Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 114: Thế giới 4.




Giang Từ Vãn lông mi khẽ rung, dòng nước mắt lăn theo gò má rơi xuống khóe môi, dính ướt cả môi Thẩm Mộ Hành.

Hơi thở và hành động của hắn đều mạnh mẽ, bao trùm lấy cô.

Nhiệt độ nóng bỏng từ môi chạm môi, chậm rãi lan ra khắp toàn thân.

Đầu óc nàng bỗng chốc rơi vào trống rỗng, mọi suy nghĩ bị nụ hôn dồn dập giữa tiếng mưa sấm xé nát, vỡ vụn không còn mảnh.

Nhưng khi cơn choáng váng ngắn ngủi qua đi, Giang Từ Vãn lại dần ý thức được cảm giác trên môi, rõ ràng đau hơn là ngọt ngào.

Đây không phải là hôn môi.

Thẩm Mộ Hành căn bản sẽ không biết hôn!

Hắn rõ ràng chỉ đang cố tình cắn cô!

Môi cô như sắp bị gặm đến rách, đau rát đến mức tê dại.

Tựa hồ nhận ra cô không chuyên tâm, Thẩm Mộ Hành đưa tay bóp sau gáy, ép cô phải nghênh đón nụ hôn sâu hơn.

Động tác của hắn chẳng hề có chút ôn nhu, ngược lại như trừng phạt như tuyên bố công khai chủ quyền.

Khi đầu lưỡi hắn cưỡng ép cạy mở khớp hàm, Giang Từ Vãn nếm được vị máu tanh, chẳng rõ là môi mình bị cắn rách, hay là cô lỡ cắn phải hắn.

Thừa lúc hắn chưa kịp phòng bị, cô dùng sức đẩy mạnh đầu hắn ra, mới giành được chút khe hở để th* d*c.

Không có kỹ xảo gì, chỉ ngu ngốc như trâu mù húc cột đây chính là đánh giá của Giang Từ Vãn về hắn.

Thấy cô rốt cuộc im lặng, không còn khóc ầm ĩ, Thẩm Mộ Hành cũng không tiếp tục cưỡng hôn.

Giang Từ Vãn tưởng rằng hắn vì bị cô đẩy ra mà nổi giận, trong lòng lại càng tính toán.

Cô kéo đầu hắn ghì xuống cổ mình, ngọt ngào nói khẽ: “Anh muốn hôn thì hôn ở đây, tùy anh.”

Tốt nhất là hôn thật sâu, để lại vài dấu vết rõ ràng, ngày mai cô còn có thể dựa vào đó mà làm cớ.

Động tác của Thẩm Mộ Hành chợt dừng.

Giang Từ Vãn thấy đôi mắt hắn thoáng hiện rõ vài phần tỉnh táo nhưng ngay sau đó lại chìm trong men say mơ hồ, khôi phục dáng vẻ mông lung.

Thấy hắn mãi không động, cô có chút sốt ruột, lại lấy tay đẩy nhẹ đầu hắn xuống.

*

Lúc này, Thẩm Mộ Hành mới như vừa bừng tỉnh…

Đêm nay hắn trở về vốn đã khuya, lúc đó là hơn ba giờ sáng.

Sau lại triền miên hồi lâu, đến khi mọi chuyện kết thúc, trời cũng gần sáng.

Mưa không biết đã tạnh từ bao giờ, từng lớp mây nặng nề dần tan, ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm chiếu rọi vào.

Giang Từ Vãn nằm trên giường, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Theo lệ thường, chỉ ngủ thêm nửa giờ cô đã phải dậy làm việc nhưng lần này thật sự không còn chút sức lực.

Đến tận mười giờ sáng, Giang Từ Vãn mới tỉnh.

Trong lòng cô hoảng hốt, không dám ngủ thêm nữa.

Theo bản năng, ánh mắt rơi xuống trước ngực Thẩm Mộ Hành vẫn gối đầu ở đó, hơi thở vững vàng, chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn thế nào lại lười đến vậy?

Cô khẽ cau mày, âm thầm oán thán trong lòng.

Giờ phút này, cô không thể tự ý rời đi, chỉ đành nhắm mắt nằm im, chờ hắn tỉnh.

Không lâu sau, Thẩm Mộ Hành chậm rãi mở mắt.

Làn da mềm mại, mịn màng dưới gương mặt khiến hắn thoáng sững lại, hồi lâu mới nhận ra mình đang gối đầu lên nơi nào.

Hắn lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt lia đến người con gái còn nằm trên giường, lông mày nhíu chặt.

Cổ họng khẽ lăn mấy cái, hắn trầm mặc đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề.

Giang Từ Vãn nghe thấy động tĩnh, cũng giả bộ như vừa mới tỉnh.

Chưa đợi hắn mở miệng, nước mắt đã tuôn rơi như hạt châu đứt chuỗi, bộ dáng yếu ớt, đáng thương, đầy ấm ức.

Ánh mắt Thẩm Mộ Hành trầm lặng, trong lòng hắn lại cực kỳ tỉnh táo.

Hắn từng có vô số lần xã giao, không ít lần say rượu và hắn luôn hiểu rõ mình không bao giờ mất kiểm soát đến mức làm chuyện vượt giới hạn.

Nhưng lần này, quả thực nằm ngoài dự liệu.

Rốt cuộc đêm qua là thế nào, ai là người chủ động trước, là hắn không khống chế được hay cô cố ý dụ dỗ, chuyện này vẫn cần phải làm rõ.

Song, thực tế đã phơi bày rằng hắn và nữ nhân này đã có quan hệ.

Dù sao cũng là hắn chiếm tiện nghi, hắn không thể giả vờ như chưa có chuyện gì, trước mắt vẫn nên dàn xếp ổn thỏa.

Thẩm Mộ Hành lấy ra tập chi phiếu từ quầy, thản nhiên cầm bút viết.

Con số vừa hạ xuống, liền định giá cho đêm điên cuồng vừa qua.

“Ba mươi vạn.” Hắn lạnh nhạt lên tiếng.

Nếu hắn nhớ không nhầm, lương tháng của cô ở Thẩm gia chưa tới một vạn.

Ba mươi vạn với cô đã là con số khổng lồ, chẳng khác gì ba năm tích góp không ăn không uống.

Khoản tiền này đủ xem như bồi thường thỏa đáng.

Thẩm Mộ Hành không phải loại người vung tiền vô độ hắn biết thế nào là mức hợp lý.

Ban đầu hắn chỉ định viết hai mươi vạn, nhưng nhìn cô khóc lóc đáng thương, trong lòng không hiểu sao mềm đi, liền đổi thành ba mươi.

“Cầm tiền, lập tức rời khỏi Thẩm gia.”

Hắn đặt chi phiếu trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng.

Giang Từ Vãn ngồi dậy, chiếc chăn lỏng lẻo che ngực để lộ trên cổ chi chít dấu vết đỏ thẫm, đủ thấy đêm qua dữ dội thế nào.

Cô bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, ép mình bật khóc, giọng run rẩy nghẹn ngào: “Em… tôi có thể… không đi được không?”

Ánh mắt Thẩm Mộ Hành chợt tối sầm, dừng lại nơi dấu vết trên cổ cô rồi chậm rãi quét đến khuôn mặt đầy nước mắt.

Nữ nhân trước mặt, đôi mắt ngấn lệ, môi sưng đỏ… khiến hắn chợt nhớ lại cảm giác cắn môi đêm qua.

“Tôi không có ý gì khác!” Giang Từ Vãn hoảng hốt vội vàng giải thích, siết chặt tấm chăn “Chuyện đêm qua tôi đã quên hết, coi như chưa từng xảy ra!”

Cô nói với vẻ cuống quýt, như thể không muốn nhắc lại nhưng giọng điệu lại mảnh mai, giống như đang làm nũng.

“Chỉ là tôi thật sự cần công việc này…” cô cúi hàng mi, che đi toan tính trong đáy mắt “Tôi là trẻ mồ côi, học hành chẳng được bao nhiêu, ngoài việc nhà thì chẳng biết làm gì khác… Nếu rời khỏi Thẩm gia, tôi ngay cả chỗ ở cũng không có, chỉ có thể lang thang ngoài đường…”

Nói đến đây, cô đúng lúc bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào, đôi vai run rẩy.

Chiếc chăn theo đó trượt xuống, suýt chút nữa không che nổi thân thể cô.

“Cầu xin anh, cho tôi ở lại…”

Giang Từ Vãn khóc lóc thảm thương, bộ dạng đáng thương không chịu nổi.

Thẩm Mộ Hành mặt không biểu cảm, dõi mắt nhìn chằm chằm cô, như muốn mổ xẻ từng mảnh để nhìn thấu tận cùng.

Không khí trong phòng trầm mặc nặng nề.

Hồi lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng mang theo sự nhẫn nhịn pha lẫn bực dọc: “Tôi có thể cho cô ở lại nhưng hi vọng những gì cô vừa nói đều là thật. Đừng bao giờ giở trò trước mặt tôi.”

Hắn bất ngờ cúi người, ngón tay kẹp lấy cằm cô, buộc cô ngẩng lên đối diện.

“Từ nay về sau, làm tốt bổn phận của cô. Cô chỉ là một bảo mẫu. Nếu tôi phát hiện cô có tâm tư khác, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”

Giọng nói lạnh lẽo, không hề nương tình.

Giang Từ Vãn liên tục gật đầu, nước mắt lại tuôn rơi.

“Anh… anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Quần áo của tôi đều bị anh xé rách rồi” Cô ngước mắt nhìn hắn, giọng ngây thơ đáng thương “Còn nữa tôi muốn uống thuốc, tối qua anh thật sự quá nhiều”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận