Không bao lâu sau, bữa cơm tối đã được bưng lên bàn, chỉ là vài món ăn gia đình đơn giản.
Trong bát sứ đầy ắp thịt xào, khoai tây thái sợi xào dấm, cùng mấy chiếc bánh rán nhân hẹ mới ra chảo.
Bánh rán nóng hổi, lớp vỏ vàng ươm giòn tan, mép hơi cong lên, nhìn thôi đã thấy thèm.
Thịnh Di đặt đĩa cuối cùng dưa leo trộn tỏi và ớt lên bàn. Miếng dưa leo xanh biếc xen kẽ với sợi ớt đỏ tươi và vụn tỏi trắng ngần, trông đẹp mắt vô cùng.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Cô gọi một tiếng.
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Thanh cũng vừa bước từ ngoài cửa vào. Anh mới rửa tay ở giếng, nước vẫn còn vương trên mu bàn tay.
Thịnh Di nhanh chóng cầm khăn treo ở ghế, bước đến đưa cho anh: “Anh Cảnh Thanh, lau tay đi.”
“Cảm ơn.” Lục Cảnh Thanh nhận lấy.
“Ngồi đi, hôm nay chỉ làm vài món đơn giản, A Cảnh đừng chê nhé.” Thịnh Phong ngồi ở vị trí chủ tọa, trên gương mặt là nụ cười hiền hậu.
“Đâu có, cháu thích nhất mấy món này.” Lục Cảnh Thanh ngồi xuống cạnh ông.
Anh từ nhỏ đã ăn cơm nhà như thế này lớn lên. Cho dù bây giờ địa vị khác xưa nhưng khẩu vị chẳng thể đổi thay. Thậm chí ở công ty, anh vẫn thường ăn cùng công nhân, chẳng bao giờ tỏ ra dáng vẻ ông chủ xa cách.
“Vậy thì tốt rồi, ta còn lo anh bây giờ không quen ăn mấy món dân dã này. Nếm thử cái này đi.” Giọng Thịnh Di nhỏ nhẹ, mang theo vài phần rụt rè.
Cô dùng đũa gắp một miếng bánh rán hẹ bỏ vào bát của anh.
“Không sao, để anh tự gắp cũng được.” Lục Cảnh Thanh vội nói.
“Vâng.” Thịnh Di khẽ gật, rụt tay lại, ánh mắt thoáng lúng túng.
Lục Cảnh Thanh cắn một miếng bánh, hương vị quen thuộc lan tỏa trên đầu lưỡi. Đúng là ngon như ký ức ngày xưa.
Vài người trò chuyện đôi câu về những việc thường nhật. Bỗng Thịnh Phong ho dữ dội, cả người run lên, sắc mặt thay đổi.
Lục Cảnh Thanh định đứng dậy đỡ, nhưng ông khoát tay xua đi: “Không sao, bệnh cũ thôi.” Thịnh Phong thở gấp, “Tiểu Di, lấy thuốc trong tủ cho ta.”
Thịnh Di vội đứng dậy chạy vào buồng trong.
“Để cháu đưa ông đi bệnh viện?” Lục Cảnh Thanh lo lắng.
“Không cần, lần trước cháu cũng đã đưa đi rồi. Bệnh tình ta rõ cả. Chạy đi chạy lại cũng chỉ thêm mệt.” Ông gượng cười.
Thực ra, bệnh ông ngày càng nặng, đã đi khám nhiều lần. Bác sĩ cũng chỉ khuyên không cần phẫu thuật, uống thuốc duy trì là được.
Hiểu rõ tình hình, Lục Cảnh Thanh cũng không ép. “Nếu có gì bất thường, ông gọi cháu ngay. Ông có số cháu rồi, đừng khách sáo.”
“Biết rồi, A Cảnh đúng là đứa trẻ tốt…” – Thịnh Phong gật đầu, giọng khàn đi.
Lục Cảnh Thanh thở dài, trong lòng không khỏi xót xa.
Thịnh Di bưng cốc nước ấm và thuốc đến, đỡ ông uống.
Không khí bữa cơm vì vậy trở nên nặng nề.
Trời dần tối, bóng cây hòe ngoài sân lay động trong gió.
Ăn xong, Lục Cảnh Thanh đứng dậy chào. “Thịnh gia gia, cháu phải về rồi.”
Thịnh Phong ngồi trên ghế, nở nụ cười hiền: “Ừ, đi đi, nhớ chú ý an toàn trên đường.”
“Vâng.” Lục Cảnh Thanh gật đầu, quay người rời đi.
Cánh cửa gỗ cũ kêu “kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Gió đêm mang hương hoa hòe phả vào mặt, cuốn theo cả mùi thức ăn trên áo anh.
Anh vừa ra đến cổng thì nghe tiếng bước chân gấp gáp phía sau.
Thịnh Di chạy theo, bóng dáng in dài dưới ánh trăng. “Anh Cảnh Thanh…” Cô th* d*c, ngập ngừng, “Em có chuyện muốn nhờ anh giúp…”
Lục Cảnh Thanh dừng lại, chậm rãi xoay người. Ánh đèn mờ trong sân hắt lên gương mặt anh, góc cạnh rõ ràng.
“Em nói đi.” Giọng anh bình tĩnh, không lộ cảm xúc.
Thịnh Di cắn môi, như lấy hết can đảm: “Công việc hiện tại của em chỉ là xin đại lúc mới tốt nghiệp, giờ vất vả lắm, mà ông chủ cũng chẳng tăng lương. Em đang nghĩ sẽ nghỉ việc. Anh Cảnh Thanh, anh có thể giới thiệu cho em một công việc khác không, hoặc… cho em vào công ty anh làm việc?”
“Được.” Anh đáp gọn, không chút do dự. Với anh, chuyện này chẳng đáng gì, không có gì khó.
“Anh sẽ cho em số của thư ký. Em gửi sơ yếu lý lịch qua đó, anh ấy sẽ sắp xếp cho em.”
Đôi mắt Thịnh Di sáng rỡ, gương mặt nở nụ cười tươi: “Cảm ơn anh Cảnh Thanh!”
Anh chỉ khẽ gật đầu: “Không cần cảm ơn. Về đi, nhớ chăm sóc ông.”
Nói rồi, anh lên chiếc xe đen đỗ ngoài cổng.
Cửa xe khép lại, động cơ nổ máy.
Trong gương chiếu hậu, ánh đèn trong sân nhà Thịnh dần nhạt nhòa. Bóng dáng Thịnh Di cũng nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Một mình lái xe trên con đường quê, Lục Cảnh Thanh cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Nghĩ lại bữa cơm vừa rồi, anh buồn bã.
Tiền có thể giải quyết phần lớn phiền não nhưng bệnh tật và tuổi già thì chẳng thể.
Anh dừng xe bên con đường nhỏ, hạ cửa kính, châm một điếu thuốc.
Đốm lửa đỏ sáng rồi tắt, khói thuốc vờn quanh gạt tàn sang trọng.
Anh lấy điện thoại ra.
Trong lúc ăn cơm, Giang Từ Vãn đã gửi thêm mấy tin nhắn nữa, đều cố tình “vạch trần” bản chất “ghê tởm” của mình.
Lục Cảnh Thanh nhìn chằm chằm màn hình, yết hầu khẽ chuyển động.
Anh kéo lên bức ảnh cô gửi ban đầu, chăm chú nhìn.
Nếu thật sự muốn bôi nhọ người khác, ít ra cũng phải chọn tấm xấu. Đằng này, cô lại gửi ảnh bản thân đẹp rạng ngời, ngay cả khi ở cạnh người đàn ông khác cũng khiến người ta khó trách nổi.
Một cô gái hồn nhiên, có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua sóng gió, sống vô tư lự.
Nhìn những dòng tin nhắn cô viết, anh gần như có thể tưởng tượng ra nét mặt lúc ấy. Thoáng chốc, khóe môi anh bật cười.
Anh nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng quyết định trả lời:
[Em chắc chắn người trong ảnh là cô ấy sao? Nói xấu sau lưng người khác không phải thói quen tốt. Em bảo cô ấy xinh đẹp, nhưng trong ảnh lại chẳng thấy đẹp, còn kém xa người đàn ông đứng cạnh.]
[Dĩ nhiên, anh không biết rõ dung mạo thật của cô ấy. Chỉ là từng gặp vài lần trong yến tiệc, lại ở khoảng cách xa nên không nhìn kỹ. Có lẽ cô ấy đúng là không đẹp… Chuyện em nói, anh sẽ đi xác minh. Nếu là thật, anh sẽ cân nhắc lời nhắc nhở của em. ]