Buổi chiều, Giang Từ Vãn tỉnh lại sau giấc ngủ.
Cô nằm yên trên giường, trong đầu nhớ tới cảnh mơ mơ màng màng khi vừa tỉnh dậy, dường như đã hứa với Lục Cảnh Thanh sẽ cùng đi hội dân tục.
Rõ ràng cô rất muốn đi nhưng hiện tại vẫn còn giận anh, làm sao có thể vui vẻ đi chơi cùng nhau? Như vậy chẳng phải mất hết thể diện sao.
Tất cả đều do Lục Cảnh Thanh, cứ chờ đúng lúc đầu óc cô mơ hồ mà cố tình tìm cơ hội thân cận!
Giang Từ Vãn trở mình, vùi mặt vào gối, tạm thời còn chưa biết rốt cuộc có nên đi hay không.
Cô khẽ cào hoa văn trên vỏ gối, càng nghĩ càng thấy tức giận.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.
“Tiểu thư Vãn Vãn, cô tỉnh chưa?” Giọng Vương đại thẩm vang lên qua tấm cửa gỗ. “Lục tiên sinh đang chờ ở bên ngoài, cô mau dậy đi thôi. Nếu đến muộn, trò vẽ tranh dân gian đặc sắc sẽ bị lũ trẻ con giành hết mất đấy.”
Giang Từ Vãn bật dậy.
Vẽ tranh?
Còn có trò này sao?
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi.
Là người rộng lượng, tạm thời cô sẽ không chấp nhặt với anh.
Khi Giang Từ Vãn sửa soạn xong và ra khỏi phòng, Vương đại thẩm đưa cho cô một chiếc giỏ trúc nhỏ.
Bên trong có một túi giấy gói gọn ghẽ, thoang thoảng mùi hạt mè rang.
“Đây là gì vậy?” Cô hỏi.
Vương đại thẩm mỉm cười: “Là bánh mè tôi vừa mới rán, trên đường đói bụng thì ăn. Ở hội, nếu không muốn tốn tiền mua đồ ăn, cũng có thể dùng thức ăn mang theo đổi với người khác.”
Giang Từ Vãn gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”
Cô xách giỏ ra cửa.
Lục Cảnh Thanh đã đứng đó chờ sẵn.
“Thực ra tôi vốn không định đi” Giang Từ Vãn nói lí nhí, nhưng chân lại ngoan ngoãn bước theo anh ra cổng. “Chỉ là muốn xem thử nghề nguội hoa, nghe nói đẹp lắm.”
Lục Cảnh Thanh không vạch trần, chỉ gật nhẹ: “Ừ, vậy thì đi xem.”
Hai người nhanh chóng ngồi xe khởi hành.
Khi xe gần đến nơi, Giang Từ Vãn không kìm được mà ngó đầu ra cửa sổ.
Phía xa bãi sông đã sáng rực ánh đèn nhiều màu, lung linh như dải ngân hà trôi chảy.
Đường khó đi, xe chạy chậm, ven đường dân làng nườm nượp kéo về phía bãi sông. Lũ trẻ tay cầm đồ chơi, vừa chạy vừa cười đùa ríu rít.
Giọng Giang Từ Vãn cũng trở nên nhẹ bẫng: “Trước đây lúc đi du lịch, tôi cũng từng tham gia vài ngày hội dân tộc nhưng chưa bao giờ náo nhiệt như thế này.”
Trên bãi sông dựng đầy lều gỗ, bán đồ ăn, bán đồ chơi, tiếng rao liên hồi.
Giang Từ Vãn vừa bị hàng kẹo hồ lô thu hút thì quay lại đã thấy trong tay Lục Cảnh Thanh cầm chiếc đèn con thỏ.
Trong lồng giấy, sợi lông vũ mảnh run rẩy theo gió.
“Cho em.” Anh đặt chiếc đèn vào tay cô.
Chú thỏ ấy quả thật rất giống cô.
Đôi mắt Giang Từ Vãn dán chặt vào ngọn đèn, ánh sáng phản chiếu trong mắt, lấp lánh như hai vì sao rơi xuống.
Hai người theo dòng người tiến về phía trước.
Ánh mắt cô chẳng dứt nổi khỏi những hàng ăn vặt vẽ tranh đường, bánh gạo chiên, bánh dày nếp, đậu phụ kho… Chẳng mấy chốc, tay cô đã đầy đồ ăn.
Cả hai tìm chỗ ngồi xuống.
Giang Từ Vãn vừa cắn miếng ngó sen chiên giòn rụm, mắt đã lướt sang quầy nước ô mai đối diện.
Nước đen sóng sánh, vài lá bạc hà xanh nổi trên mặt, nhìn thôi cũng thấy mát lành.
“Khát quá, em muốn uống cái kia.” Cô chỉ tay về phía quầy, miệng vẫn còn nhai, hai má phồng lên như sóc nhỏ.
Lục Cảnh Thanh nhìn theo.
Quầy ô mai trước mặt đã có hàng dài, xếp hàng vòng cả sang bên kia.
Anh bất đắc dĩ gật đầu: “Em ngồi yên ở đây, đừng chạy lung tung. Anh đi mua.”
“Biết rồi.” Cô vẫy tay đuổi anh đi.
Có kinh nghiệm lần trước, cô cũng tự nhủ sẽ không chạy đâu.
Đợi anh rời đi, cô vội ăn hết miếng ngó sen thì bỗng bị hương thơm hoa quế mát lạnh lôi cuốn.
Bên cạnh, dưới mái lều bán rượu, một ông lão đang múc rượu cho khách.
“Cô nương, muốn thử không?” Ông lão cười niềm nở. “Rượu hoa quế này ngâm từ quế vàng mới hái, ngọt dịu không gắt, hợp cho cô nương uống lắm.”
Giang Từ Vãn nuốt khan. Đúng là đang khát, cô thật sự muốn uống gì đó.
Cô vừa định gật đầu lại chợt nhớ tửu lượng mình kém, hơn nữa còn đang ở bên ngoài, không thể tuỳ tiện uống rượu.
Nhưng… hương thơm bay trong không khí, ai nấy đều uống rất vui vẻ…
“Rượu này… nặng lắm không?” Cô hỏi.
“Có nặng gì đâu.” Ông lão xua tay, múc một muỗng đưa lên: “Chỉ như nước ngọt thôi, cô nương nếm thử sẽ biết.”
“Vậy… cho cháu một chén.” Cuối cùng Giang Từ Vãn bị thuyết phục.
Dù sao Lục Cảnh Thanh cũng chưa về ngay, cô chỉ uống một ngụm nhỏ thôi, chắc chẳng sao.
Ông lão rót đầy một chén, còn dặn: “Uống từ từ, rượu vừa mới múc, còn lạnh lắm.”
“Cảm ơn bác.” Giang Từ Vãn nhấp thử một ngụm.
Vị rượu ngọt thanh lan trong miệng.
Quả đúng như lời ông lão, không hề gắt cổ.
Cô không nhịn được lại uống thêm một hớp lớn, mắt cong cong như trăng non.
So với nước ngọt thì ngon hơn nhiều!
Khi Lục Cảnh Thanh quay lại với cốc ô mai trên tay, anh lập tức nhận ra điều bất thường.
“Em vừa uống gì?” Anh cau mày.
Cô túm lấy tay anh, giọng mềm như bông: “Anh xem màu rượu này đẹp chưa, giống hổ phách vậy…”
Anh biết ngay cô đã say.
May mà anh về kịp, nếu không chẳng biết còn xảy ra chuyện gì.
Như thế này thì không thể tiếp tục ở lại nữa, phải đưa cô về thôi.
Nhưng Giang Từ Vãn không chịu.
“Lục Cảnh Thanh!” Cô gọi anh lớn tiếng.
“Em say rồi, chúng ta về.” Anh đưa tay đỡ cô, nhưng lại bị cô bất ngờ ôm chặt eo.
Cô dụi mặt vào ngực anh, mái tóc mềm cọ lên cằm, giọng dính chặt như kẹo: “Đừng về còn muốn xem nghề nguội hoa.”
Bước chân anh khựng lại.
Cô lại rúc vào lòng anh, ôm càng chặt hơn: “Người anh thơm quá chúng ta đi xem đi, được không…”
Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, không nỡ từ chối.
“Xem xong thì về.”
Anh ôm chặt cô trong lòng, che chở khỏi dòng người đông đúc.
Khi tiết mục nghề nguội hoa bắt đầu, Giang Từ Vãn đã mơ màng gục trong ngực anh.
Nước thép nóng chảy bắn lên trời đêm, nổ tung thành vạn điểm sáng, khiến đám đông ồ lên kinh hãi.
Giang Từ Vãn giật mình ngẩng đầu, trong mắt thoáng chốc đầy sao lửa.
Cô đưa tay định bắt lấy, rồi lại mềm mại dừng lại trên mu bàn tay anh.
“Đẹp quá còn đẹp hơn pháo hoa” Cô lẩm bẩm, “Sao lại không bắt được Lục Cảnh Thanh, anh bắt cho em đi!”
Giọng điệu hờn dỗi, rõ ràng là làm nũng.
Ngực anh khẽ phập phồng.
Anh nhìn quanh, ai nấy đều mải ngắm tiết mục, rồi lại cúi xuống nhìn gương mặt làm nũng kia.
Cuối cùng, anh không kìm được nữa, cúi đầu hôn lên môi cô.