Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 144: Thế giới 4.




Thẩm Mộ Hành kỳ thật đã từng điều tra về Lâm Vũ Khâm, biết anh ta và Giang Từ Vãn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Hai người thanh mai trúc mã, quan hệ rất là thân thiết.

Trong tư liệu điều tra có rất nhiều ảnh chụp chung của Lâm Vũ Khâm và Giang Từ Vãn, cô bé nhón chân đưa kem tới bên môi cậu thiếu niên, cười đến cong cong khoé mắt.

Mà khi đó, mới mười bốn mười lăm tuổi, Lâm Vũ Khâm cúi đầu nhìn cô, trong đáy mắt toàn là ý cười.

Giang Từ Vãn nói anh ta chỉ là bạn tốt, là anh họ nhưng những tấm ảnh kia cùng sự thân mật giữa bọn họ rõ ràng đã vượt khỏi giới hạn bằng hữu hay anh em.

Hoặc là, có một người vẫn luôn ôm tâm tư khác, còn một người thì ngốc nghếch, không nhận ra.

Nếu Lâm Vũ Khâm chỉ là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày vì cuộc sống mà bôn ba, Thẩm Mộ Hành cũng sẽ không quá để tâm, càng không cần phải đặt vào mắt.

Dù sao, tình cảm có tốt đến đâu thì cuối cùng cũng phải suy xét đến hiện thực kinh tế.

Mà anh có thể mang lại cho Giang Từ Vãn một cuộc sống xa hoa đến mức người bình thường không dám tưởng tượng, đó là sự mê hoặc chí mạng.

Nhưng Lâm Vũ Khâm này lại không hề đơn giản. Từ một đứa trẻ mồ côi trong viện phúc lợi, anh ta lặng lẽ biến thành trưởng tử của chủ tịch Tập đoàn Hằng Thiên rồi nhanh chóng tiếp quản nghiệp vụ trọng tâm của tập đoàn.

Anh ta cũng có bản lĩnh, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã biến một khách sạn bên bờ phá sản thành địa điểm xa hoa bậc nhất thành B.

Thủ đoạn quả thật không thể khinh thường.

Thẩm Mộ Hành tuy tin tưởng bản thân mạnh hơn anh ta nhiều nhưng cũng không dám khinh địch, vẫn phải đề phòng.

Máy điều hoà trung tâm không ngừng phả ra khí lạnh.

Chậu cây xanh trên bàn như cũng không chịu nổi nhiệt độ thấp như vậy, lá hơi rũ xuống.

Thẩm Mộ Hành xoa xoa giữa mày, đứng dậy bước tới bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe tấp nập phía dưới.

Anh buông lỏng cà vạt, trong đáy mắt loé lên một tia kiên quyết tàn nhẫn.

Bất kể là người hay là hạng mục, anh đều phải có được.

Chưa từng có việc gì Thẩm Mộ Hành không làm được.

Đêm dần dần sâu…

Giang Từ Vãn nằm trên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình như một cục bột nếp, tóc xoã như rong biển trên gối.

Ban ngày bị con rắn kia dọa cho không nhẹ, sau đó cũng chẳng còn hứng thú du ngoạn, sớm kết thúc hành trình trở về khách sạn.

Nhưng về đến nơi cô vẫn không hoàn hồn, tâm trạng uể oải. Tắm rửa xong liền nằm xuống, không có ý định đi ăn tối.

Phía bên kia, Thẩm Mộ Hành không thấy cô trả lời tin nhắn, cảm giác không yên tâm nên trực tiếp sang phòng tìm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Từ Vãn càng vùi mặt sâu xuống gối.

Đẩy cửa phòng ngủ, Thẩm Mộ Hành dừng lại một chút, lập tức thấy cô cuộn tròn trên giường.

“Hắt xì ——”

Cô đột nhiên hắt hơi, cả người co rúc trong chăn.

Anh ngồi xuống mép giường, hỏi: “Sao hôm nay ngủ sớm vậy? Không muốn ra ngoài ăn cơm thì anh nhờ người mang đồ ăn lên cho em nhé?”

Giang Từ Vãn nhắm mắt lắc đầu.

Thấy cô yếu ớt, Thẩm Mộ Hành đưa tay chạm vào trán.

Nóng rực.

Anh nhíu mày, biết cô chắc là ban ngày nghịch nước bị cảm lạnh, giờ phát sốt.

Giang Từ Vãn ho khan vài tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạnh quá. Anh giúp em chỉnh điều hoà cao thêm chút.”

Thẩm Mộ Hành đứng dậy chỉnh điều hoà, rồi đi lấy nhiệt kế.

Đo xong là 39℃.

Anh vội vàng gọi bác sĩ tư nhân đến.

Ngoài cửa sổ, từ lúc nào mưa lớn đã đổ xuống tầm tã.

Đúng là cảm lạnh dẫn đến sốt, không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được.

Chờ bác sĩ rời đi, Thẩm Mộ Hành thử nước ấm, chuẩn bị đút thuốc cho cô.

Giang Từ Vãn mặt đỏ bừng vì sốt, người mê man, bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

“Có rắn.Em sợ… Nó bò lại thì sao” Cô nắm chặt tay anh, giọng run rẩy, “Phải làm sao bây giờ…”

“Đừng sợ, không có gì đâu, không có rắn, chúng ta đã về khách sạn rồi.” Anh dịu giọng dỗ dành, “Ngoan.”

“Em khó chịu quá… đau đầu” Giang Từ Vãn vừa nói vừa khóc, đáng thương vô cùng.

“Nghe lời, uống thuốc sẽ đỡ ngay.” Anh quỳ một gối bên giường, tay kia đỡ sau gáy cô.

Thìa thuốc vừa đưa đến môi, Giang Từ Vãn lại quay đầu né, hơi thở nóng rực phả lên cổ tay anh, “Không uống… đắng lắm…”

Giọng Thẩm Mộ Hành ép thấp: “Chỉ một ngụm thôi, được không?”

Anh thử vài lần nhưng cô vẫn kháng cự, nhất quyết không chịu uống.

Thuốc hạ sốt rơi xuống chăn, loang một vệt màu sẫm.

Thẩm Mộ Hành thở dài, lấy khăn giấy lau sạch khoé môi cô.

Giang Từ Vãn vẫn khóc, nghẹn ngào trách: “Tất cả tại anh”

“Ừ, là lỗi của anh, anh sai.” Anh kiên nhẫn dỗ dành như trẻ con, “Uống thuốc rồi sẽ đỡ, ngoan.”

Thấy cô vẫn không chịu, Thẩm Mộ Hành bế cô vào lòng.

Anh lại múc một thìa thuốc mới, ngậm trong miệng.

Thuốc đắng bùng lên nơi đầu lưỡi.

Anh cúi người, giữ cằm cô khiến cô hé miệng, rồi áp môi truyền thuốc sang.

Chất lỏng ấm nóng tràn vào miệng, Giang Từ Vãn nhíu chặt mày vì đắng.

“Nuốt đi.”

Anh ra lệnh.

Giang Từ Vãn buộc phải nuốt.

Anh cứ thế từng thìa từng thìa cho cô uống xong.

Giang Từ Vãn khóc càng dữ, miệng đầy vị đắng, giơ tay đánh anh, cào anh, trút giận.

“Đừng nháo.” Lời còn chưa dứt, trên mu bàn tay anh đã in mấy vết xước đỏ.

Ngay sau đó cả mặt cũng bị cô cào một đường.

Thẩm Mộ Hành giữ chặt cổ tay cô, cố ý nghiêm mặt quát: “Còn nháo nữa anh chặt tay em bây giờ.”

Lời này dọa Giang Từ Vãn run rẩy, nước mắt càng rơi nhiều, như chuỗi hạt châu bị đứt.

Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, khẽ “chậc”, buông tay ra, dịu giọng lau nước mắt cho cô: “Sao em ngốc thế, anh chỉ dọa thôi.”

Giang Từ Vãn đột nhiên mở mắt, đôi mắt mơ màng vì sốt vẫn cố gắng trừng anh, không cam lòng.

Nếu bỏ qua ánh mắt mờ mịt và giọt nước mắt lấp lánh trên chóp mũi, thật sự còn có vài phần khí thế.

“Anh tưởng anh thông minh lắm sao, anh còn ngốc hơn em! Anh là đồ ngốc nhất!”

“Vậy sao?” Thẩm Mộ Hành bật cười, rõ ràng không tin lời cô.

“Anh chính là đồ ngốc! Bị em chơi đến xoay vòng vòng! Cái đêm đó…”

Lời vừa đến môi thì cô đột nhiên cắn chặt môi dưới, trong mắt loé lên một tia hoảng loạn.

Dù giờ đang sốt đến hồ đồ, suýt nữa buột miệng nói ra, cô vẫn theo bản năng im bặt, biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể nói.

Mà lúc này, Thẩm Mộ Hành đã hơi nheo mắt, ánh nhìn trầm xuống, giọng chậm rãi: “Đêm nào?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận