Giường của An Noãn không có vấn đề gì, lúc đi thế nào thì lúc về cũng thế ấy. Trải tấm ga trải giường hoa nhí, tuy mấy ngày nay không phơi nắng nhưng vẫn thoải mái.
Nhưng cô đi vào phòng bên cạnh xem thì ngẩn người.
Quên mất chuyện này.
Ở địa phương có một tập tục, có lẽ nhiều nơi khác cũng có.
Sau khi người ta qua đời sẽ đem quần áo trên người họ, chăn đệm họ dùng, toàn bộ đốt đi.
Đông Lai cũng vậy.
Cho nên giường của bố An trống không, chỉ còn lại tấm ván gỗ, ngay cả gối cũng không có.
Trong tủ quần áo của bố An cũng không có mấy bộ quần áo.
Những chuyện này đều là do An Noãn tự tay làm, nhưng ký ức của chủ cũ phức tạp và nhiều, có những chuyện không đến trước mặt cô cũng không nhớ ra.
Lúc này Sở Tuấn đã tắm xong, thay quần áo sạch, mặc một chiếc áo sơ mi chỉ cài một nửa nút, vừa lau tóc vừa đi vào.
Rồi anh cũng thấy chiếc giường chỉ còn lại tấm ván.
“Cái này…” Sở Tuấn nói: “Tối nay anh ngủ thế nào đây?”
An Noãn cũng rối rắm: “Hay là… em lót cho anh mấy bộ quần áo, anh ngủ trên ván giường nhé? Không phải anh nói lúc đi làm nhiệm vụ ngủ trên đất đá cũng được sao? Cái này dù sao cũng tốt hơn đất đá nhiều chứ?”
Đáng tiếc, Sở Tuấn với ý chí thép đã kiên quyết từ chối.
“Không được, hôm nay lái xe cả ngày, vốn đã đau lưng mỏi eo rồi, nếu còn ngủ trên ván giường, ngày mai chắc anh không dậy nổi mất.” Sở Tuấn nói: “Sao em nhẫn tâm thế, ngay cả một cái chăn cũng không cho anh?”
An Noãn phiền muộn.
“Nhưng nhà em không còn chăn nào khác… hay là anh đi ở nhà nghỉ đi?”
“Không đi.”
Sở Tuấn từ chối còn dứt khoát hơn.
“Anh chỉ muốn ở nhà em. Em là vị hôn thê của anh, nếu anh đi ở nhà nghỉ để người khác biết được họ sẽ cười anh.”
Sở Tuấn nói rồi đi về phía phòng An Noãn.
“Em tắm xong rồi, anh giúp em đổ nước tắm đi.”
Tuy Sở Tuấn không hiểu nhưng mấy ngày nay anh đã chấp nhận hiện thực này.
An Noãn chính là một tiểu thư yểu điệu, tuy đến từ huyện lỵ nhưng người ta yểu điệu một cách tự nhiên như vậy, ngoài việc cưng chiều thì còn có cách nào khác?
“Được.” An Noãn cười tủm tỉm đứng bên cửa, nhìn Sở Tuấn dọn dẹp.
Acnes
Dọn dẹp xong Sở Tuấn đóng cửa lớn.
“Được rồi, có thể nghỉ ngơi rồi.” Sở Tuấn thản nhiên ngồi xuống mép giường, còn nhún nhún: “Giường của em khá thoải mái đấy.”
Bạn có thể đánh thức một người đang ngủ thật, nhưng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
An Noãn tuyệt đối không thể đánh thức một Sở Tuấn đang “giả vờ ngủ”.
“Anh mệt rồi, ngủ trước đây.” Sở Tuấn nói.
Rồi anh lên giường, chui vào chăn.
Chỉ có một cái chăn.
Sở Tuấn nhắm mắt lại.
An Noãn bất lực đứng bên giường nhìn một lúc, cảm thấy cái người này… giả vờ cũng quá giống đi.
Sở Tuấn tuy nhắm mắt nhưng dang một cánh tay ra, thoạt nhìn như vô ý nhưng nhìn kỹ lại thì đúng vị trí chuẩn không cần chỉnh.
Lúc mới tắm xong thì ấm áp, giờ thì hơi ấm đó đã tan đi. Phòng tuy đóng kín cửa sổ nhưng vẫn có gió lùa, lạnh lạnh.
An Noãn rùng mình một cái, nhanh nhẹn chui vào chăn.
Chăn Sở Tuấn đã ủ, thật ấm áp.
Nếu cô ngủ một mình mà không bật điều hòa thì cả đêm cũng không ấm được.
An Noãn chui vào chăn, Sở Tuấn dù “đang ngủ” nhưng vẫn điều chỉnh tư thế cho cô gối đầu thoải mái hơn.
Sở Tuấn hài lòng mở mắt ra, hôn lên trán An Noãn một cái.
“Ngủ đi.”
An Noãn cũng nhắm mắt lại.
“Sở Tuấn.”
“Ừm?”
““Anh hư rồi.”
Sở Tuấn mãn nguyện, thậm chí còn cảm thấy An Noãn đang khen mình: “Không phải anh hư, mà là anh quá thích em thôi.”
Từ xưa đến nay, lời tỏ tình có hay, có làm rung động lòng người hay không, trọng điểm là trong lòng có đối phương hay không.
Hai người yêu nhau thì chỉ cần là lời nói từ miệng đối phương sẽ đều là lời tỏ tình.
Sáng sớm hôm sau Sở Tuấn bị tiếng gà gáy đánh thức.
Đây là trải nghiệm mà ở Bắc Kinh không có.
Tiếng gà trống gáy vang lên dồn dập, xé tan màn đêm tĩnh lặng.
Sở Tuấn nheo mắt nhìn đồng hồ.
Ba giờ rưỡi.
Sớm quá, đây vẫn là nửa đêm mà.
An Noãn cựa mình, mơ hồ nói: “Sao thế?”
“Không sao…” Sở Tuấn nói: “Gà nhà em… đều gáy sớm thế sao?”
“Đùa gì vậy? Đó không phải gà nhà em… gà nhà em ăn hết rồi…”
An Noãn cũng thấy ồn, vùi đầu vào lòng Sở Tuấn.
Sở Tuấn nghiêng người điều chỉnh tư thế, nắm tay An Noãn vòng qua cổ bịt tai mình.
“Ngủ tiếp đi, ngủ tiếp đi.” Sở Tuấn nói: “Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.”
An Noãn lại ngủ thiếp đi.
Trong đêm thu se lạnh, ôm một cái lò sưởi ấm áp ngủ thật thoải mái.
Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.
Tiếng gà gáy cũng không còn, có lẽ mấy con gà trống gáy to nhất đã bị ăn thịt rồi.
An Noãn cựa quậy trong chăn, đột nhiên cứng người, vèo một tiếng chui ra khỏi chăn.
Sở Tuấn cũng tỉnh, có chút xấu hổ kéo chăn lại.
Anh còn cố gắng giải thích.
“Không phải, Noãn Noãn, em nghe anh nói, đây là… phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông vào buổi sáng…”
“Em biết, em biết.” An Noãn quay người: “Anh mau dậy đi, ra ngoài thay quần áo. Em cũng phải thay quần áo rồi.”
“Em biết?” Sở Tuấn vừa xuống giường vừa hỏi: “Sao em biết?”
“Anh không nghĩ xem em từng làm gì sao.” An Noãn nói: “Tuy em không phải pháp y nhưng em cũng từng giúp việc trong phòng pháp y. Đọc nhiều tài liệu như vậy, kiến thức cơ bản chẳng lẽ không có?”
An Noãn không phải pháp y, nếu là pháp y chắc còn phóng khoáng hơn. Có khi đã sớm trói Sở Tuấn lại nghiên cứu rồi.
Hai người thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài.
Việc quan trọng nhất là đi viếng mộ bố mẹ An.
Còn chưa ra khỏi sân, bà dì hàng xóm nghe tiếng động đã sang.
“Noãn Noãn, là cháu về à?”
An Noãn nhìn thấy: “Dì Triệu, là cháu về rồi. Mấy hôm nay phiền dì trông nom rồi ạ.”
“Trông nom gì đâu, dì có làm gì đâu, lại còn được ăn gà nhà cháu.”
Dì Triệu nói rồi nhìn: “Đồng chí này là?”
An Noãn giới thiệu: “Là vị hôn phu của cháu ạ.”
“Vị hôn phu?” Dì Triệu thăm dò: “Là người mà ông nội cháu… đã đính ước cho cháu?”
Dì Triệu rất tinh ý, bà không chắc có phải không nên không dám nói hết ra ngay. Lỡ không phải, nói ra sẽ dễ gây mâu thuẫn cho đôi trẻ.
“Đúng ạ, chính là anh ấy, anh ấy tên là Sở Tuấn.” An Noãn thẳng thắn: “Là hôn ước từ nhỏ mà ông nội đã định cho cháu, lần trước cháu đi Bắc Kinh chính là đi tìm anh ấy.”
Nghe quả nhiên là đúng, dì Triệu liền yên tâm.
An Noãn là một cô gái xinh đẹp như vậy, tuổi cũng không còn nhỏ. Mấy năm nay không có ai giới thiệu đối tượng chính là vì bà con hàng xóm đều biết cô đã có hôn ước.
Bây giờ vị hôn phu đến rồi, những người hàng xóm tốt bụng cũng thở phào nhẹ nhõm.