Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 201: Thế giới 5.




Mấy ngày trôi qua.

Vết thương trên đùi khiến Lục Cảnh Thanh tạm thời không thể ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Thật ra vết thương không quá nặng, không đến mức không rời được giường, chỉ là đi lại bất tiện, cần chống gậy mới di chuyển được.

Vương đại thẩm những ngày này thường xuyên nấu canh bồi bổ cho anh, có lúc bận việc lại nhờ Giang Từ Vãn mang sang.

Hai người vẫn chẳng nói với nhau mấy lời.

Cô thường chỉ đặt đồ xuống bàn rồi xoay người rời đi, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không buồn trao.

Lục Cảnh Thanh cũng hiếm khi mở lời trước.

Chiều hôm nay, Giang Từ Vãn bưng một chén thuốc cùng bát canh đi vào. Anh đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.

“Thuốc đây.” Cô đưa chén cho anh, giọng khô khốc, cứng nhắc như một cái máy. Thế nhưng chất giọng mềm mại vốn có của cô lại vô tình khiến câu nói nghe như nũng nịu. Dù cố ý tỏ ra lạnh nhạt, cô cũng chẳng thể khiến người ta ghét nổi.

Lục Cảnh Thanh đưa tay nhận, vô tình chạm nhẹ vào tay cô, Giang Từ Vãn lập tức rụt lại như bị điện giật. Anh cầm chén thuốc, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.

“Đây là canh Vương đại thẩm nấu, nói có lợi cho vết thương của anh.” Cô thấp giọng giải thích.

“Ừ.” Anh gật đầu, giọng điềm đạm “Cảm ơn.”

Câu khách sáo, xa cách ấy khiến Giang Từ Vãn im lặng, xoay người rời đi. Lục Cảnh Thanh chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng cô cho đến khi khuất hẳn.

Tối hôm đó, Vương đại thẩm vừa làm xong bánh gạo nếp cho Giang Từ Vãn thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp. Người tới báo tin: vợ lão Lâm ở đầu thôn trở dạ, nhưng đường lầy lội, không thể ra bệnh viện, đành phải nhờ người trong thôn có kinh nghiệm đến đỡ đẻ.

Sinh nở là chuyện hệ trọng, chẳng thể chậm trễ. Vương đại thẩm vội vã chuẩn bị đi ngay, còn không quên dặn Giang Từ Vãn:“Tiểu thư Vãn Vãn, lát nữa nhớ giúp Lục tiên sinh thay thuốc. Đêm nay chắc tôi không về kịp, hai người ở nhà phải chú ý an toàn.”

“Vâng, thẩm cứ yên tâm.” Giang Từ Vãn gật đầu.

Trong sân, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách. Cô vừa cắn bánh gạo nếp, vừa thấy vị ngọt lan ra đầu lưỡi. Ăn xong hai cái, cô mới cầm thuốc đi sang phòng Lục Cảnh Thanh.

Vừa vào, đã thấy anh vịn tường đứng lên, định đi đâu đó.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô nhíu mày “Vương thẩm đi đỡ đẻ rồi, dặn tôi thay thuốc cho anh. Anh định đi đâu?”

Anh im lặng một lát, sắc mặt thoáng lúng túng.

“Phòng vệ sinh.” Anh đáp ngắn gọn.

Ánh mắt cô vô thức đảo xuống dưới, như muốn nhìn gì đó… Lục Cảnh Thanh nhận ra, nhíu mày rồi xoay người tránh đi.

Giang Từ Vãn cắn môi, cuối cùng vẫn tiến lại đỡ anh. Cô vốn không phải người nhỏ nhen, anh bị thương thì giúp một chút cũng chẳng sao.

Hai người chậm rãi tới cửa phòng vệ sinh. “Anh có thể tự lo được không?” Cô hỏi.

Anh khẽ cong khóe môi: “Yên tâm, tôi vẫn chưa đến mức không thể tự lo liệu.”

“Vậy… anh đi đi.”

Sau khi trở ra, anh thấy cô đã ngồi nghiên cứu hòm thuốc. Ánh đèn hắt xuống hàng mi cong, để lại bóng mờ nhỏ xinh trên khuôn mặt. Khoảnh khắc ấy, Lục Cảnh Thanh bỗng thấy có chút ấm áp.

“Ngồi xuống đi.” Cô không ngẩng đầu, vỗ nhẹ mép giường.

Anh nghe lời, chậm rãi kéo ống quần lên. Vết thương quanh đùi đã bớt sưng, chỉ còn hơi ngứa là dấu hiệu đang lành.

“Có thể sẽ hơi đau.” Giang Từ Vãn nhẹ giọng nói, rồi dùng tăm bông thấm thuốc bôi lên “Nếu không chịu nổi thì cứ khóc, tôi sẽ không cười đâu.”

Câu nói nghe như trẻ con, nhưng cô lại rất nghiêm túc. Ngày trước mỗi khi bị thương đau quá, cô cũng chẳng nhịn nổi mà khóc, khóc xong thấy dễ chịu hơn chỉ là muốn cho anh một lời khuyên tốt thôi.

Nói xong, cô lại cảm thấy mình nhiều chuyện. Quả nhiên, dù hơi cứng người khi thuốc chạm vào vết thương, Lục Cảnh Thanh vẫn nhẫn nhịn, không hề hé răng.

Trong phòng chìm vào tĩnh lặng. Xong xuôi, cô cẩn thận băng lại cho anh, thậm chí còn buộc thành một chiếc nơ bướm nhỏ xinh.

Anh ngắm gương mặt nghiêng nghiêng, chăm chú của cô, bỗng thấy vết đau nơi đùi dường như cũng dịu đi nhiều.

Giang Từ Vãn vừa thu dọn hòm thuốc, vừa định nói “tôi về đây”, thì một tiếng sấm nổ vang, khiến cả người cô run bắn. Chớp sáng xé toạc bầu trời, chiếu rõ hai bóng người trong phòng, theo bản năng, cô liền nép lại gần bên anh.

Khi nhận ra hành động của mình, cô lập tức xoay người: “Tôi đi đây.”

Nhưng vừa bước tới cửa, lại thêm một tiếng sấm dội xuống. Cô đứng sững, tim đập loạn, cảm giác như trời sắp sập.

Lục Cảnh Thanh nhìn bóng dáng căng cứng ấy, hiểu rõ cô rất sợ hãi. Nếu có Vương đại thẩm bên cạnh, ban đêm còn đỡ, giờ cô chỉ có một mình, chắc chắn bất an.

Anh suy nghĩ một chút, rồi mở miệng: “Ở lại thêm lúc nữa đi? Tôi có bàn cờ tướng, em biết chơi không? Chơi vài ván nhé?”

Cô do dự giây lát, rồi quay lại, ngồi xuống. Quả thật trở về giờ này cũng chẳng ngủ nổi, chi bằng ở lại đây giết thời gian.

Anh duỗi thẳng chân, bày bàn cờ trên chiếc bàn nhỏ ở cuối giường. Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Từ Vãn được cha dạy chơi từ nhỏ, nước cờ linh hoạt, sắc bén, còn Lục Cảnh Thanh thì thận trọng, chắc chắn từng bước.

Nhưng hôm nay anh không đặt nặng chuyện thắng thua, chỉ muốn giúp cô phân tâm, nên cố tình nhường. Cô lúc thua lúc thắng, càng chơi càng hứng thú.

Không biết bao lâu, mưa ngoài trời dần nhỏ lại. Anh vừa đặt xuống một quân thì phát hiện đối diện đã gục xuống bàn, ngủ say từ lúc nào. Tiếng thở đều đều, an an ổn ổn ngủ ngon lành.

Có lẽ chơi cờ hao hết sức khiến cô mệt lả, anh định gọi cô dậy nhưng Giang Từ Vãn lại khẽ trở mình, cuộn chăn, ngủ ngon lành.

Ngắm gương mặt non mềm ấy, tim anh khẽ rung động. Cuối cùng, anh không nỡ đánh thức để cô ngủ nguyên chỗ, còn mình tựa vào đầu giường, chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chim ngoài cửa sổ đánh thức anh. Bình thường anh vốn dậy rất sớm, hôm nay lại ngủ muộn hơn hẳn nhưng phải nói, giấc ngủ đêm qua là sâu và thoải mái nhất từ trước đến nay.

Anh cử động cơ thể, bất ngờ chạm vào một mảng mềm mại, ấm áp, cúi xuống nhìn thì thấy Giang Từ Vãn đang cuộn tròn trong lòng ngực anh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận