Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 105: Thế giới 3.




Giọng anh nhẹ nhàng cất lên, thoạt nhìn như chẳng để tâm nhưng vô thức lại mang theo chút mong chờ mơ hồ.

Trước nay, mỗi lần Ôn Tu Văn tham dự tiệc rượu thương mại đều chỉ đi một mình, chưa từng giống những người khác có bạn gái đi cùng.

Mà Giang Từ Vãn thì hiếm khi tham dự những dịp ấy, có đi cũng chỉ để làm bạn bên cạnh Giang Đông Thừa.

Lần này, anh hiếm có cơ hội có thể cùng cô xuất hiện song song.

“Được thôi.” Giang Từ Vãn gật đầu, vừa điều chỉnh tựa lưng ghế vừa nói: “Chỉ là em cần chuẩn bị một bộ lễ phục mới.”

Trong phòng thay đồ có không ít quần áo chưa mặc lần nào nhưng đều là kiểu cũ.

Cho dù cái gọi là “cũ” ấy có khi chỉ là nửa tháng trước nhưng với Giang Từ Vãn thì đã xem như lỗi thời, mặc ra ngoài là không chấp nhận được.

Mấy hôm nay, cô dù sao cũng phải đối mặt trước bao ánh nhìn soi mói, không thể cứ mãi lẩn tránh.

Nhất là bây giờ, sau chuyện của Giang Đông Thừa, vô số con mắt đang chăm chăm dõi theo vị thiên kim tiểu thư Giang gia này. Từ trang phục cho đến lời ăn tiếng nói, không được phép để lộ chút sơ hở nào.

Ôn Tu Văn khẽ gật đầu: “Ngày mai anh đưa em đi chọn.”

“Anh không bận sao?” – Giang Từ Vãn hỏi.

Hôm nay anh đã trì hoãn không ít thời gian, còn gác lại vài cuộc hẹn quan trọng. Cuộc họp vừa rồi vốn đã chẳng thể chậm trễ. Giờ anh phải xử lý chuyện Ôn thị, đồng thời còn phải lo cho Giang thị, lại thêm cả tin tức từ nước B gửi về… Gần như một lúc lo ba việc.

Thêm cả chuyện của cô, tính ra là bốn. Có đôi khi Giang Từ Vãn cũng phải bội phục, anh đúng là quá nhiều năng lượng. Còn cô thì ngược lại, chỉ quen sống yên ổn trong nhà, chẳng thể nào kham nổi những chuyện mệt mỏi đó.

Ôn Tu Văn bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Cho dù có bận thế nào, anh vẫn muốn đi cùng em, bởi vì…”

Anh khựng lại, không nói tiếp.

Giang Từ Vãn nghiêng đầu: “Bởi vì sao?”

Hai người vốn chẳng có quan hệ gì, câu nói dở dang đó còn có thể tiếp thế nào đây?

Nếu là bạn trai bạn gái, có lẽ còn nói được.

“Còn có thể là gì chứ? Nếu anh không đi cùng, em chẳng phải sẽ làm loạn lên đến trời sao?” – Anh nửa trêu chọc, giọng cố tình nhấn mạnh ba chữ “loạn lên trời”.

Trước kia, nếu anh thật sự không chịu đi cùng, cô nhất định sẽ giận dỗi vài ngày hoặc không thèm để ý đến anh, hoặc mắng chửi, thậm chí đánh anh.

Bỗng anh nhớ ra, có lẽ vì Giang Đông Thừa không còn bên cạnh nên Giang Từ Vãn bây giờ đã hiểu chuyện hơn cũng cố gắng kiềm lại tính khí, không còn tùy hứng như trước.

“Em đừng thấy gò bó.” – Anh nói, “Anh nhất định sẽ tìm Giang thúc trở về, cũng sẽ không để em bị ai ức h**p.”

Xe rẽ qua một khúc cua.

“Trước mặt anh, em cứ như xưa là được.”

Như xưa… Giang Từ Vãn khẽ nhẩm lại trong lòng. Ý anh là muốn cô cứ thoải mái nổi giận với anh ư?

Cô cảm thấy thật buồn cười.

Ngày trước mỗi lần cô mắng, anh nào có vui vẻ gì. Vậy mà bây giờ không mắng nữa, anh lại khuyên cô nên mắng.

Ôn Tu Văn quả thật là người kỳ lạ.

Chỉ có điều, anh đã đoán sai rồi.

Cô không phải vì kiêng dè anh mà không nổi giận mà là thật sự không còn tâm trạng. Ngay cả tức giận cũng phải tốn sức mà cô thì chỉ muốn bình tĩnh chờ ngày Giang Đông Thừa trở về. Đến khi ấy, trái tim cô mới thật sự yên ổn.

“Ừ.” Giang Từ Vãn khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Trên màn hình xe hiện ra cảnh giao thông phía trước, đèn đỏ nhấp nháy từ xa.

Ôn Tu Văn cau mày chặt hơn. Anh còn định nói gì đó nhưng Giang Từ Vãn đã cắt ngang, đổi chủ đề:“Lát nữa chúng ta ăn ở đâu?”

Giờ đã vào khu phố cũ, nơi này cô không quen thuộc, cũng chẳng biết quanh đây có hàng quán nào.

Ánh mắt cô quét qua bức tường gạch loang lổ bên đường, vẫn còn in dòng chữ “Chờ phá dỡ” bằng sơn trắng.

Con đường toàn ổ gà, chỗ nào cũng nhếch nhác.

Ôn Tu Văn không nhắc lại chuyện cũ, chỉ đáp: “Một quán ăn lâu đời, trong con ngõ phía trước. Khi còn nhỏ, anh từng sống ở đây.”

Trên mặt anh thoáng hiện chút hoài niệm.

Giang Từ Vãn lại quay đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc xe chạy ngang qua một trường tiểu học.

Trên hàng rào sắt treo khẩu hiệu “Trường học văn minh”, sân thể dục vang lên nhạc giữa giờ mơ hồ. Cô nhớ đến bức ảnh cũ từng thấy trong phòng anh – cậu bé tám, chín tuổi mặc bộ đồng phục xanh phai màu, đứng trước hàng rào sắt, trong tay còn cầm giấy khen.

“Anh từng học ở đây à?” – Cô hỏi.

“Ừ.” – Ôn Tu Văn gật đầu, “Cổng sau trường có rất nhiều quán ăn nhỏ, hương vị rất ngon.”

Anh nói bâng quơ.

“Em chưa từng đến đây…” – Giang Từ Vãn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần.

“Em chưa từng tới cũng là chuyện bình thường.” – giọng anh trầm ổn.

Từ nhỏ cô đã học ở những trường tư sang trọng, bảo vệ cũng không phải người thường, làm sao có cơ hội đến khu phố thế này.

Nếu không nhờ Giang Đông Thừa cưu mang, hai người vốn dĩ thuộc hai thế giới khác biệt, chẳng bao giờ gặp nhau.

Ôn Tu Văn rẽ vào một con ngõ nhỏ chật hẹp chiếc xe xóc nảy một đoạn ngắn. Giang Từ Vãn nhìn những căn nhà cũ nát ven đường, không ngờ ngay giữa thành phố A vẫn còn khu vực như thế này thì ra trước kia cuộc sống của anh lại khổ sở đến vậy.

“Tới rồi.” – Giọng Ôn Tu Văn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Biển gỗ cũ kỹ lắc lư trong gió, bốn chữ “Quán cơm lão Trần” đã bị khói bếp ám vàng.

Anh thay cô mở cửa xe. Vừa bước vào quán, mùi đồ ăn lập tức xộc thẳng vào mũi. Thực đơn viết tay dán trên tường. Ông chủ từ bếp ló đầu ra, tạp dề còn dính lá hành, là một lão nhân hiền hậu.

“Ô, Tiểu Ôn tới rồi à? Vẫn gọi mấy món cũ chứ?” – ánh mắt ông lướt sang Giang Từ Vãn, bỗng vỗ đùi: “Ôi chao, nay còn đưa bạn gái theo nữa kìa?”

Giang Từ Vãn im lặng. Ôn Tu Văn chỉ khẽ cười, vừa kéo ghế cho cô vừa trả lời: “Như cũ, phiền ông.”

Chân ghế kéo trên nền xi măng phát ra tiếng chói tai.

Anh đặt ghế ngay ngắn, lấy khăn ướt từ túi ra lau cẩn thận: “Ở đây điều kiện vệ sinh có hạn, em đừng để ý.”

Thấy cô còn nhìn quanh quất, anh lại giải thích: “Yên tâm, chỉ là cơm nhà thôi, chẳng khác gì cơm bảo mẫu nấu ở nhà.”

Chẳng bao lâu, mấy món ăn được bưng lên quả thật mùi vị không tệ.

Giang Từ Vãn ăn vài miếng, quả thật khá ngon.

“Thế nào?” – đũa anh dừng giữa không trung, ánh mắt ẩn chứa sự căng thẳng khó nhận ra.

Giang Từ Vãn gật đầu: “Cũng được.”

Ôn Tu Văn gắp thêm thức ăn cho cô: “Em thích là được.”

Nhưng Giang Từ Vãn lại đặt đũa xuống.

Cô đại khái đã đoán ra lý do anh đưa mình đến đây hôm nay. Trước khi tỏ tình, chẳng phải ai cũng thích kể về quá khứ của mình, để đối phương hiểu hơn hay sao…

Thấy cô ngừng đũa, Ôn Tu Văn lo lắng: “Sao vậy, không ăn nữa à?”

“Em no rồi, anh ăn đi.” – Sắc mặt nàng lạnh xuống, giọng điềm nhiên: “Vừa nãy, lẽ ra anh nên giải thích rõ… bây giờ em không phải bạn gái anh sau này cũng sẽ không.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận