Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 203: Thế giới 5.




Thu dọn xong, Lục Cảnh Thanh chống gậy đi ra ngoài.

Vương đại thẩm vẫn chưa về, trong phòng yên ắng lạ thường.

Giang Từ Vãn bụng đã hơi đói nhưng không có Vương đại thẩm, cũng chẳng ai nấu cho cô ăn.

Cô ngồi ở phòng khách uống nước, tiện tay cầm vài quả dại.

Đang định trở về phòng thì thấy Lục Cảnh Thanh bước ra, ánh mắt lại đang dừng trên người mình.

“Nhìn gì mà nhìn!” Cô tức giận quát một câu.

Vừa dứt lời, bụng lại “ọc..” một tiếng vang lên, trong không gian tĩnh lặng càng nghe rõ mồn một.

Giang Từ Vãn xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống.

Cô quay người định chạy, lại bị Lục Cảnh Thanh gọi giật lại.

“Vương đại thẩm chưa về để tôi nấu cơm cho cô ăn. Cô muốn ăn gì?”

“Không cần giả bộ tốt bụng! Tôi không ăn!” Miệng thì giận dỗi, nhưng chân lại chẳng chịu nhúc nhích.

Đêm qua ăn chiếc bánh gạo kia, vị giác bị khơi gợi, giờ bụng rỗng tuếch, đói càng thêm rõ.

“Vậy tôi tùy tiện làm chút gì đó, lát nữa gọi cô.” Nói xong, Lục Cảnh Thanh xoay người vào bếp.

Chẳng bao lâu sau, trong bếp vang lên tiếng vo gạo, tiếng nước sôi lách tách.

Giang Từ Vãn nhích từng bước đến cửa bếp, thấy anh đang chống chân không bị thương, khom lưng rót nước vào nồi.

“Anh định làm gì?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Trứng chiên.” Anh đập mấy quả trứng vào bát, “Có muốn ăn không?”

“Tôi mới không thèm ăn đồ anh làm” Mmiệng nói vậy, nhưng mắt vẫn cúi xuống nhìn vào bát.

Mấy lòng đỏ trứng tròn căng, như mấy mặt trời nhỏ.

Lục Cảnh Thanh cầm đũa khuấy đều, lại chuẩn bị bỏ thêm hành.

“Tôi không ăn hành!” Cô vội vàng nói.

“Được.” Anh bỏ hành sang bên, “Còn gì không ăn nữa không?”

Giang Từ Vãn lắc đầu.

Anh đổ dầu vào chảo, mùi thơm nhanh chóng lan ra, khiến bụng cô lại réo lên một tiếng “cô—”.

“Đêm qua còn nhiều bánh gạo, muốn hấp ăn hay chiên? Ở đây còn đường đỏ, có thể làm bánh dày đường đỏ.” Anh vừa đảo trứng, vừa hỏi.

Giang Từ Vãn vẫn đứng nép xa xa, sợ dầu bắn.

“Tôi… tôi muốn ăn hết!”

Cô vốn tham ăn, chưa bao giờ thích chọn lựa. Tất nhiên là tất cả đều muốn!

Huống hồ, hôm qua bánh gạo ngọt mềm thơm dẻo, đến giờ cô vẫn còn thòm thèm.

Anh gật đầu, không từ chối.

Trong lúc vô thức, Giang Từ Vãn cúi xuống nhìn chân anh, băng vải trên đó vẫn buộc thành hình nơ chỉnh tề do chính tay cô làm tối qua.

Cô bỗng bật ra một câu: “Anh còn đau không?”

Động tác đảo trứng của Lục Cảnh Thanh dừng lại một thoáng. Anh hiểu ý cô.

Không ngờ vào lúc này, cô lại tỏ ra quan tâm đến vết thương của mình.

“Không sao, không đau.” Anh khẽ cười, giọng mang chút ấm áp, “Trước kia tôi còn từng bị ngã từ công trình cao tầng xuống, vết thương nặng hơn thế này nhiều, suýt mất mạng. So ra, lần này chẳng đáng gì.”

“Giúp tôi lấy thêm hai cái bát nhé.” Anh nói.

“Ừ.” – Giang Từ Vãn xoay người lấy bát từ tủ đưa cho anh.

Bánh gạo được cắt khéo thành từng khối nhỏ, lăn qua chảo dầu, lớp vỏ vàng giòn hiện lên.

Trong nồi bên cạnh, nước đường đỏ sôi ùng ục, mùi ngọt ngào tỏa khắp bếp.

Cô cứ thế chăm chú nhìn, giống hệt một đứa trẻ tò mò.

Chẳng bao lâu sau

“Nếm thử xem, có ngọt không?” Anh đưa đĩa bánh dày phủ đường đỏ cho cô.

Đói quá rồi, cô vội đưa tay nhận lấy, nhưng bị nóng quá nên lập tức rụt tay lại.

“Không sao chứ?” Anh liền đưa cho cô đôi đũa, “Dùng đũa đi.”

Cô gắp một khối bánh dày, kéo ra là những sợi đường đỏ dẻo dính.

Thổi nhẹ vài cái, cắn một miếng.

Vỏ ngoài giòn, bên trong mềm dẻo, đường ngọt lan đầu lưỡi, khiến cô không nỡ dừng lại.

“Ngon quá…” Cô mơ hồ lẩm bẩm, má phồng như sóc nhỏ, mắt sáng rực nhìn đĩa bánh còn lại.

“Hương vị cũng bình thường thôi.”

Miệng nói thế, nhưng khóe môi anh lại cong lên. Anh hiểu, “bình thường” trong lời cô, thực chất chính là “ngon lắm”.

Anh cố tình chọc ghẹo: “Nếu không ngon thì khỏi ăn, để tôi ăn hết cũng được.”

Cô liếc anh một cái, lại nhanh tay gắp thêm một miếng: “Không được lãng phí lương thực. Một mình anh ăn sao hết.”

Anh bật cười khẽ.

Sau bữa sáng, cả hai ngồi trên sofa.

Hôm nay thật hiếm có, không khí giữa họ bình thản, chẳng còn căng thẳng như trước.

Giang Từ Vãn ăn no, tâm trạng tốt, tạm thời cũng không nghĩ đến chuyện đuổi anh đi. Nếu đến trưa Vương đại thẩm vẫn chưa về, có khi cô còn muốn giữ “đầu bếp” này lại nấu tiếp.

Lục Cảnh Thanh nhìn mái tóc rủ xuống bên má cô, trong lòng lại suy nghĩ.

Chợt, một ý niệm sáng rõ lóe lên.

Có lẽ từ đầu anh đã đi sai hướng.

Anh cứ nghĩ chỉ cần được Giang Diệu Hoa và Sơn Uyển Dung tán thành, trở thành vị hôn phu chính thức thì quan hệ của mình và Giang Từ Vãn sẽ tự nhiên mà tiến triển.

Nhưng anh đã bỏ qua điều quan trọng nhất.

Một người như cô, từ nhỏ đã được cưng chiều, quen với mọi thứ thuận lợi. Đột nhiên xuất hiện một vị hôn phu “từ trên trời rơi xuống”, dĩ nhiên cô sẽ phản kháng, cảm thấy xâm phạm vào lãnh địa riêng.

Danh phận “vị hôn phu” tưởng chừng như là lối tắt nhưng thực chất lại trở thành bức tường ngăn cách.

Nhìn Giang Từ Vãn ngồi ngoan ngoãn uống nước, môi nhỏ khẽ mím, anh bỗng nghĩ thông suốt danh phận không quan trọng, quan trọng là làm sao để cô bớt đề phòng mình.

Anh dịu giọng: “Những chuyện trước đây, là lỗi của tôi. Tôi nghĩ chúng ta có hôn ước, nên tự cho rằng có thể thân mật, nhiều khi tự ý quyết định…”

Giang Từ Vãn thoáng sững lại, không ngờ anh sẽ chủ động nhắc đến chuyện này.

“Thật ra, tôi cũng nóng nảy quá, nhiều lúc không nên nói nặng lời với anh. Tuy giờ hôn ước chẳng còn ý nghĩa nhưng tôi cũng không muốn đối đầu nữa, không cần thiết.”

Anh tránh ánh mắt trực diện của cô, tiếp tục:“Có thể cho tôi một cơ hội không? Từ giờ chúng ta làm bạn tốt, được chứ?”

Không khí lặng đi một lát.

Ngón tay Giang Từ Vãn siết chặt chiếc ly.

Anh đã đồng ý từ hôn, vốn dĩ chuyện cũng coi như xong. Phải nói, Lục Cảnh Thanh quả thật ưu tú, hơn người bình thường ở chỗ có tầm nhìn rộng.

Những việc trước đây, cô cố ý gây chuyện, thậm chí liên thủ với người khác để lừa dối anh, đúng là bản thân chẳng hề đúng.

Vậy mà giờ anh lại chủ động xin lỗi, muốn làm hòa.

Rộng lượng đến mức này, cô nếu còn chấp nhặt nữa thì thành ra quá nhỏ nhen.

Giang Từ Vãn khẽ mím môi, suy tính thật nhanh.

Cô lén liếc anh một cái, thấy ánh mắt anh thẳng thắn, thành khẩn chờ mong.

“Cũng không phải không được.” Cô hơi ngẩng đầu, vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, “Nhưng nếu đã là bạn, thì cũng phải có quy củ. Anh phải tặng tôi quà gặp mặt!”

“Được.” Anh đáp ngay, “Cô muốn quà gì?”

Đôi mắt cô đảo một vòng:

“Tôi chưa nghĩ ra. Khi nào nghĩ kỹ sẽ nói. Nhưng báo trước, thứ tôi muốn chắc chắn sẽ rất quý, khó kiếm. Đến lúc đó đừng tiếc tiền.”

Anh hơi ngẩn người, rồi bật cười: “Được thôi.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận