Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 247.




Sở Tuấn lịch sự chào hỏi.

“Dì Triệu, chào dì ạ.” Sở Tuấn quay đầu về phòng lấy ra mấy cái túi: “Một chút tấm lòng, mong dì nhận cho. Cảm ơn dì đã chăm sóc cho Noãn Noãn.”

Vừa gặp đã tặng quà khiến dì Triệu rất ngại, nhất quyết không nhận.

Sau một hồi từ chối qua lại, dì Triệu cuối cùng cũng đành chịu thua, nhận lấy món quà mà Sở Tuấn đã dúi vào nhà.

“Thế này ngại quá.” Dì Triệu nhìn những món đồ mà chỉ cần nhìn qua cũng biết không rẻ: “Hay là trưa nay ăn cơm ở nhà dì nhé, bây giờ dì đi làm gà…”

“Không cần đâu ạ.” An Noãn vội nói: “Tụi cháu phải ra ngoài, có lẽ về khá muộn. Dì Triệu, nếu tiện dì giúp cháu mua ít than, củi cũng được. Đi xa mấy ngày nên nhà cháu không chuẩn bị gì cả.”

Xem ra họ định ở đây vài ngày, trời lạnh thế này, không thể để Sở Tuấn ngày nào cũng tắm nước lạnh. Hơn nữa còn phải đun nước uống, nhà thiếu nhiên liệu rất phiền phức.

Nhưng thời gian có hạn, cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc đi khắp nơi tìm người mua củi.

Sở Tuấn rất tinh ý.

An Noãn vừa nói Sở Tuấn đã móc tiền ra.

Nhưng anh cũng không biết những thứ này nên đưa bao nhiêu tiền, bèn lấy ra mấy tờ.

“Nhiều quá, nhiều quá.” Dì Triệu rút ra một tờ từ giữa: “Chừng này là đủ rồi. Hai đứa chắc cũng không ở lâu đâu nhỉ?”

Vị hôn phu đã lặn lội ngàn dặm theo về, chắc là tình cảm rất tốt, trong mắt dì Triệu, An Noãn chắc sẽ gả đến Bắc Kinh. Lần này về có lẽ là để giải quyết một số việc, ở lại cũng không được mấy ngày.

Dì Triệu đoán rất đúng.

Quả nhiên, An Noãn nói: “Cháu cũng chỉ ở vài hôm thôi, không cần nhiều đâu. Tầm đủ dùng bốn năm ngày là được rồi.”

“Hai đứa các cháu cũng không nấu ăn.” Dì Triệu nghĩ một lát, thẳng thắn nói: “Vậy thì không cần dùng nhiều đâu, không cần đi đâu mua cả, cứ lấy ở nhà dì là được.”

Thế là lại bắt đầu một màn khách sáo nữa.

Cuối cùng, dì Triệu nhận mười đồng, bảo Sở Tuấn và An Noãn yên tâm đi làm việc, đảm bảo cung cấp củi cho nhà An Noãn trong thời gian này. Nếu về muộn ngoài kia không có gì ăn thì đến nhà dì ăn. Muộn rồi nấu nướng phiền phức, nấu bát mì thì vẫn dễ dàng.

“À phải rồi.” An Noãn nói: “Dì Triệu, cháu còn một việc muốn nhờ dì giúp ạ.”

“Cháu nói đi.”

An Noãn nói: “Cháu đã tìm được việc ở Bắc Kinh, sau này kết hôn chắc cũng sẽ ở lại Bắc Kinh. Có lẽ sẽ ít khi về. Căn nhà này bỏ trống hơi lãng phí, có thể phiền dì giúp cháu hỏi xem có ai cần thuê nhà không, cho thuê căn nhà này của cháu đi?”

Dì Triệu nghe thấy vậy thì gật gù.

“Vậy cháu định cho thuê bao nhiêu tiền?”

“Bao nhiêu cũng được ạ, cháu cũng không rành.” An Noãn nói: “Cháu chỉ có một yêu cầu, người đáng tin cậy, sạch sẽ, đừng làm hỏng nhà là được.”

Dì Triệu gật đầu.

Acnes
An Noãn nói: “Dì Triệu, cháu biết thuê nhà không phải là chuyện một sớm một chiều, dì cứ từ từ hỏi giúp cháu, không thuê được cũng không sao. Nếu thuê được, tiền thuê hàng năm dì giữ một nửa, đưa cháu một nửa là được.”

Sáng nay dì Triệu thật sự bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác làm cho choáng váng.

“Thế sao được?”

“Cháu nói được là được.” An Noãn rất chắc chắn: “Nhà của cháu, cháu quyết định. Dì Triệu, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.”

Hôm nay kế hoạch của họ là: Trước tiên đi viếng mộ bố mẹ An sau đó xuống xã Tây Phong.

Đó là quê gốc của An Noãn, nơi ông cụ Trạch từng bị điều đi lao động. Lần này đi ông nội dặn đi dặn lại rằng nhất định phải về nơi đó thăm lại và ghé thăm những hàng xóm cũ.

Quà cho hàng xóm cũ đã mua xong nhưng đồ cúng tế vẫn chưa mua. Dù họ có thành tâm cũng không có chuyện mang vàng mã nến từ Bắc Kinh xa xôi về.

An Noãn lại nói chuyện với dì Triệu vài câu rồi định ra ngoài.

Đóng cửa sân, Sở Tuấn đi trước để lấy xe.

Chỗ trước nhà không tốt, xe đậu ở chỗ rẽ.

An Noãn đang khóa cửa thì có người gọi từ phía sau.

“Tiểu An, quả nhiên là em về rồi, anh nghe nhà em có động tĩnh đã biết là em về rồi.”

An Noãn nghe tiếng quay đầu lại, một người đàn ông trẻ mặc đồng phục cảnh sát đi tới.

Đúng như cô nghĩ, ở Bắc Kinh thì người quen của Sở Tuấn nhiều không đếm xuể, còn ở đây — chính là địa bàn của cô.

“Anh Phùng.”

Đây là đồng nghiệp cùng đơn vị của bố An, cảnh sát huyện Đông Lai Phùng Hướng Văn. Anh ta và An Noãn tuổi tác tương đương, trước đây An Noãn thường đến tìm bố, qua lại nhiều lần tự nhiên quen biết.

Phùng Hướng Văn không cần nhìn thấy Sở Tuấn, chỉ cần nhìn bộ quần áo của An Noãn đã biết chuyến đi này của cô không phải là thất bại trở về.

“Tiểu An, em khác hẳn hồi trước rồi.” Phùng Hướng Văn cảm thấy có chút mơ hồ: “Giống như thay đổi thành người khác vậy.”

An Noãn cúi đầu nhìn mình: “Khác với trước đây thôi.”

“Đúng vậy.” Phùng Hướng Văn cảm khái: “Đúng là người đẹp vì lụa. Anh nhớ nửa tháng trước em còn… hehe, bây giờ giống như tiểu thư thành phố rồi.”

“Anh Phùng trêu em rồi.” An Noãn mặt không đỏ tim không đập nói: “Chỉ là thay bộ quần áo thôi, em vẫn là em.”

Phùng Hướng Văn gật đầu: “Tiểu An, em đây là… đến Bắc Kinh tìm được người rồi? Vị hôn phu của em?”

An Noãn thật sự muốn cười khổ.

Tình hình của cô ở quê nhà thực ra cũng tương tự như Sở Tuấn ở Bắc Kinh.

Bên cạnh Sở Tuấn, từ họ hàng đến bạn bè, từ đồng nghiệp đến lãnh đạo, ai nấy đều biết anh có một vị hôn thê ở quê.

Cô cũng vậy.

Ở đây, từ hàng xóm đến bạn bè đều biết cô có vị hôn phu được hứa hôn từ nhỏ, còn ra ngoài tìm vị hôn phu. Nếu hủy hôn trở về chắc chắn khó tránh khỏi bao lời ra tiếng vào.

“Đúng vậy, chúng em đã tìm hiểu nhau một thời gian, cả hai đều cảm thấy rất hợp, có lẽ một thời gian nữa sẽ kết hôn.”

Phùng Hướng Văn gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Anh ấy… anh ấy đâu?”

“Anh ấy…” An Noãn nhìn về phía chỗ rẽ, thấy xe đã đến: “Anh ấy đến rồi.”

Chiếc xe từ từ chạy tới.

Tuy chiếc Audi mà Sở Tuấn quen lái đã được sửa xong và mang về, nhưng xét đến việc đi xa khó tránh khỏi gặp phải đường sá phức tạp nên vẫn là nên lái xe địa hình cho tiện.

Chiếc xe địa hình này tuy rẻ hơn một chút nhưng cũng là chiếc xe tốt mà cả huyện Đông Lai không có.

Phùng Hướng Văn có thể không nhận ra quần áo An Noãn đang mặc, chỉ cảm thấy đẹp, khí chất bất phàm. Nhưng chiếc xe này lại khiến anh ta nhìn đến ngẩn người.

Xe dừng bên đường, Sở Tuấn xuống xe.

“Sở Tuấn.” An Noãn vẫy tay với anh: “Giới thiệu với anh, đây là đồng nghiệp của bố em, Phùng Hướng Văn, anh Phùng.”

“Anh Phùng.” Sở Tuấn gọi theo An Noãn rồi đưa thuốc lá mời.

Những màn xã giao bên ngoài Sở Tuấn rất thành thạo.

Phùng Hướng Văn nhận thuốc lá, hai người hàn huyên vài câu.

“Lần này em đưa anh ấy về, là để viếng bố mẹ và gặp gỡ hàng xóm, bạn bè cũ.” An Noãn nói: “Bọn em đi trước, lát nữa sẽ ghé thăm anh sau.”

“Được.”

Phùng Hướng Văn đứng sang bên đường.

Sở Tuấn đi về phía xe, mở cửa ghế phụ, đột nhiên nhớ ra gì đó quay đầu nói: “Hay là em lái đi, đường ở đây anh không quen, chỉ tới chỉ lui dễ nhầm.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận