực tỉnh, nhận ra mình còn đang nép trong vòng tay anh, vội vã muốn đứng lên, lại bị anh giữ chặt vai.

“Dựa thêm một lát cũng không sao.” Giọng anh khẽ, mềm mại như an ủi, “Đợi em bình tĩnh lại rồi hãy nói.”

Giang Từ Vãn chần chừ, cuối cùng cũng không chống cự nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, mặt cọ nhẹ vào chiếc áo sơ mi lạnh mát.

Ở nơi này, cô chỉ quen biết anh, bản năng khiến cô muốn tìm chỗ dựa ở người thân quen ấy.

“Ngày mai anh sẽ đi xem đường núi.” Lục Cảnh Thanh khẽ vuốt tóc cô, “Đến đoạn gần thôn chắc sẽ không còn sạt lở nữa. Anh sẽ đi trước dọn dẹp, chờ lúc rời núi cũng có thể nhanh hơn. Anh nghĩ chỉ hai ngày nữa thôi, chúng ta có thể trở về.”

“Thật không?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhưng ánh nhìn long lanh hy vọng.

“Ừ, thật.” Anh khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ấy, không nhịn được vươn tay nhéo nhẹ má cô, “Nhưng em phải hứa với anh, hai ngày này không được trốn khóc nữa.”

Giang Từ Vãn khó chịu, hất tay anh ra, hờn dỗi: “Em cứ khóc đó! Khóc thì đã sao, chẳng lẽ mất mặt?”

“Được rồi, vậy cứ khóc đi. Nhắm mắt lại, coi như anh không thấy gì” Giọng anh tràn ngập cưng chiều.

Nghe vậy, cô liền thật sự nhắm mắt, còn đưa tay quệt nước mắt.

Lục Cảnh Thanh bật cười, không kiềm chế được, cúi xuống hôn khẽ lên gò má cô.

Giang Từ Vãn còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm cô chặt hơn, áp cô vào ngực.

“Anh nói là anh nhắm mắt coi như không thấy, chứ không phải em. Em nói xem, có phải em giống hệt bịt tai trộm chuông không?”

Giang Từ Vãn biết mình ngốc, lập tức cãi lại: “Em mặc kệ! Anh không được chê em!”

“Được rồi, anh không nói nữa” Anh khẽ dỗ dành.

Cô không nhận ra, những cử chỉ của hai người giờ đây đã quá mức thân mật. Nụ hôn thoáng qua kia, càng vượt xa giới hạn bạn bè.

Giữa bạn bè làm gì có chuyện thân thiết đến vậy?

Đây vốn không còn là sự quan tâm bình thường, mà là tình cảm một người đàn ông dành cho cô gái mình thầm yêu.

Mỗi hành động, mỗi lời nói, đều chất chứa sự chiếm hữu và khát khao không thể che giấu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận