Giang Từ Vãn đương nhiên biết, Thẩm Mộ Hành tuyệt đối sẽ không để cô mang thai, sinh ra cái gì con riêng.
Nhưng tình huống tối hôm qua quá đặc biệt, bọn họ căn bản không có làm bất kỳ biện pháp phòng tránh nào, bây giờ chỉ có thể uống thuốc.
Nếu để cô tự mình đi tìm thuốc thì chưa chắc hắn sẽ yên tâm.
Bảo hắn đi chuẩn bị thì cũng có thể giúp hai người bớt đi không ít phiền phức, miễn cho về sau lại còn dây dưa chuyện này.
Thẩm Mộ Hành liếc cô một cái, lấy di động ra, gọi cho quản gia Phan Minh Triết.
Giang Từ Vãn nghe thấy đầu dây bên kia giọng nói cung kính mang theo chút dè dặt, nói chỉ mười phút sau là có thể đem thuốc đưa đến.
Trong lòng cô không khỏi cảm khái.
Ngày thường lúc Phan Minh Triết sai bảo bọn họ, ánh mắt và giọng điệu đều cao cao tại thượng, động một chút là phạt tiền, hung hãn thật sự.
Tháng trước, cô lỡ tay làm vỡ một cái đĩa trong bếp, Phan Minh Triết mắng cô nửa ngày, nói cô tay chân vụng về, chuyện gì cũng không làm nổi, còn nói cái đĩa đó trị giá bằng nửa năm lương của cô.
Tuy rằng cuối cùng hắn chỉ khấu nửa tháng lương, nhưng cô đã đau lòng lắm rồi.
Đó chính là số tiền cô cực khổ mới tích góp được.
Nhưng hiện tại, ở trước mặt Thẩm Mộ Hành, Phan Minh Triết hoàn toàn giống như biến thành một người khác, nịnh nọt đến không chịu nổi.
Có tiền đúng là tốt, muốn quỷ sai ma làm gì cũng được…
Đừng nói chỉ là mấy viên thuốc tránh thai, cho dù bây giờ Thẩm Mộ Hành muốn sao trên trời hay mặt trăng, bọn họ chắc chắn cũng nghĩ cách lấy bằng được.
Cô vì sao lại không có mệnh tốt như Thẩm Mộ Hành chứ.
Thẩm Mộ Hành không nhìn thấy ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của côlúc này, xoay người mở tủ quần áo.
Cánh tủ rộng mở, bên trong là hàng loạt âu phục đặt may đo chỉnh tề, từng chiếc sơ mi đủ màu sắc đều được sắp xếp ngăn nắp, tinh xảo, sang trọng, tỏa ra một loại cảm giác áp bức khiến người nghèo khó không dám đến gần.
Hắn đưa cô 30 vạn, coi như bồi thường cho tối qua nhưng đối với hắn mà nói, số tiền này còn chẳng bằng một bộ quần áo.
Mấy bộ âu phục kia, cái nào chẳng trên mười vạn.
Trong lòng Giang Từ Vãn không khỏi dấy lên chút bất mãn.
Ban đầu cô nghĩ ít nhất cũng phải được 50 vạn.
Không ngờ hắn lại keo kiệt như vậy…
“Mặc vào đi.” Giọng nói Thẩm Mộ Hành lạnh lùng, tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi trắng ném cho cô.
Người cô nhỏ nhắn, mặc áo sơ mi của hắn hẳn là đủ, có thể che được thân thể.
Quần áo rơi xuống giường, còn vương chút hơi ấm khô ráo cùng hương thơm nhàn nhạt.
Giang Từ Vãn đưa tay nhặt lên.
Cô lại không nhịn được len lén ngắm sắc mặt của Thẩm Mộ Hành.
Thấy ánh mắt cô liếc qua, lông mày hắn khẽ nhíu lại, nhỏ đến mức khó mà phát hiện.
“Còn thất thần làm gì?” Thẩm Mộ Hành thấy cô chần chừ chưa mặc, giọng nói càng thêm mất kiên nhẫn, sắc lạnh như dao, “Mặc xong, lát nữa uống thuốc rồi đi.”
Hắn ngồi xuống sofa ở bên cạnh, đôi chân dài mặc quần tây tùy ý giao nhau, cả người trông như không hề để tâm.
Giang Từ Vãn c*n m** d***, xoay người, quay lưng về phía hắn.
Cô cúi đầu, bắt đầu mặc quần áo, cố ý kéo động tác chậm rãi.
Sau lưng một mảng lớn da thịt trắng như tuyết dưới ánh nắng sớm lộ ra trọn vẹn, tựa như ngọc đẹp chưa mài, tỏa ra ánh sáng mê hoặc.
Bờ vai mịn màng theo động tác phập phồng, dấu hôn trên gáy nổi bật trên làn da trắng nõn càng thêm rõ ràng…
Thẩm Mộ Hành dời mắt, không nhìn nữa chỉ là trong lòng hắn cũng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Tuy nói tối qua hắn say rượu nhưng ký ức vẫn mơ hồ còn đó.
Hơi thở nóng bỏng, tứ chi quấn lấy, cực hạn kh*** c*m, còn có dư vị ngọt ngào lan khắp toàn thân…
Hắn buộc mình không được hồi tưởng nữa.
“Sắc lệnh trí hôn” Câu này không phải không có đạo lý.
Hắn vừa rồi đã đưa ra một quyết định thiếu lý trí, theo lẽ ra, không nên đồng ý cho cô ở lại.
Dù cô chỉ là một bảo mẫu tầm thường, chẳng thể gây sóng gió gì, cũng không có uy h**p gì đến hắn nhưng chuyện này không phù hợp với tác phong lạnh lùng, quả quyết của hắn từ trước đến nay, lại còn phá vỡ quy tắc hắn đặt ra.
Loại cảm giác mất kiểm soát này khiến Thẩm Mộ Hành trong lòng vô cùng khó chịu.
Qua một lúc lâu, Giang Từ Vãn cuối cùng cũng thong thả mặc xong áo sơ mi.
Nút áo trên cùng cô cố tình không cài, dấu hôn ở xương quai xanh liền mập mờ ẩn hiện dưới cổ áo rộng mở.
Cô đi chân trần xuống giường, từng bước uyển chuyển, đứng trước mặt hắn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, quản gia đã mang thuốc đến.
Thẩm Mộ Hành đi ra lấy thuốc, đặt lên bàn.
“Nước ở kia, uống ngay.”
Ánh mắt hắn sắc bén như ưng, dán chặt vào từng cử động của cô, đề phòng cô giở trò.
Giang Từ Vãn ngoan ngoãn cầm lấy thuốc cùng nước, ngửa đầu nuốt xuống.
Nuốt xong, cô còn cố ý hé miệng cho hắn xem, chứng minh mình không có giở trò, giọng nói mềm mại: “Nuốt rồi.”
Đầu lưỡi khẽ rung trong khoang miệng như đang vô thanh câu dẫn.
Cảm giác mềm mại ướt át tối qua lập tức sống động trở lại trong đầu hắn.
Thẩm Mộ Hành đột nhiên dời mắt, kẽ răng bật ra hai chữ: “Đi ra ngoài.”
Giọng nói mang theo vài phần bực bội.
Thấy vậy, Giang Từ Vãn đành xoay người rời đi.
Cánh cửa khép lại trong nháy mắt, Thẩm Mộ Hành nặng nề dựa vào sofa, đưa tay xoa huyệt thái dương đang căng tức.
Đến trưa.
Giang Từ Vãn mang hộp cơm đến Thẩm thị tập đoàn đưa cho Thẩm Mộ Hành.
Thẩm Mộ Hành miệng kén chọn, không thích ăn bên ngoài, cơm trưa thường do đầu bếp Thẩm gia chuẩn bị, bảo mẫu sẽ đúng giờ mang tới.
“Cô là ai? Mẹ Vương đâu?”
Thư ký của Thẩm Mộ Hành, Chu Khoa, vừa bước ra từ thang máy chuyên dụng.
Hắn đeo kính gọng vàng, toàn thân toát lên khí chất tinh anh mạnh mẽ.
Chỉ là một thư ký bên người Thẩm Mộ Hành nhưng đặt giữa đám đông, cũng là người xuất sắc nổi bật.
Thường thì người đưa cơm đều là mẹ Vương, hôm nay đổi người, Chu Khoa không thể không hỏi.
“Mẹ Vương ở nhà có việc xin nghỉ.” Giang Từ Vãn nở một nụ cười dịu dàng, “Mấy ngày này đều do tôi mang cơm tới.”
Vốn dĩ công việc này được sắp cho bảo mẫu khác nhưng côcố tình tặng chút trái cây cho Lý thẩm, lại nói dối rằng muốn lợi dụng thời gian trưa để tranh thủ đi gặp bạn trai, vì đã nhiều ngày không có cơ hội.
Lý thẩm tính tình tốt, lại vốn không thích chạy đi chạy lại nên đồng ý luôn.
Chu Khoa gật đầu, không hỏi thêm.
Giọng điệu hắn vẫn công việc là chính: “Hôm nay hội nghị cấp cao tạm thời kéo dài, Thẩm tổng vẫn còn trong phòng họp, chưa định khi nào kết thúc. Cô chờ ở đây một lát. Nếu thời gian quá muộn, thì sẽ phải làm thêm một phần mang đến.”
Hắn đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt một lần nữa dừng trên người Giang Từ Vãn:
“Đúng rồi, nên xưng hô cô thế nào?”
Chu Khoa nghĩ, nếu thay đổi người, mấy ngày này mỗi ngày đều sẽ gặp mặt, tất nhiên phải hỏi rõ.
Giang Từ Vãn chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, rồi nghiêm trang trả lời:
“Mẹ Giang.”
Chu Khoa: “……”