Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Từ Vãn cầm điện thoại, gửi cho Lục Cảnh Thanh một tin nhắn.
[Trên đường đi nhớ chú ý an toàn. Anh cũng nghỉ sớm một chút nhé, ngủ ngon.]
Ngay sau đó, một sticker hình chú gấu nhỏ trong chiếc chăn hồng nhạt, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu liền nhảy ra.
Lục Cảnh Thanh có chút bất ngờ, không ngờ thái độ của cô lại thay đổi nhanh đến vậy.
Lục Cảnh Thanh:[ Ngủ ngon.]
Anh vốn muốn gửi cho cô một sticker chúc ngủ ngon dễ thương, chỉ là trong điện thoại của mình lại không có. Cuối cùng, anh đành phải lưu sticker mà Giang Từ Vãn vừa gửi xuống, rồi dùng chính sticker đó gửi lại cho cô.
Giang Từ Vãn nghe thấy tiếng thông báo, lập tức mở điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện đúng y hệt sticker mà mình vừa dùng, cô tức đến mức hai má phồng lên.
Không ngờ anh lại trắng trợn ăn cắp sticker của mình như vậy!
Giang Từ Vãn vốn định trách móc vài câu nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không phá hỏng kế hoạch trong lòng.
Từ hôm đó trở đi, thái độ của Giang Từ Vãn đối với Lục Cảnh Thanh liền trở nên nhiệt tình hơn hẳn. Dù chưa thể gọi là đặc biệt thân mật, nhưng so với trước kia thì đã là một sự thay đổi lớn.
Vốn dĩ tính tình của Giang Từ Vãn vốn đã có chút nhõng nhẽo, ngay cả trong lời nói thường ngày cũng mang theo vài phần làm nũng. Bây giờ cô lại cố tình kéo gần quan hệ với Lục Cảnh Thanh, càng khiến người khác khó lòng chống đỡ.
Buổi trưa.
Giang Từ Vãn hẹn người bạn thân từ nhỏ của mình là Thương Minh Vũ ra ngoài gặp mặt.
Hai người đều là “hỗn thế ma vương”, từ bé đã cùng nhau nghịch ngợm, gây ra không ít chuyện xấu. Lần này, trong lòng Giang Từ Vãn đang có kế hoạch, tự nhiên nghĩ ngay đến Thương Minh Vũ.
Còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Giang Từ Vãn thấy Thương Minh Vũ vẫn chưa xuất hiện, định gọi điện thoại cho cậu thì đã nghe thấy tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao.
Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng biết là cậu ta đến.
Tiếng động cơ càng lúc càng gần, khiến người qua đường ai nấy đều ngoái nhìn. Quả nhiên, chỉ vài phút sau, người đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
Thương Minh Vũ bước xuống từ chiếc xe thể thao, tháo kính râm gọng đen, tiện tay kéo lại bộ đồ rộng rãi hơi nhăn nhúm, cả người toát lên vẻ bất cần đời.
Vừa nhìn thấy Giang Từ Vãn, khóe môi cậu đã cong lên thành nụ cười trêu chọc quen thuộc, vẻ mặt lém lỉnh như một chú chó săn vẫy đuôi chạy lại gần.
“Ôi, đại tiểu thư Vãn Vãn của tôi, hôm nay thế nào lại có rảnh rỗi tìm đến tôi? Không phải cô nói sau này sẽ không thèm chơi với loại ‘hồ bằng cẩu hữu’ như tôi nữa sao?”
Lần trước lỡ chọc cô giận, mấy ngày nay cô chẳng thèm để ý đến cậu lấy một lần. Ngay cả quà cầu hòa cũng bị trả về không sót.
Thương Minh Vũ làm bộ che ngực, kéo kính râm xuống đến sống mũi, giọng điệu khoa trương: “Tôi còn tưởng cô thực sự muốn tuyệt giao với tôi cơ đấy…”
Đang lúc không biết phải làm sao, may thay hôm nay chính Giang Từ Vãn chủ động tìm cậu. Nếu cô chịu đến, nghĩa là cơn giận chắc cũng nguôi rồi.
“Xe này đẹp đó.” Giang Từ Vãn liếc nhìn chiếc xe thể thao màu xanh lục đang đậu bên đường.
Màu sắc tuy có chút chói mắt, nhưng quả thật rất hút mắt. Nếu lại đội thêm chiếc mũ xanh mà lái ra phố, chắc chắn sẽ thành tiêu điểm trên các mặt báo.
“Coi như cô có mắt nhìn đấy.” Thương Minh Vũ nhướng mày, đắc ý nói: “Xe mới tậu. Để thuyết phục ông già chịu chi tiền, tôi phải đóng vai ngoan ngoãn suốt cả tháng trời. Ông cụ ấy keo kiệt đến mức ngay cả con trai ruột cũng chẳng nể tình.”
“Bao nhiêu tiền?” Giang Từ Vãn hỏi.
“Không nhiều.” Thương Minh Vũ búng tay gọi phục vụ mang ly nước đá đến, “Tính ra khoảng năm mươi triệu.”
Giang Từ Vãn khẽ gật đầu.
Đối với người coi xe như mạng như Thương Minh Vũ, cái giá đó xem ra vẫn còn chấp nhận được.
Cô ghé sát lại một bước, hạ giọng: “Cho tôi mượn dùng một chút nhé?”
“Gì cơ? Bao giờ cô bắt đầu hứng thú với xe cộ vậy?”
Thương Minh Vũ lập tức nhớ đến ký ức chẳng mấy vui vẻ lần trước. Cậu còn nhớ rõ, khi đó mình từng hào phóng cho cô mượn chiếc xe yêu thích nhất. Ngày thường cậu luôn giữ gìn, sợ trầy xước dù chỉ một chút, vậy mà rốt cuộc cô lái nó như… xe va chạm trong khu vui chơi!
Chạy một vòng về, vết trầy vết móp chằng chịt, cậu bị mắng một trận đến nỗi đau cả ruột gan.
May mà cậu rộng lượng, không tính toán với cô. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cậu đã đi gây sự từ lâu.
“Tôi có việc cần dùng.” Giang Từ Vãn nhìn cậu, “Cậu có muốn đổi xe mới không?”
“Ý cô là sao?”
Thấy Thương Minh Vũ lộ vẻ nghi hoặc, cô tiếp tục: “Ba tôi muốn tôi đính hôn với Lục Cảnh Thanh. Cậu biết rồi đó, chính là cái người các cậu vẫn hay gọi là ‘vắt cổ chày ra nước’ ấy.”
“Đính hôn?” Lông mày Thương Minh Vũ lập tức nhíu chặt, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Sao tự nhiên lại đính hôn?”
“Cậu nói nhỏ thôi!” Giang Từ Vãn bị cậu làm hoảng sợ. “Chuyện này có gì lạ đâu? Vấn đề là tôi không muốn đính hôn với anh ta!”
“Nhưng mà anh ta tính tình tốt thật đấy, tôi đánh anh ta, mắng anh ta cũng chẳng giận. Giờ tôi chỉ còn cách tìm ra biện pháp buộc anh ta phải hủy hôn thôi.”
“Biện pháp gì?”
“Nếu anh ta đã keo kiệt, vậy thì tôi sẽ bắt anh ta phải tiêu tiền, tiêu thật nhiều tiền.” Giang Từ Vãn mắt sáng rực, “Lát nữa cậu lái xe đi vài vòng, tôi sẽ lái xe của mình tông vào xe cậu. Đến lúc đó cậu cứ đòi bồi thường một khoản lớn, tám mươi triệu, một trăm triệu cũng được…”
Một chiếc xe năm mươi triệu, chỉ cần cọ tróc một mảng sơn thôi cũng đủ cho người thường mua cả căn hộ.
Cho dù Lục Cảnh Thanh có nhiều tiền đi nữa, thì số tiền bồi thường này chắc chắn vẫn khiến anh ta đau lòng.
Thương Minh Vũ kéo cổ áo, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đột nhiên, cậu giơ tay búng nhẹ vào trán cô: “Cái đồ vô tâm vô phế, cô định lấy xe mới của tôi làm đạo cụ đấy à?”
“Nếu cậu không chịu giúp thì thôi, tôi đi tìm người khác.” Giang Từ Vãn hờn dỗi, định đứng lên rời đi.
“Ê, nào có nói là không giúp đâu” Thương Minh Vũ vội vàng kéo tay cô lại, mặt gần như kề sát, “Được rồi, tôi giúp cô.”
“Nhưng cô nhất định phải chú ý an toàn.” Nói rồi, cậu còn tiện tay nhéo nhéo gương mặt đang xị ra của cô.
“Tôi biết mà, cậu là người tốt nhất.” Giang Từ Vãn hất tay cậu ra, trong mắt ánh lên tia cười gian xảo.
Nửa tiếng sau.
Giang Từ Vãn gọi điện cho Lục Cảnh Thanh.
Điện thoại vừa được kết nối, cô đã bắt đầu khóc nức nở.
“Lục Cảnh Thanh…”
Cô vừa khóc vừa nấc, cố tình làm cho giọng nói ngắt quãng, nghẹn ngào:
“Em,em bị tai nạn xe rồi hu hu hu… đâm vào xe thể thao của người ta mất rồi, giờ phải làm sao bây giờ.”