Phòng Đường Cát ở ngay sát phòng Triều Ngạn Ninh, còn phòng tối nay Thê Nam ngủ thì cách xa một chút, bị phòng Đường Cát chắn giữa.
Thê Nam không có đồ để thay, Triều Ngạn Ninh mang cho anh hai bộ quần áo của mình, một bộ mặc ngủ, một bộ mặc thường ngày.
" Anh cứ mặc tạm của em trước đi, đều là đồ sạch."
"Ừ."
Triều Ngạn Ninh ngồi ở mép giường: "Lát nữa anh thay ra thì đưa em, em giặt rồi sấy khô giúp anh."
"Thôi khỏi," Thê Nam nói, "Máy giặt ở đâu? Lát nữa anh tự giặt là được."
"Ở dưới tầng một." Triều Ngạn Ninh vừa nói vừa chỉ, rồi lại nhắc đến chuyện ngày mai anh và Lý Lăng Hách đi làm thủ tục ly hôn: "Ngày mai em đưa anh tới cục dân chính, cuối cùng cũng được ly hôn với tên khốn ấy rồi, anh vui không?"
Triều Ngạn Ninh chắc chắn là vui rồi, cuối cùng Thê Nam cũng sắp ly hôn, cuối cùng cũng không còn là người của người khác nữa.
Dù chưa phải là người của cậu, nhưng cậu vẫn không kìm được sự phấn khích, vui đến mức đêm nay chắc chẳng ngủ nổi.
Thê Nam chỉ nói: "Ngày mai anh tự đi cục dân chính được, em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Triều Ngạn Ninh đạp chân xuống đất, im lặng suy nghĩ, không gật cũng chẳng lắc đầu, cứ ngồi yên cho đến khi Thê Nam nói mệt muốn ngủ, cậu mới rời khỏi phòng Thê Nam, nhẹ nhàng khép cửa lại giúp anh.
Thê Nam tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ của Triều Ngạn Ninh.
Triều Ngạn Ninh cao lớn, vai rộng chân dài, tuy Thê Nam cũng cao 1m83, nhưng so ra vẫn thấp hơn cậu khá nhiều, quần áo mặc trên người anh rộng thùng thình.
Triều Ngạn Ninh đưa anh một bộ đồ ngủ thể thao, áo quần rộng rãi, áo mặc hơi rộng thì không sao, ống quần dài thì xắn lên hai nếp là được, dù sao cũng chỉ mặc khi nằm ngủ, rộng một chút lại thấy thoải mái. Chỉ là mùi hương phản phất trên quần áo khiến anh trằn trọc không yên.
Mưa rơi suốt cả đêm, đến sáng hôm sau vẫn chưa ngớt, sân đã đọng vài vũng nước.
Thê Nam vừa bước ra khỏi cửa, trong mũi đã toàn là mùi ẩm ướt của mưa. Anh không để Triều Ngạn Ninh tiễn mà tự mình gọi xe về nhà ba mẹ lấy chìa khóa. Lái xe trở về căn hộ, mang theo đầy đủ giấy tờ và đơn ly hôn.
Trước đó anh đã nói rõ với Lý Lăng Hách, hắn không có ý kiến gì về các điều khoản trong đơn. Hai người hẹn gặp nhau lúc chín giờ sáng tại cục dân chính, ký tên xong là có thể làm thủ tục ly hôn ngay.
Thê Nam đỗ xe trước cửa cục dân chính, bung ô bước nhanh vào trong, để chiếc ô ướt đẫm ở giá đặt ngoài cửa. Lý Lăng Hách đã đến từ trước, đang ngồi trên ghế trong sảnh.
Lúc đầu Thê Nam suýt không nhận ra hắn, Lý Lăng Hách ngồi đó bất động, vai rũ xuống, râu ria lởm chởm. Đến gần còn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nhưng đầu óc xem ra vẫn còn tỉnh táo.
Thê Nam ngồi xuống cạnh hắn, đưa bản đơn ly hôn chưa ký cùng cây bút: "Anh xem lại lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì ký đi."
Lý Lăng Hách vừa nghe thấy giọng anh, ánh mắt lập tức rơi xuống tập giấy được đặt trước mặt, đờ người mất vài giây rồi mới đưa tay nhận lấy.
Trước khi ký, Lý Lăng Hách bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Thê Nam, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh trân trân không dời đi, hắn đã bao lâu rồi chưa được nhìn Thê Nam gần đến vậy.
"...Tiểu Nam, chúng ta thật sự..." Giọng Lý Lăng Hách khản đặc như nghẹn trong cổ họng, nghe méo mó đến kỳ lạ.
Tình cảm bao nhiêu năm đi đến bước đường hôm nay, nói không đau lòng là giả, nhưng ánh mắt Thê Nam vẫn rất kiên quyết, giọng nói cũng không chút do dự:
"Chúng ta cứ kéo dài như thế này chẳng có ý nghĩa gì. Anh biết rõ giới hạn cuối cùng của tôi là gì. Lúc anh chọn ngủ với người khác, thì cũng nên lường trước được ngày hôm nay rồi."
Không sai, Lý Lăng Hách đương nhiên biết rõ ranh giới cuối cùng của Thê Nam là gì.
Hai người có thể cãi nhau, có thể giận hờn, Thê Nam xưa nay không sợ mâu thuẫn hay rắc rối. Anh từng nói, hai người yêu nhau thì làm gì có chuyện không va vấp, có vấn đề thì cùng nhau giải quyết, bảy năm ngứa ngáy thì gãi một cái, chỉ cần cả hai còn muốn đi tiếp về phía trước, thì không có cái hố nào là không vượt qua được.
Nhưng điều duy nhất anh không thể tha thứ, là phản bội, là đâm dao sau lưng.
Và Lý Lăng Hách, dù biết rõ điều đó, vẫn lựa chọn bước qua ranh giới.
Mấy ngày qua, hắn không ngừng tìm lý do và cái cớ cho việc mình phản bội. Rằng Thê Nam thường xuyên không có ở nhà, rằng Thê Nam chẳng hề dịu dàng chu đáo, rằng Thê Nam nhiều lúc thậm chí còn không tinh ý.
Rồi thì... là do Trương Toàn kéo hắn xuống vũng bùn đó, là Lương Nhiễm cố tình dụ dỗ hắn lúc hắn uống quá chén.
Nhưng trong lòng hắn tự biết rõ, hôm đó hắn chưa đến mức mất hết lý trí vì men rượu. Hắn nghe ra được ẩn ý trong lời Trương Toàn, cũng nhìn thấu được tâm tư của Lương Nhiễm.
Cuộc hôn nhân với Thê Nam là chính tay hắn chặt đứt. Chính hắn là người đã đẩy Thê Nam ra xa.
Lý Lăng Hách cũng hiểu rõ, dù có kéo dài bao lâu đi nữa, kết cục giữa hắn và Thê Nam cũng chỉ có thể là ly hôn. Nhưng điều khiến hắn thật sự quyết tâm buông tay, lại là vì muốn giữ lấy công ty của mình.
Lần đầu "buông tay" Thê Nam, là vì hắn không kiềm chế được d*c v*ng. Lần thứ hai, là vì sự nghiệp của hắn.
Lý Lăng Hách không dám nhìn Thê Nam thêm nữa, không dám nhìn vào đôi mắt của anh. Tay cầm bút bắt đầu run lên, cuối cùng cũng nhanh chóng ký tên vào đơn ly hôn.
Thê Nam đã ký từ trước. Thấy hắn cũng đã ký xong, anh cất kỹ giấy tờ.
Ngày mưa nên người đến ly hôn không nhiều, họ được gọi vào trước, thủ tục ly hôn làm rất thuận lợi. Giấy đăng ký kết hôn bị hủy, trên tay đổi thành giấy chứng nhận ly hôn.
Thê Nam không nhìn kĩ, nhét giấy chứng nhận ly hôn vào túi. Anh rút bao thuốc và bật lửa trong túi ra, đi đến khu vực hút thuốc châm một điếu.
Thuốc lá là của Triều Ngạn Ninh, sáng nay lúc ra cửa anh đã lấy trên bàn ăn. Loại thuốc này hút vào cay hơn, Thê Nam quen hút loại vị dịu nhẹ, đậm mà mềm, đột nhiên hút loại này có chút không quen, mới rít hai hơi đã bị sặc, cổ họng và phổi bỏng rát, phải vịn lan can cúi người ho mấy tiếng.
Chờ đến khi ổn lại, anh vẫn hút hết điếu thuốc đó mới bước ra ngoài.
Lý Lăng Hách vẫn còn ngồi trong sảnh, hai tay che mặt, Thê Nam không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng anh đã không muốn biết Lý Lăng Hách còn đang nghĩ gì nữa rồi. Bắt đầu từ hôm nay, mối liên hệ thân mật nhất giữa họ đã kết thúc.
Thê Nam sải bước đi ra ngoài sảnh lớn, vì vội nên quên lấy chiếc ô đặt trên giá gần cửa.
Vừa định quay lại lấy, anh đã nhìn thấy người đang đứng đợi bên đường.
Anh đã nói không cho Triều Ngạn Ninh đến, vậy mà cậu vẫn tới.
Một thân vest chỉnh tề, đứng bên đường dưới trời mưa, tay cầm chiếc ô đen to che trên đầu, giày và ống quần đều bị mưa tạt ướt sũng.
Dưới tán ô, Triều Ngạn Ninh còn ôm một bó hoa bách hợp thật to. Vì không muốn hoa bị ướt, cậu vẫn luôn giữ chặt bó hoa áp sát vào ngực.
Thấy Thê Nam bước ra, Triều Ngạn Ninh che ô, ôm hoa bước nhanh lên bậc thềm. Tuy bên trên có mái hiên chắn mưa, cậu vẫn nghiêng ô che đầu Thê Nam, cả hai người đứng chung dưới ô.
"Anh, làm xong thủ tục rồi à?"
"Xong rồi."
Ánh mắt Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu, đưa bó hoa trong ngực ra trước mặt Thê Nam: "Chúc mừng anh Nam, thoát khỏi tên khốn ấy, chính thức độc thân trở lại."
Hoa bách hợp có nh** h** hơi ánh hồng, từng cánh dày ôm trọn lấy phần nhụy xoắn nhẹ vào nhau, tựa như những vòng xoáy nhỏ.
Thê Nam không đưa tay ra nhận hoa, Triều Ngạn Ninh nhét thẳng vào tay anh: "Không phải hoa hồng, là bách hợp."
Bách hợp, bách niên hảo hợp.
–
Triều Ngạn Ninh cố ý không lái xe, cậu lên xe của Thê Nam, thấy anh có chút trầm lặng nên bảo anh ngồi ghế phụ để cậu lái xe.
Xe chạy được mấy mét trong mưa, Thê Nam nhìn thấy Lý Lăng Hách đang đứng ở cửa cục dân chính qua gương chiếu hậu. Hắn không che ô, cả người đã bị mưa xối ướt sũng, cứ thế đứng trong mưa nhìn chiếc xe của họ.
Thê Nam nhanh chóng thu mắt về, không nhìn nữa.
Từng ấy năm gắn bó, đến nước này xem như chấm dứt thật rồi.
Thê Nam sau khi lên xe vẫn không nói lời nào, cũng chẳng nói đi đâu, chỉ nhìn mông lung qua cửa kính, dõi theo từng giọt mưa rơi.
Anh không nghĩ gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ là đang nhìn mưa thôi.
Thê Nam im lặng, Triều Ngạn Ninh cũng không nói gì, cứ thế lái xe trong mưa, hết con phố này đến con phố khác, quẹo phải rồi lại rẽ trái, không có đích đến.
Cần gạt nước đều đều quét qua, mặt kính trước xe vừa được lau khô, lại ngay lập tức nhòe đi vì mưa.
Cuối cùng Triều Ngạn Ninh vẫn đưa Thê Nam về lại Lan Đình, Đường Cát đang chơi game trên sofa, đúng lúc đến đoạn gay cấn, đồng đội hơi kéo chân sau, hắn đang định mắng thì nghe thấy tiếng mở cửa, Thê Nam và Triều Ngạn Ninh lần lượt bước vào.
Triều Ngạn Ninh xếp ô lại, Thê Nam ôm bó hoa bách hợp.
Đường Cát biết hôm nay Thê Nam đi làm thủ tục ly hôn, lập tức nuốt lại lời mắng chửi định thốt ra, không quan tâm game kết thúc ra sao, cất luôn điện thoại.
"Anh Triều, anh Nam, hai người về rồi à, có đói không? Em gọi đồ ăn nhé?"
"Để anh nấu cơm," Triều Ngạn Ninh nói, "không cần gọi đâu."
Thê Nam đặt bó hoa lên bàn, lúc xuống xe phần lưng bị dính mưa, áo sơ mi ướt dính sát vào da rất khó chịu, anh đưa tay ra sau lưng kéo áo cho bớt dính.
Triều Ngạn Ninh thấy vậy, bảo anh lên lầu thay đồ, nói quần áo trong tủ có thể dùng thoải mái, Thê Nam nói không cần.
Lúc xe vừa chạy vào sân, Thê Nam mới nhận ra mình lại đi theo Triều Ngạn Ninh về Lan Đình, lại nhớ lúc lên xe, anh không hề nói mình muốn đi đâu.
Anh vốn định quay về căn hộ, đêm qua không ngủ ngon, tính về ngủ một giấc thật đã.
Nhưng đã vào nhà rồi, giờ lại nói muốn đi thì thấy hơi gượng nên anh ở lại.
Triều Ngạn Ninh trước tiên tìm một chiếc bình, tỉa gọn bó hoa bách hợp rồi c*m v** bình. Ở chỗ Thê Nam không nghe thấy, vừa lẩm nhẩm hát vừa đặt bình hoa vào phòng anh ngủ đêm qua.
Đường Cát viện cớ nói ra ngoài gặp bạn, lặng lẽ chuồn đi một mình.
Buổi trưa Triều Ngạn Ninh nấu vài món, lại mở thêm một chai rượu vang, uống vài ly với Thê Nam.
Thê Nam trong lòng bực bội, không khống chế được, uống rồi lại uống, càng lúc càng nhiều.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu, nói toàn chuyện hồi nhỏ, rượu trưa kéo dài tới tận tối, thức ăn trên bàn gần như không đụng đến, mà rượu thì đã hết mấy chai.
Tửu lượng của Thê Nam cũng tạm được, nhưng đến lúc men rượu bốc lên, đầu óc bắt đầu mơ hồ, cả người choáng váng.
Triều Ngạn Ninh cũng đã say, cậu ngồi đối diện Thê Nam, cứ nhìn anh mãi, nhìn một lúc lại đột nhiên đặt ly rượu xuống, tay chống lên bàn, người nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn Thê Nam.
"Anh, cuối cùng anh cũng ly hôn rồi, em đợi lâu lắm rồi."
Ánh mắt thất thần của Thê Nam bỗng lay động, có chút tỉnh táo trở lại. Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Triều Ngạn Ninh một cái, rồi đứng dậy nói: "Anh đi vệ sinh một lát."
Thê Nam loạng choạng bước về phía nhà vệ sinh, Triều Ngạn Ninh cũng loạng choạng đi theo.
Đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, Thê Nam bật vài lần mà không sáng, gọi ra ngoài: "Tiểu Ninh, nhà mình bị cúp điện à?"
"Không có," Triều Ngạn Ninh tựa trán vào cửa phòng tắm, nói, "Phòng khách vẫn sáng mà, có khi đèn trong đó hỏng rồi? Để em vào xem."
"Không sao," Thê Nam đã k** kh** q**n xuống, quay đầu nói, "Anh nhìn thấy, không cần vào, anh xong ngay đây."
Triều Ngạn Ninh lại buông tay nắm cửa ra, thở dài một tiếng, đứng đợi ở ngoài cửa.
Thê Nam đúng là có thể nhìn rõ, nhưng anh uống quá nhiều rượu, bước chân không vững. Giải quyết xong, anh đi đến bồn rửa tay định rửa tay, chẳng may va phải mép bồn, đúng ngay bên hông, đau đến mức phải rít lên một hơi.
"Anh, anh sao thế?" Triều Ngạn Ninh lập tức vặn tay nắm mở cửa, ánh sáng từ phòng khách hắt vào, lần này trong nhà tắm sáng rõ.
Thê Nam xoa xoa eo: "Không cẩn thận va vào mép bồn."
"Đụng chỗ nào vậy?" Triều Ngạn Ninh bước vào, cúi xuống định nhìn chỗ vừa bị anh xoa.
Thê Nam giơ tay chắn lại, vẫn còn đau nhưng nói: "Không sao."
Anh vịn vào bồn rửa gắng gượng đứng thẳng dậy, mở vòi nước rửa tay, rồi vốc nước lạnh vỗ lên mặt.
Anh vốc nước hơi mạnh, cả tóc và cổ đều bị ướt, trước ngực cũng ướt một mảng.
Đến khi anh ngẩng đầu nhìn vào gương, Triều Ngạn Ninh đang đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt cậu đã ngấm men rượu, như móc sắt bị nung đỏ trong lửa, nóng rực mà bén nhọn, găm thẳng vào người anh.
"Em..."
Thê Nam vừa mới mở miệng nói được một chữ, Triều Ngạn Ninh đã không nhịn được nữa, từ phía sau siết chặt eo anh, vùi mặt vào sau gáy, hơi thở nồng mùi rượu phả lên cổ anh, vừa kích động vừa tham lam mà nói: "Anh, cuối cùng anh cũng không còn là của người khác nữa rồi."
"Triều Ngạn Ninh," Thê Nam tỉnh táo hơn một chút, đè thấp giọng quát: "Buông tay ra..."
Triều Ngạn Ninh không tỉnh táo, Thê Nam bảo cậu buông ra, cậu lại thấy tủi thân, không chịu buông, tay càng siết chặt hơn.
Khuỷu tay cậu vừa khéo siết đúng bên hông Thê Nam mới va vào, Thê Nam đau đến rụt cả người lại, chân mềm nhũn, chẳng còn sức để đẩy Triều Ngạn Ninh ra.
Tóc và mặt Thê Nam đều ướt, nước men theo khóe mắt chảy xuống, trông giống như nước mắt.
Triều Ngạn Ninh giơ tay lên, dùng ngón trỏ lau đi giọt nước giống như nước mắt nơi khóe mắt Thê Nam, ngón tay dính nước được đưa lên trước mắt nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đưa lên miệng l**m một cái.
Cả người Thê Nam run lên, vòi nước vẫn đang chảy, tiếng nước ào ào trong phòng tắm như cũng đổi thành một nhịp điệu khác.
"Anh là anh trai cậu, buông ra." Thê Nam cảm giác chỗ bị đập bên hông đã đỡ hơn, định đưa tay gỡ từng ngón tay đang ôm eo mình của Triều Ngạn Ninh.
Thê Nam vừa cử động, khóe mắt lại có thêm một giọt nước rơi xuống. Triều Ngạn Ninh nhìn đôi mắt đỏ ửng nơi đuôi mắt anh, yết hầu khẽ trượt lên xuống, rồi đưa lưỡi l**m đi "giọt lệ" ở khóe mắt anh.
Cậu nhấc tay đang ôm eo anh lên cao, bàn tay phải siết lấy cằm anh, ép anh quay mặt lại đối diện mình. Mũi chạm mũi, sát đến mức không thể gần hơn, giọng cậu khẽ khàng, mang theo chút nghẹn ngào như đang dâng tặng thứ trân quý nhất.
"Anh, em sẽ không bao giờ phản bội anh... anh nhìn em đi..."
"Thê Nam, em không muốn làm em trai anh, em cũng không muốn anh làm anh trai em... anh nhìn em đi..."
Hết chương 18.
Xếp chữ gõ lạch cạch: Góc nhỏ đu Danmei
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bảo bối đã luôn đồng hành cùng anh Nam và Tiểu Triều, chúng ta đã viết được 70.000 chữ rồi đó~ Nếu không có gì thay đổi, chương tiếp theo sẽ vào VIP vào tối thứ Sáu, và tối hôm đó sẽ đăng hai chương liền, hơn 6000 chữ.
Tạm thời xin các bảo bối đừng để truyện "nuôi béo", giúp tôi chen được vào bảng xếp hạng truyện mới lên sàn nhé~ Hẹn gặp mọi người ở chương sau nha.