Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 163: Thế giới 5.




“Con không cần đính hôn với anh ta! Con không cần!” Giọng Giang Từ Vãn vang vọng khắp biệt thự.

Âm thanh cao vút, đầy giận dữ, ai nghe cũng thấy cô đang phẫn nộ thế nào.

“Ai mà chẳng biết Lục Cảnh Thanh keo kiệt, tính toán chi li từng đồng! Nếu con ở bên anh ta, sau này chắc chắn sẽ bị đói chết! Nếu con chết đói rồi, ba mẹ cũng không còn bảo bối là con nữa đâu!”

Nghe con gái nói vậy, Giang Diệu Hoa sa sầm mặt, đôi mày nhíu chặt.

Giang Từ Vãn thấy thế, trong lòng chợt lạnh, hiểu rằng trong chuyện này, mình chẳng thể lấy được chút đồng tình nào từ cha.

Hai mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ uất ức như một chú nai con bị dồn vào góc. Ngay lập tức, cô quay đầu bỏ chạy về phía Sơn Uyển Dung. Cô ôm chặt lấy cánh tay mẹ, nức nở nũng nịu:

“Mẹ… con không muốn đính hôn với anh ta đâu… Huhu”

Nói rồi, cô dụi đầu vào vai mẹ, vừa khóc vừa cọ tới cọ lui.

“Con không muốn đâu. Người ta nói anh ta đến cả ngày Lễ Tình Nhân cũng chỉ gửi thiệp điện tử cho bạn gái, chẳng lãng mạn chút nào, keo kiệt hết chỗ nói!”

“Đừng nói bậy, Cảnh Thanh trước giờ chưa từng công khai có bạn gái, làm gì có chuyện đó” Sơn Uyển Dung thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của con gái.

“Con mặc kệ!” Giang Từ Vãn tiếp tục mè nheo, giọng vừa khóc vừa dỗi.“Dù sao anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Bao nhiêu người theo đuổi con, ai cũng còn hơn anh ta, tại sao nhất định phải gả con cho anh ta? Chỉ cần không phải anh ta thì ai cũng được hết…”

“Vãn Vãn à.” Sơn Uyển Dung khuyên nhủ, giọng nói đầy kiên nhẫn. “Con nhìn người đừng chỉ nhìn bề ngoài… Có những điều tốt đẹp, phải được cảm nhận từ tận cốt lõi bên trong. Con là con gái mà ba mẹ thương yêu nhất, ba mẹ chọn cho con người chắc chắn là người tốt nhất rồi.”

Giang Từ Vãn năm nay đã đến tuổi lập gia đình. Bên cạnh cô, không thiếu công tử con nhà giàu vây quanh, ai nấy đều tìm đủ cách lấy lòng: hôm nay tặng túi hàng hiệu phiên bản giới hạn, ngày mai tặng hoa hồng lãng mạn, hôm sau lại tặng vòng cổ xa xỉ…

Nhưng khi thật sự đến thời điểm quan trọng, chẳng có ai đáng để tin cậy.

Ngược lại, Lục Cảnh Thanh tuy xuất thân nghèo khó nhưng lại dựa vào chính đôi bàn tay để gây dựng sự nghiệp, quyết đoán và kiên định trên thương trường, tiền đồ rộng mở.

Điểm duy nhất khiến người ta bàn tán chính là tính tiết kiệm của anh nên mới bị châm chọc bằng biệt danh “vắt cổ chày ra nước”. Nhưng những ai thật sự hiểu anh đều biết, anh lại rất hào phóng với nhân viên, nổi tiếng trong giới là một ông chủ có tâm.

Công ty anh mỗi dịp cuối năm phát thưởng, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng được thưởng thêm mấy tháng lương cùng đầy đủ chế độ phúc lợi.

Trước đây, Giang gia từng một lần đưa ra quyết sách sai lầm, dẫn đến đứt gãy tài chính. Đến mức Giang Diệu Hoa không trả nổi tiền lương, công ty suýt phá sản.

Lúc ấy, chẳng ai muốn giúp, thậm chí còn chực chờ thôn tính tài sản Giang gia.

Những cậu ấm ngày thường vây quanh Giang Từ Vãn, khi ấy hoặc viện cớ “ra nước ngoài”, hoặc vội vàng tránh xa để phủi sạch quan hệ.

Chỉ có Lục Cảnh Thanh là người đứng ra giúp đỡ, nhờ đó Giang Diệu Hoa mới giữ được cục diện.

Thật ra, Giang Diệu Hoa cũng từng thấy khó hiểu. Hai bên vốn là đối thủ cạnh tranh, thậm chí có khi còn va chạm lợi ích. Nếu khi ấy Lục Cảnh Thanh thừa cơ ra tay, anh hoàn toàn có thể độc chiếm thị trường và kiếm về khoản lợi nhuận khổng lồ.

Nhưng anh lại chọn ngược lại chấp nhận hy sinh một phần lợi ích của mình để cứu Giang gia.

Lý do anh đưa ra lúc ấy rất thẳng thắn Giang thị là một doanh nghiệp có tâm, anh không muốn thấy họ rơi đài. Nếu Giang thị sụp đổ, toàn bộ công nhân cũng sẽ lâm vào cảnh mất việc.

Cuối năm đang cận kề, anh không muốn thấy biết bao gia đình không có tiền để lo cho Tết.

Anh từng trải qua cảnh ấy, từng có lúc không được trả lương, phải cùng công nhân ngoài ba mươi tuổi sống trong lều tạm, gặm bánh màn thầu lạnh ngắt, chỉ cầu có tiền về cho cha mẹ già và con nhỏ.

Anh đã nếm đủ cái khổ đó, nên hiểu rõ cảm giác bất lực ấy.

Bởi thế, khi có khả năng giúp, anh sẽ giúp. Kiếm tiền lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng nếu thấy chết mà không cứu, anh sẽ day dứt cả đời.

Một người trẻ tuổi mà đã có tầm nhìn và nhân cách như thế, thực sự không phải ai cũng so sánh nổi.

“Lấy con gái gả cho một người đàn ông có bản lĩnh và tấm lòng như vậy, chính là cái phúc cả đời.” Giang Diệu Hoa nghĩ vậy, trong lòng càng thêm quyết tâm.

Ngay từ đầu, ông từng lo lắng rằng Lục Cảnh Thanh sẽ chê bai Giang Từ Vãn vì tính tình con gái, ông là người hiểu rõ nhất.

Giang Từ Vãn vốn nổi tiếng kiêu ngạo, ương ngạnh, không ít lần gây chuyện càn quấy. Hôm nay cô chê bai người khác “keo kiệt”, trong khi chính danh tiếng của cô trong giới cũng chẳng ra sao.

Thậm chí, nếu so địa vị thì Lục Cảnh Thanh có khi còn thấy ủy khuất khi phải kết đôi với một cô “tiểu thư phiền phức” như vậy.

Đương nhiên, những lời ấy ông tuyệt đối không thể nói ra. Dù sao, con gái vẫn là bảo bối mà ông cưng chiều, chỉ có thể tiếp tục dung túng.

Nhưng trong lòng ông rất rõ: đối với con gái, Lục Cảnh Thanh chính là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ có một người đàn ông trầm tĩnh, bao dung như anh mới có thể kiềm lại tính tình ngông nghênh của cô.

Cũng may, Lục Cảnh Thanh không từ chối đề nghị liên hôn này.

Cơ hội khó có được, không thể để lỡ.

Hôn sự này nhất định phải thúc đẩy cho bằng được.

“Nói vậy là xong, không được làm ầm ĩ nữa.” Giang Diệu Hoa trầm giọng, nhưng trong lời nói vẫn ẩn chứa sự bất đắc dĩ lẫn thương xót cho con gái.

“Còn nữa, trước khi đính hôn, con không được phép đi cùng mấy tên công tử hư hỏng kia. Nếu ba phát hiện, nhất định sẽ cấm túc con!”

Bị cha nghiêm giọng răn đe, Giang Từ Vãn chỉ có thể ấm ức chạy lên lầu.

Về đến phòng, cô lau đi ít nước mắt còn sót lại, rồi nằm vật ra giường, thẫn thờ.

Lần này, nhiệm vụ của cô cũng khác trước một chút không cần phải làm chuyện xấu gì, chỉ cần nhập vai đúng chất “con gái nhà giàu kiêu kỳ” là đủ.

Trong kịch bản, Giang Từ Vãn chính là cô tiểu thư nổi tiếng vì kiêu ngạo, xa hoa, trong khi Lục Cảnh Thanh là thương nhân tay trắng dựng nghiệp, sống giản dị, tiết kiệm.

Sau khi đính hôn, do khác biệt tính cách và quan niệm sống, hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Bản thân Giang Từ Vãn vốn đã không hài lòng với cuộc hôn nhân này nên luôn tìm cách gây phiền phức, mong anh sẽ tự mình hủy bỏ hôn ước.

Cuối cùng, đúng như mong muốn của cô, hôn ước bị giải trừ, từ đó cả hai không còn liên quan.

Hiện giờ, điều duy nhất cô cần làm chính là “diễn cho tròn vai”.

Không lâu sau, Sơn Uyển Dung bưng khay trái cây bước vào phòng.

Thấy con gái buồn bã, bà xót xa vô cùng. Nhưng việc này không thể để cô tùy hứng được. Nếu cứ tiếp tục để cô dây dưa với mấy kẻ ăn chơi, không biết còn gây ra chuyện gì.

Sớm định hôn sự cho con, cũng là điều tốt cho tương lai cô.

“Nào, Vãn Vãn, mẹ mang trái cây cho con.” Bà đặt khay lên bàn.

Giang Từ Vãn vẫn nằm lì trên giường, chẳng buồn nhúc nhích.

“Con gái mẹ sao vậy? Lười đến nỗi không thèm động nữa sao?” – Sơn Uyển Dung vỗ nhẹ vào lưng cô. “Ngồi dậy đi, để mẹ nhìn nào…”

Dù ngang ngược, nhưng tình cảm giữa cô và mẹ rất tốt. Giang Từ Vãn cũng không nỡ giả vờ lạnh nhạt với mẹ mãi.

Cô ngồi bật dậy, vẻ mặt giận dỗi, ngồi thẳng trên giường.

Sơn Uyển Dung khẽ cười, đưa cho con một miếng trái cây.

“Lớn thế rồi mà còn đòi mẹ đút… Ngọt không?”

Giang Từ Vãn ngoan ngoãn ăn vài miếng, trong đầu bỗng lóe lên một ý.

“Mẹ, con biết ba mẹ làm vậy cũng là vì nghĩ cho con. Sau này con sẽ không quậy nữa…” – Cô nói giọng ngoan ngoãn.

“Chỉ là… con cũng không biết phải liên lạc với Lục Cảnh Thanh thế nào. Mẹ có số điện thoại của anh ấy không? Con muốn thử nói chuyện với anh ấy trước…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận