Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 110: Thế giới 3.




“Kỳ thật em cảm thấy cũng không có gì, dù sao lấy ai thì cuộc sống cũng thế thôi sẽ không thay đổi quá nhiều. Nếu cố đem hắn ra so với anh thì cũng đâu khác mấy, các anh đều có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng. Hơn nữa…”

Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung một câu:

“Em thấy miệng hắn hình như còn đẹp hơn miệng anh. Không biết hôn lên thì sẽ có cảm giác gì nữa…”

Giang Từ Vãn lẩm bẩm tự nói một hồi lâu. Âm thanh dừng lại, không khí trong phòng bệnh vẫn nặng nề. Ôn Tu Văn nằm trên giường bệnh không hề có phản ứng, chỉ có tiếng máy giám hộ vẫn tí tách vang lên. Giang Từ Vãn mơ hồ cảm thấy tiếng động ấy như đang cười nhạo mấy lời ngốc nghếch của mình.

Cô cắn môi, ánh mắt dừng trên gương mặt tái nhợt kia, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần lo lắng - chẳng lẽ anh thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại?

Trước đó là Giang Đông Thừa bỗng nhiên mất liên lạc, giờ lại đến lượt Ôn Tu Văn bị thương mà hôn mê…

Để cứu chữa cho anh, họ đã mời đội ngũ y tế hàng đầu trong nước lại còn gọi cả mấy chuyên gia nước ngoài tới, cùng với những thiết bị tiên tiến nhất. Thế nhưng, dù đã làm đến mức tận cùng, Ôn Tu Văn vẫn chưa tỉnh lại. Thì ra trên thế giới này thực sự có những chuyện không cách nào thay đổi, cho dù cố gắng hết cách, cũng chẳng thể giải quyết.

Giang Từ Vãn bỗng thấy bản thân cũng chẳng hạnh phúc gì cho cam, ngược lại có rất nhiều phiền não. Trước đây, khi Giang Đông Thừa ở nước ngoài, cô đã lo lắng sợ hãi không ít. Bây giờ, Ôn Tu Văn vì cứu Giang Đông Thừa mà bị thương, cô lại nhớ mong anh không ngừng, trong lòng u uất, nặng nề chẳng vui…

Khổ đau dường như là một vòng tuần hoàn, ai cũng phải trải qua ít nhiều.

Dù nói rằng cô từng chịu “dày vò” so với họ còn nhiều hơn nhưng đối với bản thân cô mà nói, đó vẫn là nỗi đau khó gánh.

Giang Từ Vãn vốn không phải người hay gồng mình, cô dám đối diện với sự yếu đuối của chính mình, cũng có thể thoải mái thừa nhận - đúng là cô rất dễ bị bối rối bởi những chuyện mà người khác cho là nhỏ nhặt.

Chuyện này cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.

Cô thậm chí có thể nói thẳng, cô không chịu nổi những cú sốc, cũng chẳng muốn phải nếm trải thêm cú sốc nào nữa. Cô chỉ muốn cả đời bình bình an an, vui vẻ mà sống.

Ngay lúc trong lòng đang suy nghĩ miên man, ngón tay Ôn Tu Văn bỗng khẽ động một chút.

Giang Từ Vãn lập tức nín thở, cả người gần như áp sát mép giường.

Cô vội vàng nắm chặt tay anh khẽ gọi: “Ôn Tu Văn?”

Nhưng không có tiếng trả lời nào cả, căn phòng bệnh vẫn yên lặng, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác. Giang Từ Vãn bất lực thở dài, rồi buông tay anh ra. Ban đầu cô còn định nói vài lời cay nghiệt để k*ch th*ch anh, mong anh có phản ứng, biết đâu sớm tỉnh lại.

Xem ra ý nghĩ đó đúng là quá ngây ngô, hoàn toàn vô dụng. Huống hồ, nếu cách này thực sự hiệu quả, thì cần gì đến bác sĩ, bệnh viện chắc cũng chẳng tồn tại được.

Cô đứng dậy.

“Em đi đây, anh cứ tiếp tục ngủ đi.”

Cô đứng bên giường nhìn anh vài lần. Anh nằm đó lặng im, gương mặt nhợt nhạt như pho tượng dễ vỡ.

“Hừ, tỉnh hay không thì tùy anh.” Cô hờn dỗi như đang giận dỗi anh, “Em mặc kệ anh.”

Rồi Giang Từ Vãn trở về Giang gia.

Giang Đông Thừa đang ngồi trong vườn phơi nắng, bên cạnh bảo mẫu cầm bình tưới hoa. Gió nhẹ lùa qua, cuốn vài chiếc lá xoay tròn trên thảm cỏ xanh. Ông tựa người trên ghế, ánh mặt trời xuyên qua giàn hoa rọi xuống đùi, trông có vẻ nhàn nhã.

Nghe tiếng bước chân, ông mở mắt, ánh mắt dịu dàng:“Vãn Vãn về rồi à?”

“Ba ba!” Giang Từ Vãn nhanh chóng chạy tới, vạt váy khẽ tung lên rồi buông xuống.

Cô ngồi xổm, cẩn thận chỉnh lại tấm chăn trên đùi ông: “Ba có lạnh không? Để con đắp cho kín.”

“Con vừa đi bệnh viện về?” Giang Đông Thừa đưa tay vỗ mu bàn tay nàng.

Ông nhìn về phía ao nhỏ, vài con cá chép lượn lờ dưới nước trong, khẽ thở dài: “Tu Văn… vẫn chưa tỉnh sao?”

Giang Từ Vãn cúi đầu, mắt dán vào mũi giày, giọng cũng lộ vẻ thất vọng: “Vâng… vẫn như cũ.”

Giang Đông Thừa nhớ lại cảnh hôm đó, Ôn Tu Văn lấy thân che đạn cho ông, máu nhuộm đỏ cả quần áo…

“Nếu không có nó, người nằm viện bây giờ đã là ba rồi…” Ông nhắm mắt, “Dạo này ba có liên hệ chuyên gia từ M quốc, tuần sau họ sẽ tới hội chẩn, lúc đó ta sẽ nghĩ thêm cách…”

“Vâng.” Giang Từ Vãn quay mặt đi, giả vờ bận rộn chỉnh lại chăn.

Những ngày qua nàng đã lén tra cứu tài liệu. Hôn mê càng lâu, cơ hội tỉnh lại càng thấp, thậm chí có thể vĩnh viễn không tỉnh…

“Đã lâu như vậy rồi…” Giọng cô nghèn nghẹn, “Không biết anh còn có thể…”

Lời chưa dứt đã nghẹn lại nơi cổ, nói mãi chẳng ra. Cô cắn môi, quyết định không nói thêm điều gở nào nữa.

“Tu Văn là đứa trầm ổn, năng lực cũng mạnh, đúng là một đứa trẻ tốt.” Giang Đông Thừa nhìn hàng cây xanh ngoài vườn, cành lá đung đưa, giọng trầm lắng: “Thật ra những ngày qua, ba rất lo cho con, sợ con bị người ta lợi dụng. May mà có nó ở bên.”

“Nhiều năm rồi, con vẫn hay bắt nạt nó, con tưởng ba không biết sao? Nhưng mỗi lần nó đều thay con giải quyết rắc rối, còn giấu ta nữa… Thật lòng mà nói, nó đối với con rất chân thành.”

“Con nói thật cho ba nghe,” Giọng ông bỗng dịu xuống, giống như khi xưa dỗ dành con gái nhỏ, “Con có phải cũng thích nó rồi không?”

Giang Từ Vãn bất ngờ ngẩng lên.

Trên gương mặt hiền hòa của Giang Đông Thừa lần này hiện rõ sự nghiêm túc chưa từng có. Gió thổi cuốn vài chiếc lá khô bay lượn, hệt như tâm trạng hỗn loạn của cô lúc này.

“Con mới không thích anh ấy..” Cô nói thế nhưng giọng nhỏ như muỗi, chân vô thức giẫm lên lá rụng trên đất.

Giang Đông Thừa nhìn dáng vẻ bướng bỉnh ấy, bỗng bật cười.

“Vậy ba giới thiệu cho con người khác nhé, như con trai út nhà họ Tô—”

“Con còn nhỏ mà!” Giang Từ Vãn vội vàng lắc đầu, “Ba chẳng lẽ chê con phiền, nên muốn gả con đi sớm thế sao?”

“Đương nhiên không phải.” Giang Đông Thừa cười, “Ba chưa từng muốn Vãn Vãn đi lấy chồng, ba chỉ muốn giữ con mãi bên mình. Nhưng ba đã già rồi.”

Ông chạm vào mái tóc đen mượt của con gái, lại nghĩ tới những sợi tóc bạc của mình, giọng nghẹn ngào: “Ba sợ một ngày nào đó nhắm mắt, sẽ không còn ai bảo vệ Vãn Vãn nữa.”

Ánh nắng xiên xuống vườn, trong ao cá chép bất chợt tung lên, bọt nước bắn tung tóe. Giang Từ Vãn lại ngồi xuống, úp mặt vào đầu gối ông, giọng nhỏ nhẹ:

“Ba sẽ không già đâu. Dù có già, con cũng sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Ba không được nói mấy lời này nữa.”

“Được rồi.” Giang Đông Thừa đáp, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng.

Ông hiểu, có những chuyện chẳng cần nói ra - giống như đàn cá trong ao, đâu nhất thiết phải nhảy khỏi mặt nước mới thấy ánh mặt trời. Tình cảm giữa cô và Ôn Tu Văn cũng vậy, đã sớm lắng đọng trong năm tháng họ bên nhau, trở thành mối ràng buộc chẳng thể nào tan biến.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận