Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 168: Thế giới 5.




Một lát sau, Lục Cảnh Thanh từ trên lầu đi xuống.

Giang Từ Vãn vẫn còn ghé vào trên ghế sô pha, gương mặt mềm mại bị gối ôm đè ra một vệt đỏ nhàn nhạt.

Lục Cảnh Thanh chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô. Ánh mắt lướt qua đôi giày bị đá lệch trên thảm, không khó để đoán ra chủ nhân của nó vừa mới ở đây tức giận.

Khóe môi hắn khẽ cong, giọng mang theo ý cười “Giang tiểu thư làm sao vậy? Đang so kè với cái ghế sô pha à?”

“Ai thèm anh lo!” – Giang Từ Vãn bật dậy, mái tóc rối xõa xuống bờ vai, vài sợi dính nơi cổ áo.

Nút bọc sườn xám nơi cổ đã lỏng một cái, hé lộ mảng da trắng nõn mịn màng.

Lục Cảnh Thanh khẽ liếc xuống cổ tay cô: “Thật sự không thích sao?”

“Không thích, chỉ là cái vòng tay rách rưới!” Giang Từ Vãn xoay người né tránh, không muốn để hắn lại gần. “Anh mua ngoài vỉa hè à?”

Ngón tay cô gõ nhẹ vòng ngọc, rồi lại tự mình lẩm bẩm: “Cũng đúng, với loại người ki bo như anh thì chắc chắn chẳng nỡ mua đồ đắt. Tôi cũng không thiếu mấy thứ này, anh nên giữ lại tiền mà lo ăn cơm đi. Kẻo cơm cũng chẳng nỡ ăn.”

Câu nói rõ ràng cố ý chọc giận người khác.

Nói rồi, cô đưa tay định tháo vòng. Nhưng chiếc vòng ngọc lạnh buốt đã siết vào cổ tay, chẳng tài nào rút ra được.

Ban đầu mang vào cũng tốn chút sức, nhưng không ngờ tháo xuống lại khó đến thế.

Giang Từ Vãn càng kéo càng sốt ruột, mặt đỏ bừng.

Lục Cảnh Thanh đưa tay đè lại, trầm giọng: “Đừng động.”

“Anh buông ra!” Cô giãy nảy.

“Nếu cứ kéo thế này, ngày mai cổ tay sẽ bầm tím mất.” Giọng hắn bình tĩnh, một tay giữ chặt, tay còn lại nhẹ nhàng bao lấy cổ tay cô. “Đến lúc đó loang lổ xanh tím, nhìn còn xấu hơn.”

Lời nói ấy khiến Giang Từ Vãn khựng lại, động tác cứng đờ.

Biết cô mềm lòng trước những lời dịu dàng, Lục Cảnh Thanh hạ giọng, gần như dỗ dành: “Ngoan, để tôi thử giúp em.”

Đôi mắt Giang Từ Vãn thoáng đỏ lên, cay cay nơi hốc mắt. Cô quay đi, không muốn nhìn hắn.

Lục Cảnh Thanh kiên nhẫn thử tháo vòng, nhưng quả thật không được.

“Tạm thời cứ đeo đi. Một lát tháo cũng không muộn, đừng cố làm đau tay.”

“Đều tại anh! Anh cố ý bắt nạt tôi!” Giang Từ Vãn tức tối trách móc.

Lục Cảnh Thanh buông tay, nhìn cô với ánh mắt bất lực mà vẫn bật cười: “Giang tiểu thư nghĩ tôi xấu xa quá rồi.”

Ánh mắt hắn lại dừng nơi vòng ngọc, chậm rãi giải thích: “Đây là nguyên liệu một đối tác ở Miến Điện gửi cho tôi. Tôi đặc biệt nhờ người làm thành vòng tay, kích cỡ cũng vừa với cổ tay em.”

Giang Từ Vãn ngẩng đầu: “Sao anh biết kích cỡ của tôi?”

“Tôi hỏi trước rồi.” – Hắn chỉnh lại cà vạt, giọng nhàn nhạt. “Dù sao Giang tiểu thư cũng ưa làm đẹp. Tôi không thể đưa một món đeo không vừa, lỡ làm em tức giận.”

“Hừ, ai tin lời anh.” Giang Từ Vãn bĩu môi.

Lục Cảnh Thanh không tranh cãi thêm, chỉ thản nhiên chuyển đề tài: “Giang tiểu thư thường ngày có đắc tội ai không? Hay từng bị ai nắm thóp chuyện gì?”

Giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng rơi vào tai cô lại như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra gợn sóng.

“Ý anh là gì?” Giang Từ Vãn mở to mắt, đuôi mắt còn vương đỏ, ánh nhìn cảnh giác.

Trong thoáng chốc, Lục Cảnh Thanh chợt nhớ đến hình ảnh trong một chương trình động vật hoang dã chú thỏ con tưởng mình đã trốn kín trong hang, nhưng cái đuôi tròn trĩnh vẫn còn thò ra ngoài.

Hắn khẽ bật cười.

Cái kiểu giấu giếm vụng về này, chưa kịp bị tra hỏi đã tự mình lộ sơ hở.

Lục Cảnh Thanh lấy điện thoại từ túi áo, vài động tác nhanh gọn rồi đưa màn hình cho cô: “Hôm qua có người bịa chuyện vu khống em, còn tung ảnh giả để bôi nhọ. Tôi nghĩ chắc em biết người này, nếu không thì sao họ lại nắm rõ đến thế.”

Trên màn hình, cảnh bar tối mờ hiện ra. Ánh đèn neon chớp nháy, trong góc ghế dài là một bóng hình quen thuộc, trang điểm đậm, ăn mặc táo bạo.

“Em xem, người trong ảnh đâu phải em. Nhìn thì hơi giống, nhưng rõ ràng không đẹp bằng. Cô ta xấu hơn em nhiều.”

Ánh mắt hắn vừa dò xét, vừa có chút dịu dàng khó nhận ra.

Giang Từ Vãn dán chặt mắt vào tấm ảnh, cắn môi không nói gì.

Đúng là cô từng đến đó, nhưng ánh sáng nhập nhằng khiến hình ảnh không rõ ràng. Người quen thân thì dễ nhận ra, chứ kẻ chỉ gặp lướt qua chưa chắc đã phân biệt nổi.

Nghe hắn nói “người ta xấu hơn mình”, lòng cô lại nổi lên chút ngượng ngập. Dù không muốn thừa nhận, nhưng bị khen thì vẫn thấy vui.

“Không… không phải tôi.” Giang Từ Vãn cố chối, giọng cứng cỏi nhưng không giấu nổi chút bối rối.

Lục Cảnh Thanh gật đầu, ánh mắt thấu hiểu, không hề ngạc nhiên. Với tính cách của cô tiểu thư này, thừa nhận là chuyện không thể.

Thực ra hôm qua hắn cố tình nhắc đến chuyện này, một là để thu hút sự chú ý của cô, hai là để phòng trường hợp cô lấy cớ bỏ đi không chịu gặp hắn hôm nay.

Kết quả đúng như dự đoán, không hề ngoài ý muốn.

“Ừ, tôi tin không phải em.” Hắn khẽ nói, giọng đầy bao dung.

Giang Từ Vãn lập tức thấy cả người không được tự nhiên, vừa nhẹ nhõm vừa luống cuống.

“Em lên lầu đây.” Cô vội đứng dậy, mang giày rồi hấp tấp chạy lên tầng ba.

Trên bệ cửa sổ phòng ngủ, cô ngồi ngẩn ngơ.

Không lâu sau, điện thoại “leng keng” vang lên.

Một tin nhắn từ dãy số lạ chính là số Lục Cảnh Thanh mới đăng ký:

[Tôi đã xác nhận, Giang tiểu thư tuyệt đối không làm những chuyện đó. Người trong ảnh cũng không phải cô ấy. Giang tiểu thư tính cách dịu dàng, biết quan tâm, gương mặt lại vô cùng xuất sắc… Từ nay về sau đừng ai dám bôi nhọ cô ấy nữa. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ nhờ luật sư khởi kiện ngay.]

Giang Từ Vãn đọc từng chữ, mặt nóng bừng, tim đập lạc nhịp.

Ban đầu cô còn giận, nhưng nhìn đến đoạn khen ngợi ở giữa, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.

Dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng rõ ràng thấy vui.

“Hừ, xem như anh còn chút thức thời.” Cô lẩm bẩm, khóe môi khẽ cong.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại lại sáng lên thông báo kết bạn WeChat từ Lục Cảnh Thanh bất ngờ hiện ra.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận