Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 19: Thê Nam, em muốn theo đuổi anh..




Hổ khẩu và các ngón tay của Triều Ngạn Ninh vẫn luôn dùng sức, ngay khi môi cậu sắp chạm lên môi Thê Nam, Thê Nam lạnh lùng mở miệng:

"Tiểu Ninh, nếu cậu còn tiếp tục nữa, thì đến làm anh em cũng không còn được đâu..."

Giọng Thê Nam trầm thấp, như một chiếc chùy đập vào tai Triều Ngạn Ninh, kèm theo âm vang từng đợt từng đợt.

"Triều Ngạn Ninh, buông ra."

Triều Ngạn Ninh lập tức tỉnh táo, không dám tiếp tục nữa, cả người căng cứng, sống mũi rời khỏi Thê Nam, tay cũng buông khỏi cằm anh.

Nhưng cậu vẫn không nỡ buông Thê Nam ra, hai tay vẫn ôm lấy eo Thê Nam, chỉ là không dám dùng sức nữa. Cậu nhắm mắt lại, cằm tựa vào hõm vai Thê Nam, cả khuôn mặt vùi trong vai anh, cổ họng phát ra vài tiếng nấc nghẹn, như một con thú nhỏ đang khóc, cũng như tiếng gọi cầu cứu yếu ớt trước khi ngạt thở.

Thê Nam nghe mà thấy khó chịu, cũng thấy xót, thở dài một tiếng.

Triều Ngạn Ninh từ từ buông tay khỏi người Thê Nam, đứng thẳng người, không tựa vào anh nữa. Cậu sợ nếu còn tiếp tục dựa vào, mình sẽ thật sự không kiềm chế được.

Cậu không dám nhìn Thê Nam, xoay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nhắc nhở: không được làm tổn thương anh Nam.

Nghĩ vậy, cậu bước ra khỏi phòng tắm trước.

Thê Nam lại rửa mặt thêm lần nữa rồi mới khóa vòi nước lại. Anh uống quá nhiều, bước đi vẫn còn loạng choạng, vừa ra khỏi phòng tắm là đi về phía cửa chính.

Triều Ngạn Ninh gọi với theo phía sau: "Anh, anh uống nhiều rồi, tối nay ngủ lại đây đi."

"Anh về căn hộ, cậu nghỉ ngơi cho tốt." Thê Nam không quay đầu lại, hai chân như không còn nghe theo điều khiển, đoạn đường ngắn mà bước đi xiêu vẹo.

Triều Ngạn Ninh không thể để anh về một mình, nhanh chóng đuổi theo: "Vậy để em đưa anh về."

Cả hai người đều uống nhiều, không ai khá hơn ai, nên cũng chẳng ai chăm sóc được ai, cứ thế lảo đảo đi ra ngoài mưa lớn, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thê Nam vẫn còn chút lý trí, đi đến cửa thì dừng lại, xoay người nói: "Thôi, mai tỉnh rượu rồi đi."

"Được."

Triều Ngạn Ninh như khúc gỗ, Thê Nam dừng thì cậu cũng dừng, Thê Nam xoay người, cậu cũng xoay người, nhìn anh đi lên lầu.

Thê Nam quay lại căn phòng anh ngủ đêm qua, khóa cửa lại, vào phòng tắm tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ.

Nửa đêm Thê Nam khát nước, định xuống lầu lấy nước uống, vừa mở cửa thì thấy đèn hành lang vẫn sáng.

Tối nay Đường Cát không về, cửa phòng Triều Ngạn Ninh cũng mở.

Thê Nam xuống lầu rót hai cốc nước, một cốc anh uống hết, một cốc mang đến phòng Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh ngồi dưới sàn nhà, một chân duỗi ra một chân co lại, đầu ngửa lên tựa vào mép giường. Cậu vẫn mặc bộ đồ ban ngày, chỉ là hàng cúc áo sơ mi đã bị giật mạnh, rơi mất ba chiếc, để lộ một khoảng ngực đầy vết sẹo lớn nhỏ, làn da có mồ hôi theo nhịp thở phập phồng, không biết là đang ngủ hay đang tỉnh.

Thê Nam đặt ly nước lên đầu giường của Triều Ngạn Ninh, dùng mũi chân khều nhẹ vào chân cậu: "Dậy uống miếng nước đi, đừng ngồi dưới đất nữa, muốn ngủ thì lên giường mà ngủ."

Triều Ngạn Ninh chợt ngẩng đầu dậy, vừa mở mắt ra vẫn chưa tỉnh hẳn, trong mắt trống rỗng, rất nhanh đã bị bóng dáng Thê Nam phía trên lấp đầy.

"Anh..."

"Ngủ sớm đi." Thê Nam định quay đi, Triều Ngạn Ninh chợt túm lấy cổ tay anh, không dùng lực, đầu ngón tay hờ hững giữ lấy, ngón út còn móc lấy ngón út của Thê Nam.

Thê Nam chỉ khẽ động tay là rút được ra, cánh tay của Triều Ngạn Ninh đập vào mép giường, rồi lại nghe thấy cậu thì thầm một tiếng khàn khàn: "Xin lỗi."

Hơi thở nghẹn trong ngực Thê Nam nghe đến tiếng "xin lỗi" ấy, bỗng chốc xẹp xuống không còn gì cả.

"Em ngủ mà không tắt đèn à?" Thê Nam hỏi.

Triều Ngạn Ninh nhìn anh: "Không tắt, em sợ tối."

Thê Nam thật sự không biết chuyện đó, trước kia khi Triều Ngạn Ninh ở trong căn hộ của anh, lúc ngủ đều đóng cửa lại.

"Cằm anh đỏ rồi." Triều Ngạn Ninh ngửa cổ đầy mồ hôi, cảm thấy hối hận vì lúc nãy đã dùng lực quá mạnh, trên cằm và cổ của Thê Nam bị cậu bóp đến mức để lại dấu tay.

Cậu chống tay đứng dậy, tìm hộp thuốc, lấy ra thuốc tan vết bầm, định bôi thuốc cho Thê Nam.

Thê Nam đưa tay ra định tự bôi, nhưng Triều Ngạn Ninh không chịu đưa, chỉ nói một câu "Để em", rồi bóp ra một ít thuốc lên đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên cằm và cổ cho Thê Nam.

"Có đau không anh?" Triều Ngạn Ninh rất hối hận vì lúc nãy xúc động, cậu không muốn làm đau Thê Nam, vừa rồi đúng là đã không kiểm soát được bản thân.

Nếu như được làm lại một lần nữa, cậu vẫn muốn ôm Thê Nam, bởi vì cậu khao khát quá nhiều thứ.

"Không thấy đau." Thê Nam nói.

Nếu như Triều Ngạn Ninh không nhắc đến, anh vốn chẳng để tâm gì đến cằm hay cổ mình, lúc tắm cũng không nhận ra có vết gì.

Nhưng bây giờ cậu hỏi, anh lại thấy đau thật, cằm và cổ bắt đầu nhói nhói từng đợt.

Trời tạnh mưa từ nửa đêm, Thê Nam cứ ngủ chập chờn mãi, đến khi trời chưa sáng hẳn thì anh đã dậy, thay đồ rồi rửa mặt, sau đó đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn lọ hoa bách hợp.

Lọ hoa ấy không còn tươi như hôm qua nữa, vài chiếc lá đã rơi trên bệ cửa, có mấy cánh hoa cũng bắt đầu rũ xuống, trông như sắp tàn.

Anh nhẹ nhàng ngắt một cánh hoa, rồi rời khỏi Lan Đình một mình.

Buổi trưa, khi Thê Nam đang ngủ trong căn hộ của mình, anh nhận được cuộc gọi từ Tang Dịch Minh.

Anh ta hỏi anh mùa đông có rảnh không, công ty vừa nhận một dự án chụp hình ở Nam Cực, dự kiến thực hiện vào khoảng tháng Một hoặc tháng Hai sang năm, ngay gần Tết, thời gian cụ thể thì vẫn đang chờ khách hàng xác nhận thêm.

Công ty của Tang Dịch Minh chuyên làm quảng cáo sáng tạo, còn Thê Nam là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Hai người từng hợp tác nhiều lần, lần này vừa nhận dự án, anh ta lập tức nhớ đến Thê Nam đã có kinh nghiệm chụp ảnh ở Nam Cực.

Thê Nam cân nhắc lịch trình của mình, mùa đông chưa có việc gì, nếu có cũng có thể dời lại, thế là lập tức nhận lời.

Tang Dịch Minh còn cười nói, lần này anh ta sẽ đưa cả Phương Ngôn theo, vì muốn cầu hôn cậu ấy ngay ở Nam Cực.

Thê Nam bật cười: "Rồi rồi, biết rồi mà."

Tang Dịch Minh lại nói: "Tạm thời giữ bí mật giúp tôi, đến lúc đó cậu chụp ảnh cho bọn tôi nhé."

Thê Nam "chậc" một tiếng: "Biết rồi biết rồi, đừng có khoe nữa."

Cúp điện thoại của Tang Dịch Minh xong, anh lại nhận được mấy tin nhắn WeChat từ Triều Ngạn Ninh, chắc là vừa tỉnh ngủ, nhắn liền mấy cái.

Hỏi anh sáng nay mấy giờ rời đi, hỏi đã ăn sáng chưa, lại hỏi cằm còn đau không.

Nếu không có chuyện tối qua, Thê Nam vẫn có thể giả vờ như không biết gì cả, tiếp tục coi Triều Ngạn Ninh là em trai nhỏ như trước kia, anh em thân thiết mà sống cùng nhau.

Nhưng giờ không giống nữa rồi, Thê Nam chưa từng thấy Triều Ngạn Ninh như vậy.

Hồi nhỏ Triều Ngạn Ninh cũng hay quấn người, nhưng không như bây giờ, ánh mắt sâu không thấy đáy kia cất giấu quá nhiều thứ.

Thê Nam lại đưa tay sờ cằm, đã đỡ nhiều, nhưng vừa chạm nhẹ vẫn còn hơi đau.

Ngoài cằm ra, ngay cả nơi khóe mắt bị l**m kia cũng vẫn còn cảm giác, Thê Nam không dám nhớ lại khoảnh khắc đó, ấm áp, ẩm ướt, mỗi lần nghĩ tới là cả người đều tê rần.

Triều Ngạn Ninh tối qua, cứ như một... tên điên.

Thê Nam gõ chữ rất lâu, sửa tới sửa lui, cuối cùng chỉ gửi đúng một câu: "Anh đang ngủ bù ở nhà." Sau đó không trả lời tin nhắn của Triều Ngạn Ninh nữa.

Hôm qua Thê Nam uống quá nhiều rượu, sáng nay không ăn gì, bụng trống rỗng lại còn cồn cào. Anh vào phòng tắm tắm thêm một lần nữa, rồi gọi đồ ăn ngoài.

Thê Nam ở trong căn hộ suốt hai ngày, không ra khỏi cửa lần nào. Triều Ngạn Ninh lại nhắn hỏi anh: "Còn chụp ảnh ở Cảng Thành nữa không anh?"

Thê Nam nhìn tin nhắn, nghĩ một lúc. Sau này không thể thật sự cắt đứt liên lạc với Triều Ngạn Ninh được, cậu ấy vẫn là em trai nhỏ của anh. Tối hôm đó hai người đều uống say, không tỉnh táo, giờ tỉnh rồi thì chuyện gì bỏ qua được cứ nên bỏ qua.

Thê Nam nhắn lại một chữ: "Chụp."

Nghỉ ngơi hai ngày, sắc mặt Thê Nam cũng khá hơn, vết hằn ngón tay trên cằm cũng biến mất hoàn toàn. Anh sửa soạn qua trong phòng tắm rồi đến thăm nhà ông bà ngoại.

Ông bà không có ở nhà, Phương Ngôn và Tang Dịch Minh thì ngủ bù giữa ban ngày, nghe nói tối qua họ lên núi ngắm bình minh, thức trắng cả đêm.

Cũng tình cảm ra phết, Thê Nam nghĩ.

Anh quay về để tìm mấy tấm ảnh hồi nhỏ của Triều Ngạn Ninh, mấy bức ảnh ngày xưa anh chụp đều do bà ngoại cất giữ, đựng trong mấy cái thùng lớn.

Phương Ngôn tỉnh dậy, thấy Thê Nam đang tìm ảnh thì vào giúp.

Thê Nam cố gắng dọn dẹp những cảm xúc rối rắm trong lòng mình, nhưng Phương Ngôn từ nhỏ đã rất nhạy bén với tâm trạng của người khác, lập tức phát hiện anh có điều không ổn, hỏi anh mãi.

"Anh, dạo này có chuyện gì phiền lòng à?"

Quả thật là có. Vừa mới ly hôn với tên bạc tình xong, lại gặp thêm đứa em trai tỏ tình với mình, đầu anh giờ sắp nổ tung rồi.

Phương Ngôn và bọn họ đều biết Triều Ngạn Ninh đã quay về, hỏi Thê Nam vài câu.

Giờ mỗi lần nghe đến cái tên Triều Ngạn Ninh, cả người Thê Nam đều căng cứng, không biết nên trả lời sao, đành lảng sang chuyện khác.

Anh đổ hết mấy album trong thùng ra, nhanh chóng đã lục được cuốn anh muốn tìm. Không nói nhiều với Phương Ngôn nữa, anh nhét vào một cái thùng trống rồi ôm đi.

Đi được hai bước, anh quay lại.

"Cậu giúp anh dọn lại mấy album này với, anh còn chút việc phải đi trước, tối không ăn cơm ở nhà đâu."

"Anh," Phương Ngôn gọi anh lại, cậu ta biết từ nhỏ Thê Nam đã luôn có chính kiến, nhưng vẫn nói, "có chuyện gì thì cứ nói với em, đừng giữ trong lòng."

Thê Nam ừ một tiếng, bảo mấy hôm nữa uống rượu với nhau rồi rời đi.

Thê Nam bước ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu đã thấy Triều Ngạn Ninh đang đợi ở cửa, lưng dựa vào tường, cúi đầu hút thuốc, mũi giày đá nhẹ vào nền nhà bóng loáng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Thê Nam trở về, gương mặt vừa rồi còn buồn rầu lập tức tươi tỉnh, đứng thẳng người cũng không hút thuốc nữa, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh."

"Đợi lâu chưa?"

"Em đến từ sáng rồi."

"Biết mật khẩu mà sao không tự vào, đứng ngoài này làm gì?"

Triều Ngạn Ninh mím môi thẳng tắp, rồi lại mở miệng: "Em sợ anh không cho em vào."

Thê Nam ôm trong tay một thùng album ảnh, Triều Ngạn Ninh ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa tay ra đón lấy, miệng ngậm thuốc giọng lúng búng: "Để em xách cho."

Thê Nam đưa thùng cho cậu, nhập mật khẩu mở cửa, Triều Ngạn Ninh theo sau anh vào nhà.

Mấy món đồ Thê Nam mua lần trước vẫn còn nguyên đó, Triều Ngạn Ninh tự thay dép, tàn thuốc trên đầu điếu rơi vào thùng, cậu vội dùng tay phủi đi, vài trang album trong thùng bị mở ra, Triều Ngạn Ninh thấy bên trong toàn là ảnh của mình.

Thê Nam nói: "Đây đều là ảnh hồi nhỏ của em, từ bốn tuổi đến mười sáu tuổi, đều có cả."

Trước đây những album này đều để ở nhà anh và Lý Lăng Hách, nhưng vì Lý Lăng Hách cứ nổi điên mỗi khi thấy Triều Ngạn Ninh, nên anh đành mang chúng về lại nhà bà ngoại.

Triều Ngạn Ninh dụi điếu thuốc, ngồi xuống sofa lật xem album. Phần lớn đều là ảnh chụp một mình cậu, thi thoảng có vài tấm chụp chung với Thê Nam.

Cậu rút ra một tấm ảnh chụp chung, năm ấy cậu mười hai tuổi, cao chỉ tới vai Thê Nam. Hai người đứng dưới một cây liễu rủ đầy lá xanh bên bờ sông.

Thê Nam ngậm một nhành cỏ đuôi chó, cánh tay khoác lên vai Triều Ngạn Ninh, ánh mắt cong cong rạng rỡ. Trên mặt Triều Ngạn Ninh bị bôi mấy vệt bùn vàng, trông chẳng khác gì một chú mèo con. Hai người vừa lội nước xong, chân trần, ống quần xắn cao đến đầu gối.

Năm đó Triều Ngạn Ninh vẫn coi Thê Nam là anh ruột.

Một tấm chụp chung khác, Triều Ngạn Ninh mười lăm tuổi, đang cùng Thê Nam ngồi trên bậc thềm trong sân. Thê Nam giơ tay làm dấu chữ V trước ống kính, còn Triều Ngạn Ninh thì nhìn chằm chằm vào máy ảnh, không có biểu cảm gì, trong mắt đã có vẻ u uất của tuổi mới lớn.

Khi ấy Thê Nam đang học đại học xa nhà, chỉ nghỉ đông và hè mới được về. Mỗi lần Thê Nam về khu tập thể, hầu hết thời gian đều dành cho Triều Ngạn Ninh. Cậu bám lấy Thê Nam không rời, ban ngày ở bên nhau, ban đêm cũng ngủ chung một giường.

Ngay lúc ấy, Triều Ngạn Ninh đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Thê Nam đã không còn giống trước, cậu không còn coi anh là anh trai. Hình xăm trên thắt lưng Thê Nam đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu, từng đường nét như đang chuyển động.

Những dây leo ấy quấn chặt lấy thân thể cậu, gai trên thân hoa sắc nhọn, những cánh hoa hồng đỏ rực ấy bị mưa thấm ướt, mềm nhũn, ẩm ướt đến mê mẩn.

Nhưng Thê Nam vẫn xem cậu là em trai. Ngày thường khoác vai cậu chẳng chút kiêng dè, có khi lưng bị muỗi đốt không với tới còn gọi cậu lại nhờ bôi thuốc.

Tấm ảnh ấy chụp xong, Thê Nam còn hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Cậu nghĩ đến anh, nhưng vẫn không trả lời.

Trước kia bọn họ thật sự rất tốt, cậu muốn gì Thê Nam cũng cho, trong mắt Thê Nam toàn là cậu.

Triều Ngạn Ninh nhìn tấm ảnh chụp chung, nhớ đến chuyện hai người uống say hôm đó, đặt ảnh xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thê Nam."

Thê Nam nghe thấy Triều Ngạn Ninh trực tiếp gọi tên mình, tim lại giật thót một cái, sợ cậu lại làm chuyện gì bậy bạ, dịch mông sang bên, kéo giãn khoảng cách với Triều Ngạn Ninh, nhìn cậu đầy cảnh giác, cao giọng cảnh cáo: "Gọi anh."

Triều Ngạn Ninh không gọi anh, lại gọi thêm một tiếng "Thê Nam", rồi nói: "Em muốn theo đuổi anh..."

Lời tác giả:
Tới rồi các bảo bối, cảm ơn vì đã luôn ủng hộ...
Phía sau còn một chương nữa nhé~


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận