Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 111: Thế giới 3.




Nửa đêm, Ôn Tu Văn tỉnh lại.

Anh vốn như chìm sâu xuống đáy biển không đáy, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chẳng có lấy một âm thanh. Rồi sau đó, tiếng Giang Từ Vãn khe khẽ vang lên - giống như một sợi chỉ mảnh mai, nhẹ nhàng kéo lấy anh.

Giọng cô nghe có vẻ cố ý tỏ ra nhẹ nhàng nhưng với người hiểu cô, chỉ cần nghe là biết rằng cô đang ấm ức, không vui chút nào. Ôn Tu Văn cố gắng tập trung, muốn nghe rõ cô đang nói gì bời vì anh không muốn thấy cô khổ sở.

Những lời cô nói như những hạt châu rơi lả tả, dần xâu chuỗi lại trong đầu anh: đính hôn, người đàn ông khác, hôn môi, mặc kệ anh. Dù chưa nghe rõ nhưng anh vẫn nhạy bén bắt được những từ khóa đó.

Thật không phải là điềm lành.

Trong lòng anh dâng lên một nỗi hoảng loạn.

Ở nơi hư vô như biển sâu ấy, anh liều mạng vươn tay, muốn bắt lấy những âm thanh kia, muốn giữ chặt bóng hình khiến anh bận lòng. Không biết qua bao lâu, trước mắt anh xuất hiện một tia sáng. Cuối cùng, anh từ trong nước trồi lên, thấy lại ánh mặt trời.

Ôn Tu Văn khó nhọc mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng từ mơ hồ.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi cay rát, cổ họng bật ra một tiếng rên nghẹn lại. Ngẩn ngơ một lúc, anh mới nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện. Ký ức ùa về nhanh chóng : chiếc xe rung lắc, gương mặt hoảng hốt của Giang Đông Thừa, viên đạn xuyên vào cơ thể…

“Vãn Vãn…” Anh khàn giọng gọi tên cô.

Cổ họng như bị giấy ráp cọ xát, mỗi chữ phát ra đều đau đớn. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng anh vang lên càng thêm chói tai, chỉ có tiếng máy theo dõi nhịp tim đáp lại.

“Không thể…” Anh tiếp tục gắng gượng nói.

Không thể để cô đính hôn với người khác…

Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ đó, không còn gì quan trọng hơn cô. Ôn Tu Văn cố sức muốn ngồi dậy nhưng tay chân nặng như chì, chẳng nhấc nổi. Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân của y tá trực đêm. Qua lớp kính, anh thấy bóng dáng y tá bị ánh đèn kéo dài đang cúi đầu kiểm tra sổ ghi chép.

Anh cố vươn tay định ấn chuông gọi y tá. Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, y tá trực bưng khay thuốc bước vào. Thấy anh tỉnh, y tá kinh ngạc che miệng:“Ôn tiên sinh, ngài tỉnh rồi? Tôi lập tức báo bác sĩ chủ trị!”

Rất nhanh, mấy bác sĩ vội vàng đến kiểm tra. Sau khi khám kỹ, họ xác nhận tình trạng của anh đang dần ổn định. Y tá thay thuốc, dặn dò anh nghỉ ngơi. Nếu đêm nay không có gì bất thường, sáng mai có thể chuyển sang phòng thường.

“Giang…” Anh khàn giọng mở miệng.

Y tá lập tức hiểu, cười nói:“Ngài muốn hỏi Giang tiểu thư phải không? Cô ấy thường xuyên đến thăm, rất lo cho ngài. Hôm qua cũng tới. Ngài yên tâm, chúng tôi đã báo Giang gia rồi, ngài cứ nghỉ ngơi đi.”

Cô quay người chỉnh lại bình truyền dịch.

“Cô ấy… sắp đính hôn sao?”

Y tá thoáng khựng lại. Ánh mắt mang chút nghi hoặc, như nhìn bệnh nhân còn đang mê sảng: “Đính hôn gì chứ? Tôi chưa từng nghe thấy. Ngài chẳng phải là bạn trai của cô ấy sao?”

Nghe vậy, Ôn Tu Văn mới yên lòng thì ra chỉ là ảo giác trong cơn hôn mê. Đầu óc vẫn còn nặng trĩu, đau âm ỉ.

Anh khẽ thở ra một câu: “Vậy thì tốt rồi.” Rồi lại thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Ôn Tu Văn mở mắt, ánh nắng sớm từ khe cửa sổ hắt vào. Anh phát hiện bản thân đã được chuyển sang phòng bệnh khác. Không rõ thời gian, anh chỉ lặng lẽ chờ nhìn về phía cửa.

Khi cửa bật mở, trái tim hắn đập dồn dập.

Giang Từ Vãn bước vào, khoác áo trắng ngà, mái tóc còn ướt, dường như mới dính sương sớm.

Hai ánh mắt chạm nhau. Đêm qua, tin anh tỉnh lại đã được báo về Giang gia.

Ban đầu, cô muốn lập tức chạy đến nhưng bác sĩ nói anh đã ngủ nên cô đành đợi.

Sáng nay, cô mới vội vàng tới bệnh viện. Vừa vào cửa, liền bắt gặp ánh mắt anh nhìn chằm chằm mình như thể đã chờ từ lâu.

Ôn Tu Văn gọi khẽ: “Vãn Vãn.”

Giang Từ Vãn nhào đến ôm chặt lấy anh, nước mắt tuôn rơi trên áo bệnh nhân:“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi… Em còn tưởng…”

Mấy ngày qua, cô thực sự sợ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ôn Tu Văn đáng thương nhưng cô cũng chẳng khá hơn - bên cạnh cô chỉ có ba và anh, cả hai đều là những người cô không thể mất.

Nghe tiếng cô nghẹn ngào, trái tim anh như bị móng vuốt mèo con cào xước. Anh thở dài, ôm chặt cô vào lòng, bàn tay v**t v* tóc, tham lam hít lấy hương quen thuộc trên người cô.

“Xin lỗi vì khiến em lo lắng. Về sau sẽ không như vậy nữa.” Anh cúi xuống hôn khẽ lên mái tóc cô.

Nắng sớm chiếu trên gò má cô, lông mi ướt đẫm nước mắt anh thấy mà đau lòng.

Anh ghét khi thấy cô khóc.

“Đừng khóc nữa, ngoan nào, Vãn Vãn…” Anh nhẹ giọng dỗ, lau nước mắt cho cô, giọng vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng. “Nếu còn khóc, lát nữa về nhà Giang thúc lại tưởng anh bắt nạt em mất.”

Đúng lúc đó, y tá đẩy xe thuốc vào, bắt gặp cảnh hai người ôm nhau. Giang Từ Vãn vội đứng dậy nhưng tay đã bị Ôn Tu Văn nắm chặt. Nhớ lại lời y tá đêm qua, khóe môi anh khẽ cong, cố ý nhấn mạnh: “Không sao đâu, bọn họ đều biết anh là bạn trai của em rồi.”

Anh siết tay cô, nhất quyết không buông. Giang Từ Vãn đành ngượng ngùng thỏa hiệp.

Chờ y tá rời đi, trong phòng chỉ còn hai người.

Ôn Tu Văn kéo cô lại gần, thì thầm:“Anh mơ thấy em sắp gả cho người khác, sắp đính hôn. Anh rất sợ.”

Giang Từ Vãn hơi chột dạ - có lẽ anh thực sự đã nghe thấy những lời cô nói trong lúc mê man.

“Mơ thôi, đều là giả.”

“Anh biết.” Anh nhìn sâu vào mắt cô, “Vậy chờ anh hồi phục, chúng ta kết hôn nhé? Anh muốn mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy em.” Anh nói tự nhiên, như thể đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng hàng nghìn lần.

“Anh mơ tưởng à!” Giang Từ Vãn trừng mắt, “Đừng tưởng bệnh rồi muốn nói gì cũng được. Chuyện này… phải xem biểu hiện của anh đã. Chờ anh khỏe, xuống giường chạy nhảy mua đồ ngon cho em rồi tính!”

Ôn Tu Văn bật cười: “Điều kiện đơn giản vậy thôi sao? Chỉ cần mua đồ ngon cho em?”

Anh đặt tay cô lên ngực mình để cô cảm nhận nhịp tim vững vàng: “Anh đã ‘biểu hiện tốt’ từ rất lâu trước rồi, chẳng phải đã tích góp đủ vốn liếng sao?”

Nói rồi, anh cúi đầu hôn cô.

“Vãn Vãn, anh đã thích em thật nhiều năm.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận