Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 143: Thế giới 4.




Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chan hòa.

Thẩm Mộ Hành vốn dĩ từ trước đến nay không quá thích đi công tác, thường là xử lý xong việc liền lập tức trở về. Lần này, ban đầu anh chỉ định ở B thành vài ngày, nhưng vì mang Giang Từ Vãn đi cùng, anh cố tình kéo dài thêm hai ngày, dành chút thời gian để đưa em đi chơi.

Tuy rằng anh trước giờ chưa từng theo đuổi ai nhưng cũng hiểu thế nào là làm một cô gái vui. Chuyện này nói khó thì cũng không hẳn là khó, nói dễ thì cũng không hẳn là dễ, chủ yếu phải bỏ chút tâm tư.

So với việc ứng phó những kẻ cáo già chốn thương trường, thì ở bên Giang Từ Vãn dễ dàng hơn nhiều. Đặc biệt là khi đôi lúc em còn ngây ngốc, đơn thuần đến đáng yêu.

Lúc này, Thẩm Mộ Hành đang đứng trước khung cửa sổ sát đất của phòng khách sạn, tựa người mà nhìn về phía Giang Từ Vãn đang ngồi trang điểm.

Trên người em là chiếc váy liền mới mua, trên tóc cài chiếc kẹp ngọc trai phiên bản giới hạn, càng làm tôn lên vẻ ngọt ngào.

Anh đã đợi gần một tiếng đồng hồ. Một khuôn mặt nhỏ mà có thể bận rộn lâu đến vậy, thật sự khiến anh dở khóc dở cười. Đương nhiên, những lời này anh sẽ không bao giờ nói ra, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng.

Phụ nữ lúc trang điểm, ngàn vạn lần không thể thúc giục.

Anh còn nhớ, khi mình mới học tiểu học, Thẩm Khánh Phong đã từng vì không nhịn được mà lắm miệng nói mấy câu với Đàm Thi Vân lúc bà trang điểm. Kết quả bà giận đến mức bế anh bỏ đi, còn bỏ mặc cả chồng con. Sau cùng, cũng là ở một khách sạn cao cấp của nhà họ Thẩm, Thẩm Khánh Phong phải hết lời dỗ dành mới đưa được vợ về. Còn anh thì bị bỏ quên sạch sẽ, nếu không nhờ quản gia nhớ ra thì có khi đã ngủ lại khách sạn luôn rồi.

Nghĩ đến đó, Thẩm Mộ Hành tự nhủ phải học lấy bài học “đẫm máu” của người khác để rút kinh nghiệm.

“Xong rồi, chúng ta có thể xuất phát!” Giang Từ Vãn tô xong son môi, đứng dậy nhìn gương soi lại lần nữa, xác nhận mọi thứ hoàn hảo rồi mới hỏi: “Có phải anh chờ em lâu lắm không?”

“Không đâu.” Thẩm Mộ Hành nhìn em một lúc, khẽ lắc đầu, đưa tay lấy áo khoác choàng lên vai em, giọng ôn nhu: “Hôm nay em đẹp lắm.”

Tuy rằng chỉ là một lời khen tầm thường, nhưng trong lòng Giang Từ Vãn lại có chút ngượng ngùng. Giọng anh cố ý kéo dài, ngọt ngào như thể bọc mật.

Hừ, đàn ông miệng lưỡi trơn tru. Cô thầm hừ trong lòng, nhưng ánh mắt lại không nhịn được lén nhìn anh.

Nam nhân lúc này đang cúi đầu chỉnh lại tóc cho cô, dáng vẻ nghiêm túc cùng đường nét môi mím nhẹ, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi mắt.

Thẩm Mộ Hành bắt gặp ánh nhìn của em, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” – Cô vội thu hồi ánh mắt, nhưng đôi mắt vẫn mở to, sáng long lanh như nước.

Trong mắt anh, dáng vẻ ấy lại càng đáng yêu đến ngốc nghếch, khiến người không kiềm được mà yêu thương.

Anh cúi xuống, khẽ hôn lên đôi mắt cô.

Hôm nay, hai người định đi thăm thắng cảnh nổi tiếng nhất B thành.

Nơi đó nằm ở ngoại ô, mới được khai phá không lâu, vẫn giữ được nét hoang sơ tự nhiên, lại có thêm nhiều tiểu cảnh nhân tạo độc đáo.

Trên mặt hồ, bến gỗ khẽ lay động. Thẩm Mộ Hành tự nhiên nắm tay Giang Từ Vãn, đỡ cô lên thuyền.

Người lái thuyền hô một tiếng, con thuyền nhỏ bắt đầu chậm rãi lướt ra giữa hồ.

Xa xa, núi xanh ẩn hiện trong sương mờ, tựa như bức tranh thủy mặc.

Giang Từ Vãn ngồi bên mạn thuyền, đưa tay nghịch nước, gợn sóng loang loáng tản ra.

“Nước lạnh đó.” Thẩm Mộ Hành nhắc nhở. Nước hồ là từ núi chảy xuống, mang theo khí lạnh, chơi lâu dễ bị cảm.

Nhưng Giang Từ Vãn chẳng buồn để ý.

“Đẹp quá!” – Cô nhịn không được mà cảm thán.

Thẩm Mộ Hành nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, khóe môi cũng khẽ cong lên: “Thích nơi này lắm sao?”

“Ân!” Cô gật đầu lia lịa, lại chỉ về phía dãy núi xa xa: “Bên kia chắc còn đẹp hơn, đáng tiếc không qua được. Em thấy phong cảnh bên đó chắc chắn mỹ hơn.”

Anh dừng lại một chút, mắt hướng về ngọn núi chưa khai phá ấy. “Nếu em thích, anh sẽ mua mảnh đất kia, làm thành khu du lịch. Sau này em muốn đến thì cứ đến.”

Ánh mắt cô sáng rực, không tin nổi: “Anh nói thật?”

Giang Từ Vãn biết, anh không giống cô. Cô chỉ là người bình thường, lời nói gió bay. Nhưng anh, một khi đã nói thì đó có thể trở thành hiện thực, mang theo sức nặng đủ để đổi thay cả một vùng đất.

Đúng là khoảng cách giữa người với người, đôi khi lớn đến vậy.

“Ừ, lừa em làm gì.” Anh gật đầu, “Chờ sau khi trở về, anh sẽ nghiên cứu thêm.”

Con thuyền tiếp tục trôi. Giang Từ Vãn không nói gì nữa, cô không hiểu về đầu tư, chẳng thể góp ý, chỉ lặng lẽ thưởng thức phong cảnh.

Khi thuyền ra đến giữa hồ, cô bất giác muốn đưa chân xuống nước.

“Không được.” Thẩm Mộ Hành lập tức giữ chặt mắt cá chân cô, cau mày, giọng nghiêm khắc: “Nhỡ ngã xuống thì sao? Nguy hiểm lắm.”

Giang Từ Vãn hơi giận, quay mặt đi, đôi môi chu ra trông như quả anh đào. Mặt hồ loang loáng ánh trời, sóng gợn lăn tăn, làm tim cô cũng ngứa ngáy.

“Không nguy hiểm đâu, an toàn mà” – Cô lẩm bẩm, vẫn muốn thử.

Nhưng ngay khi chuẩn bị thò chân xuống, từ dưới nước bỗng bơi qua một con rắn nhỏ màu xanh lục!

Giang Từ Vãn trừng lớn mắt, còn chưa kịp hét thì cả người đã bị Thẩm Mộ Hành ôm chặt.

Chân cô vội rụt lại, sau đó gắt gao vòng quanh eo anh, sợ đến sắp khóc.

Anh vốn định mắng mấy câu, nhưng thấy cô hoảng loạn, liền nuốt hết vào, chỉ nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, không sao, nó không cắn em được đâu…”

Đêm xuống, B thành rực rỡ ánh đèn.

Thẩm Mộ Hành ngồi trong thư phòng khách sạn, trước mặt là màn hình laptop hiển thị tư liệu chi tiết về mảnh đất ban ngày.

Mảnh đất này từng nằm trong phạm vi quy hoạch, nhưng vì khó khai thác, vốn đầu tư quá lớn, nên bị gác lại.

Anh chăm chú xem xét số liệu, ngón tay gõ bàn phím, mắt dõi theo từng dòng phân tích.

“Leng keng” Điện thoại chợt sáng lên. Là tin nhắn của trợ lý.

[Thẩm tổng, dự án ngầm khu C khởi động lại quá trình đấu thầu, tuần sau sẽ công bố văn kiện.]

Anh nhíu mày. Tưởng sẽ còn lâu, không ngờ lại vừa khớp thời gian.

Vừa định trả lời, một tin nhắn khác nhảy ra báo cáo sơ bộ về đối thủ cạnh tranh.

Trong đó có nhắc tập đoàn Hằng Thiên ba ngày trước đã thành lập công ty con về du lịch, tỏ ra rất coi trọng mảnh đất này. Người phụ trách công ty ấy là…

Khi ba chữ “Lâm Vũ Khâm” đập vào mắt, ánh nhìn Thẩm Mộ Hành lập tức trầm hẳn xuống.

Quả là trùng hợp.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận