Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 213: Thế giới 5.




“Đừng vội, từ từ nói rõ, cụ thể triệu chứng thế nào? Có mất ý thức không? Ừ… Tôi sẽ lập tức liên hệ bệnh viện.”

Cuộc trò chuyện ngắn gọn.

Một vài từ khóa vẫn lọt vào tai Giang Từ Vãn.

Trong lòng cô chợt căng thẳng, bàn tay cầm đũa bất giác siết chặt.

Nghe cách nói này, hiển nhiên là có tình huống khẩn cấp, lại còn liên quan đến bệnh viện.

Có phải có người bị thương sao?

Cô bất giác nhớ đến cha mình Giang Diệu Hoa vẫn còn đang nằm viện.

Nếu được, cô chỉ mong tất cả đều khỏe mạnh, bình an, không ai phải chịu đựng bệnh tật đau đớn.

Sơn Uyển Dung cũng thu lại nụ cười, ánh mắt lo lắng nhìn bóng lưng Lục Cảnh Thanh.

Bà khẽ chạm vào tay con gái, thì thầm: “Cảnh Thanh đang gọi cho ai vậy? Hình như có người phát bệnh thì phải.”

Giang Từ Vãn lắc đầu.

Trước nay Lục Cảnh Thanh chưa từng nhắc đến việc bên cạnh có ai đang ốm đau nên cô thật sự không rõ.

Lục Cảnh Thanh cúp máy, xoay người lại, vẻ ngoài trấn tĩnh nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự lo lắng không che giấu được.

Anh cầm áo khoác tây trang trên lưng ghế, nói với Sơn Uyển Dung và Giang Từ Vãn: “Dì, Vãn Vãn, xin lỗi. Bên tôi có việc gấp, phải lập tức đi xử lý.”

Sơn Uyển Dung vội gật đầu: “Không sao, việc chính quan trọng, con đi ngay đi. Trên đường nhớ cẩn thận.”

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Giang Từ Vãn, thấy cô thoáng ngạc nhiên liền nhẹ giọng giải thích:“Là một ân sư của anh đột ngột phát bệnh, tình hình không ổn. Cháu gái của thầy vừa gọi nhờ giúp đỡ. Giờ thầy đang trên đường đến bệnh viện, anh phải đến ngay xem sao.”

Khi nhắc đến hai chữ “ân sư”, giọng anh mang theo sự kính trọng rõ rệt.

Giang Từ Vãn gật đầu: “Vậy anh đi đi. Nếu cần chúng em giúp gì thì cứ nói.”

“Ừ.” Lục Cảnh Thanh đáp. Rồi anh quay sang Sơn Uyển Dung: “Dì, cháu đã dặn tài xế chờ dưới lầu, lát nữa sẽ đưa hai mẹ con về bệnh viện. Cháu cũng đã lo hết mọi việc rồi, hai người cứ thong thả ăn.”

Anh vừa nói vừa nhanh tay bấm số, hiển nhiên là liên hệ bệnh viện.

“Được, con mau đi đi, đừng chậm trễ.” Sơn Uyển Dung dặn lại.

Lục Cảnh Thanh nhìn Giang Từ Vãn một cái thật sâu, rồi mới quay người rời đi.

Cánh cửa khép lại, tiếng bước chân dần xa.

Phòng ăn lập tức trở nên yên ắng.

Sơn Uyển Dung thở dài, gắp thêm thức ăn vào bát cho con gái: “Ăn đi, kẻo nguội. Cảnh Thanh đứa nhỏ này cũng không dễ dàng. Từ nhỏ đến giờ đều tự mình gánh vác, không có ai giúp đỡ. Mẹ nghĩ chắc thầy của nó đã giúp đỡ nó rất nhiều.”

Bà khẽ nắm tay con: “Vãn Vãn, con đừng giận dỗi với nó nữa. Giờ nó vừa phải chăm lo cho thầy, vừa phải lo cho công việc công ty. Con nên biết quan tâm nó nhiều hơn.”

Giang Từ Vãn cắm cúi gẩy thức ăn trong bát, chẳng còn khẩu vị: “Mẹ, con biết rồi.”

Sơn Uyển Dung lại nói: “Cảnh Thanh tuy bận rộn nhưng tình nghĩa sâu nặng. Như vậy mới chứng tỏ nó là người đáng tin cậy. Sau này nếu con lấy nó, ba mẹ cũng yên tâm hơn.”

Nghe vậy, Giang Từ Vãn ngập ngừng một lúc, rồi khẽ nói: “Mẹ, nếu con nói con với Lục Cảnh Thanh có lẽ không hợp. Con muốn hủy hôn, ba mẹ có đồng ý không?”

Đũa trên tay Sơn Uyển Dung khựng lại giữa không trung.

Bà đặt xuống, nhìn thẳng vào mắt con gái: “Vãn Vãn, con nghiêm túc chứ? Vì sao lại nghĩ hai đứa không hợp? Mẹ thấy dạo này hai con ở bên nhau rất tốt. Nó đối xử với con đâu có tệ. Con cũng rất thích nó cơ mà. Sao tự dưng lại muốn hủy hôn?”

Với kinh nghiệm từng trải, bà chẳng thể tin hai đứa trẻ rõ ràng có tình cảm lại không có chút “tia lửa” nào.

Có lẽ chỉ vì trong lòng chúng còn ngại ngùng, chưa chịu thẳng thắn thừa nhận tình cảm với nhau.

“Không có lý do gì, con chỉ muốn hủy hôn thôi” Giọng cô nhỏ dần, lí nhí như muỗi kêu. “Hơn nữa giữa con và anh ấy có nhiều vấn đề không giải quyết được. Con không thể kết hôn với anh ấy.”

“Vãn Vãn, có phải Cảnh Thanh làm gì khiến con buồn không? Hay nó có chỗ nào chưa tốt? Con nói cho mẹ biết. Nếu là lỗi của nó, mẹ sẽ không ép con cưới.”

Sơn Uyển Dung tuy rất ưng ý Lục Cảnh Thanh nhưng vẫn đặt con gái lên hàng đầu, sợ cô chịu ấm ức.

“Không, không phải lỗi của anh ấy.” Giang Từ Vãn lắc đầu.

Nỗi nghi hoặc trong lòng Sơn Uyển Dung càng sâu.

“Vậy thì vì cái gì? Con phải cho mẹ một lý do chứ. Hôn nhân không phải trò đùa, không thể nói bỏ là bỏ.”

Giang Từ Vãn cắn môi.

Lục Cảnh Thanh đối xử với cô thật sự rất tốt, tốt đến mức không tìm được điểm nào để chê trách.

Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể dựng lên vài lý do như anh ta thân mật với người phụ nữ khác, hay tính tình nóng nảy, thậm chí đánh cô

Những lý do đó chỉ cần nói ra, cha mẹ chắc chắn sẽ còn gấp gáp hơn cả cô, lập tức đồng ý hủy hôn.

Nhưng cô không nỡ.

Làm vậy là quá bất công với anh.

“Là do con thôi. Con cảm thấy giữa con và anh ấy chẳng có nhiều tình cảm. Con tạm thời không muốn kết hôn. Nếu miễn cưỡng gắn chặt vào nhau thì cả hai đều không thoải mái. Thà sớm buông tay còn hơn.”

“Vãn Vãn, tình cảm cần thời gian vun đắp. Hai đứa cứ từ từ ở bên nhau, sẽ có lúc tình cảm sâu đậm.”

Sơn Uyển Dung khẽ thở dài, giọng mềm đi: “Các con còn trẻ, nếu chưa muốn cưới ngay thì ba mẹ cũng không ép. Cứ yêu nhau vài năm, sống như đôi tình nhân bình thường, rồi khi nào muốn cưới thì cưới. Không cần vội vàng.”

“Không phải vậy, con… con cũng không biết nói thế nào nữa.” Giọng Giang Từ Vãn ngày càng nhỏ, đứt quãng, đến chính cô cũng chẳng rõ mình đang nói gì.

Nhìn dáng vẻ bối rối của con gái, Sơn Uyển Dung vừa lo vừa bất lực.

Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Con ngốc, hôn nhân là chuyện lớn của đời người, không thể dao động như vậy. Nếu con thật sự không thấy hạnh phúc khi ở bên Cảnh Thanh, ba mẹ sẽ không ép. Nhưng nếu đã hủy hôn, thì sau này con và nó sẽ không thể quay lại. Con phải nghĩ cho kỹ.”

Là mẹ, bà đương nhiên muốn con gái gả cho một người đàn ông ưu tú, nhưng càng mong cô sống hạnh phúc.

“Giờ ba con còn đang nằm viện, Cảnh Thanh cũng có nhiều việc phải lo. Chuyện này tạm gác lại đã. Sau này, nếu con vẫn thấy không hợp, quyết tâm muốn hủy hôn, mẹ sẽ đồng ý. Lúc đó mẹ sẽ nói với ba con.”

Giang Từ Vãn ngạc nhiên, không ngờ mẹ lại dễ dàng nhượng bộ như thế.

“Mặc kệ thế nào, ba mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa của con. Chúng ta làm tất cả cũng chỉ để con được vui vẻ.”

Nghe vậy, Giang Từ Vãn ngoan ngoãn gật đầu.

*

Trung tâm thành phố, trong bệnh viện.

Hành lang ngập tràn mùi thuốc sát trùng.

Vừa bước vào, Lục Cảnh Thanh liền thấy Thịnh Di đang lo lắng chờ đợi ngoài phòng cấp cứu.

Quần áo cô có phần xộc xệch, đôi mắt đỏ sưng như quả hạch đào, khuôn mặt loang lổ nước mắt.

“Anh Cảnh Thanh!”

Vừa thấy anh, Thịnh Di vội vàng lao tới.

“Ừ.”

Trên đường đến đây, Lục Cảnh Thanh đã nắm được sơ qua tình hình.

Mấy bác sĩ mà anh gọi tới đều đã vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ cũng nói thẳng với anh rằng tình trạng của Thịnh Phong rất nguy kịch, không thể lạc quan.

Trong lòng Lục Cảnh Thanh thực ra đã hiểu rõ.

Thân thể Thịnh Phong vốn đã không còn tốt, mỗi ngày sống thêm đều là trời thương, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Giờ lại đột ngột phát bệnh, e rằng dữ nhiều lành ít.

Đây chính là lý do vì sao lúc nãy anh vội vàng bỏ đi.

“Rõ ràng sáng nay ông còn khỏe, còn nói trưa muốn ăn trứng hấp” Thịnh Di nghẹn ngào “Kết quả đến giờ cơm, em gọi mà không thấy, mở cửa ra thì thấy ông đã ngất trong phòng. Giờ phải làm sao đây…”

Lục Cảnh Thanh khẽ thở dài, chỉ có thể an ủi: “Đừng lo. Những bác sĩ tôi mời tới đều là chuyên gia hàng đầu, sẽ có cách.”

Trợ lý của anh dìu Thịnh Di ngồi xuống ghế ngoài phòng cấp cứu, đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, rồi rót ly nước ấm.

“Thịnh tiểu thư, cô bình tĩnh lại đi, uống chút nước. Giờ có nóng ruột cũng không giải quyết được gì, chỉ có thể tin tưởng bác sĩ. Cô phải giữ sức khỏe, để sau này khi ông ra ngoài còn có thể yên tâm dưỡng bệnh.”

Thịnh Di gật đầu, giọng run run: “Em biết rồi. Cảm ơn các mọi người”

Mấy người ngồi lặng lẽ chờ đợi trước phòng cấp cứu, không ai mở miệng thêm câu nào.

Không khí xung quanh nặng nề đến mức khó thở.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng rực, như một hòn đá treo lơ lửng trong lòng, mãi chẳng chịu rơi xuống.

Ai nấy sắc mặt đều căng thẳng.

Khoảng hơn hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở.

Một bác sĩ mặc áo xanh phẫu thuật đi ra.

Lục Cảnh Thanh và Thịnh Di lập tức bật dậy, chạy tới.

“Bác sĩ, thầy tôi thế nào rồi?”

“Bác sĩ, ông nội cháu sao rồi?”

Bác sĩ nhìn cả hai, chậm rãi đáp:“Người bệnh được đưa tới kịp thời, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan, cần chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU theo dõi ít nhất 72 giờ. Cụ đã cao tuổi, gia đình nên chuẩn bị tâm lý. Trong quá trình điều trị có thể sẽ phát sinh biến chứng, nếu nghiêm trọng…”

Ông nói rõ ràng từng chi tiết cho họ nghe.

Đợi bác sĩ dặn dò xong, Lục Cảnh Thanh và trợ lý liền sắp xếp công việc kế tiếp.

“Cậu đi chuẩn bị đồ dùng cá nhân và quần áo sạch sẽ, rồi liên hệ ngay hai hộ lý tới chăm sóc. Phải để họ thay nhau trông nom cẩn thận.”

Anh nhìn gương mặt đau khổ của Thịnh Di: “Em vào chăm sóc ông trước đi. Những chuyện khác tôi sẽ lo. Viện phí cũng không cần bận tâm, tôi chịu trách nhiệm. Sau này có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”

Thịnh Di nghẹn ngào gật đầu, ánh mắt chan chứa biết ơn.

“Cảm ơn anh, anh Cảnh Thanh. Hôm nay làm phiền anh quá.”

“Không có gì.”

Anh dặn trợ lý ở lại rồi tự mình rời đi.

Đêm xuống, đã 11 giờ.

Gió khuya mang theo cái lạnh, cuốn lá khô bay tứ phía.

Chiếc xe của Lục Cảnh Thanh dừng dưới tán cây trước biệt thự Giang gia.

Anh bàng hoàng nhận ra, bản thân vô thức lái xe tới đây.

Ngoài Thịnh Phong, người thân cận nhất bên cạnh anh chỉ còn Giang Từ Vãn. Bản năng mách bảo anh tìm đến cô.

Anh ngẩng nhìn khung cửa sổ sáng đèn trên lầu hai.

Do dự một lát, anh lấy điện thoại ra, gửi cho Giang Từ Vãn một tin WeChat.

Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt mệt mỏi của anh.

[Ngủ ngon.]

Anh chẳng nói gì khác, chỉ giống thường ngày gửi một lời chúc ngủ ngon.

Dù rất muốn gặp cô, nhưng giờ đã khuya, anh không nỡ làm phiền giấc ngủ của cô.

Trên lầu, Giang Từ Vãn nằm ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Nhận được tin nhắn, cô gần như bật dậy ngay lập tức.

Không hiểu sao, trong lòng cô như có một linh cảm.

Cô chạy ngay tới cửa sổ.

Quả nhiên, trong sân có một chiếc xe đen quen thuộc đang đỗ.

Giang Từ Vãn lập tức cảm nhận được sự đau khổ trong lòng Lục Cảnh Thanh.

Không kịp nghĩ nhiều, cô vội mang giày, chạy xuống lầu.

Mở cửa.

Cơn gió lạnh buốt khiến cô rùng mình, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

Đúng lúc Lục Cảnh Thanh chuẩn bị nổ máy, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ.

Anh ngẩng đầu, hơi thở khựng lại.

Giang Từ Vãn mặc áo ngủ mỏng, tóc rối bời, nhưng đôi mắt trong đêm lại sáng đến lạ thường.

Anh vội vã mở cửa, chưa kịp để cô nói đã kéo cô vào lòng, đặt ngồi trên đùi mình.

Trên người cô lạnh ngắt. Lục Cảnh Thanh lập tức cởi áo khoác khoác lên người cô, cau mày trách: “Sao em lại mặc mỗi áo ngủ mà xuống đây? Lỡ bị cảm thì làm sao? Em làm sao biết anh ở dưới?”

“Em biết chứ!” Giang Từ Vãn dụi mặt vào ngực anh tìm hơi ấm “Em cảm nhận được. Em đoán chắc chắn anh sẽ đến… Em thông minh không?”

Giọng cô mang chút tự đắc, không quên tự khen bản thân.

Rồi cô khẽ hỏi: “Anh đang buồn phải không?”

Lục Cảnh Thanh không trả lời.

Anh chỉ siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.

Người con gái thơm tho mềm mại, như một vầng mặt trời nhỏ áp vào ngực anh.

Mệt mỏi và lo âu cả ngày dường như tan biến.

Anh nâng cằm cô lên, ngón tay khẽ lướt qua bờ môi mềm, cúi đầu hôn xuống.

Mấy ngày nay, họ đã thân mật không ít lần.

Giang Từ Vãn gần như phản xạ tự nhiên, ôm lấy cổ anh, ngửa đầu đáp lại.

Nụ hôn tràn đầy tình cảm, cuồng nhiệt đến mức khó tách rời.

Trong khoảnh khắc ấy, họ chẳng khác nào một đôi tình nhân đang chìm trong men say tình yêu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận