Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 147: Thế giới 4.




Thẩm Mộ Hành khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh đèn hắt xuống làm góc cạnh rõ ràng nơi gò má hắn kéo ra một vệt bóng lạnh lẽo.

Giang Từ Vãn thiếu tiền?

Trong tay cô có thẻ đen hắn đưa, muốn mua gì chẳng được. Thẻ đó có thể trực tiếp rút tiền mặt, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng đặt ra hạn chế nào.

Nếu thật sự cần, cô cứ việc lấy, cần gì phải vụng trộm bán mấy món đồ hắn tặng?

Điều khiến Thẩm Mộ Hành để tâm hơn cả chính là mỗi lần hắn tặng lễ vật, Giang Từ Vãn đều tỏ ra rất vui nhưng xoay lưng lại liền đem bán. Rõ ràng cô căn bản không hề thích.

Nếu thật sự quý trọng, cô nỡ lòng nào đem bán chứ?

Sắc mặt Thẩm Mộ Hành chìm xuống, tâm tình u ám khó nói.

Đúng lúc này, di động rung lên. Là tin nhắn từ Giang Từ Vãn.

Hắn cài riêng cho cô một nhạc chuông nhắc nhở khác biệt. Chỉ cần nghe, liền biết là cô tìm mình.

[Ngày mai em xin nghỉ, tối nay em ở nhà ngủ, anh không cần phải đến thăm em đâu.]

Thẩm Mộ Hành nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, không trả lời.

Giang Từ Vãn đợi một lát thấy hắn không hồi, cũng chẳng bận tâm, tiếp tục lo việc của mình.

Đêm khuya mười một giờ.

Thẩm Mộ Hành lái xe đến Vân Đình Lộ.

Đêm tối, ánh trăng mờ phủ xuống con đường, tĩnh lặng đến mức chỉ nghe tiếng bánh xe lạo xạo trên lá khô.

Chiếc Maybach đen dừng trước biệt thự. Tầng một và tầng hai đèn đều còn sáng, người hẳn chưa ngủ.

Ngày mai hắn có hội nghị vượt quốc gia cực kỳ quan trọng, vốn theo lý không nên tới đây. Có chuyện gì cũng đợi một hai hôm vẫn chưa muộn. Nhưng đầu óc hắn giờ toàn là Giang Từ Vãn, cuối cùng nhịn không được, vẫn lái xe tới.

Khoá cửa nhận diện vân tay. Hệ thống xác nhận xong, cửa lập tức mở.

Vừa bước vào, nơi huyền quan đã thoang thoảng mùi hương sữa tắm.

Trong phòng khách, Giang Từ Vãn khoác áo tắm trắng dài ngồi trên sofa. Tóc ướt còn nhỏ giọt, vài sợi dính vào cần cổ trắng ngần, men theo vai chui vào cổ áo.

Trên sàn, cô đang dọn dẹp một đống lớn hộp và túi đồ.

“Anh sao lại tới đây?”

Nghe tiếng động, Giang Từ Vãn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.

Cô nhớ rõ sáng mai hắn có buổi họp quan trọng liên quan đến việc thu mua công ty nào đó. Theo thói quen, giờ này hẳn hắn phải ở thư phòng chuẩn bị tài liệu mới đúng.

Thẩm Mộ Hành chậm rãi bước lại gần, giọng ôn hoà: “Có chút nhớ em, nên tới thôi.”

Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua những hộp túi rải đầy trên sàn. Toàn là túi xách, trang sức hàng hiệu.

Trong đầu hắn thoáng hiện lại bản ghi bán lại xa xỉ phẩm mà trợ lý điều tra ra.

Hắn muốn mở miệng nhưng nhìn đôi mắt còn long lanh hơi nước của Giang Từ Vãn, lời nghẹn lại nơi cổ họng.

Thẩm Mộ Hành vươn tay định giúp cô dọn.

“Để em tự làm là được.”

Giang Từ Vãn vội nắm lấy tay hắn kéo dậy. Trong lòng hơi hoảng. Đống đồ này đều là cô tính đem bán. Nếu để hắn nhìn kỹ, chẳng hay ho chút nào.

Cô nhanh trí nhoẻn cười làm nũng: “Nếu anh muốn giúp, thì sấy tóc cho em đi. Em chưa sấy, tự làm thì mệt lắm.”

Thẩm Mộ Hành bị cô kéo ngồi xuống sofa. Hắn nhận lấy máy sấy, từ tốn hong tóc cho v.

Luồng gió ấm phả qua, khiến vành tai cô ửng đỏ. Họng hắn khẽ động, cúi xuống ngậm lấy tai cô, còn nhẹ cắn một cái.

“Đừng nghịch!” Giang Từ Vãn khẽ rên, nghiêng đầu trừng hắn. “Không thể nghiêm túc một chút sao?”

“Tóc khô rồi mà.” Hắn cười, tắt máy sấy, trực tiếp ôm cô vào lòng.

Giang Từ Vãn bất ngờ, sợ ngã nên vòng tay ôm lấy cổ hắn. Vừa hay thuận tiện để Thẩm Mộ Hành cúi xuống hôn.

Không khí tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở gấp và âm thanh dính ướt quấn quýt.

Rất nhanh, tình thế mất kiểm soát.

Thẩm Mộ Hành muốn cô ngay trên sofa.

Gối ôm rơi lả tả, ánh trăng lọt qua rèm mỏng hắt xuống bóng hình quấn riết lấy nhau.

Xong việc.

Hắn bế cô lên lầu, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.

Giang Từ Vãn rã rời như không còn xương, áp mặt vào ngực hắn, chẳng buồn nhúc nhích. Mệt đến độ một câu cũng chẳng muốn nói. Rõ ràng cả quá trình phần lớn là hắn vận động, nhưng cô lại như kiệt sức.

Đúng là oan nghiệt.

Nước ấm tràn đầy bồn tắm, Thẩm Mộ Hành cẩn thận đặt cô vào.

Làn nước phủ qua bờ vai, Giang Từ Vãn mới thấy dễ chịu đôi chút. Cô khẽ thở dài, căng thẳng toàn thân cũng thả lỏng, dựa vào thành bồn.

“Sau này không được dùng tư thế kia nữa.” Giang Từ Vãn đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi loé ánh nước trừng hắn, giọng lầu bầu mang theo chút giận hờn, “Eo em sắp gãy rồi!”

“Anh xoa cho em.” Thẩm Mộ Hành bật cười, tay xoa lên eo cô.

Cảm giác vừa tê vừa dại khiến cơ bắp căng cứng nơi eo dần giãn ra. Giang Từ Vãn lim dim, nửa tỉnh nửa mê.

Sắp thiếp đi, bên tai vang giọng hắn trầm thấp:“Gần đây em có muốn thứ gì không? Nếu thiếu gì, nhất định phải nói với anh. Nếu lúc đó không liên lạc được, cứ tìm Chu Khoa, để cậu ta lo cho em.”

Chu Khoa là trợ lý đắc lực nhất của hắn, đa phần chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Giang Từ Vãn theo bản năng lắc đầu, mí mắt nặng trĩu, mơ màng đáp: “Em không thiếu gì cả.”

Vừa dứt, Thẩm Mộ Hành lại hỏi: “Vậy không thiếu tiền chứ?”

Ngữ khí hắn nghe như tuỳ ý nhưng ẩn giấu chút thăm dò.

Giang Từ Vãn khẽ cau mày. Vừa rồi cô đã nói không thiếu đồ vật, chẳng phải cũng có nghĩa đâu thiếu tiền? Sao còn lặp lại?

Cô muốn nổi nóng, nhưng chợt khựng lại.

Hôm nay hắn thật kỳ lạ.

Không phải “giống như”,mà là cực kỳ khác thường.

Trước nay hắn luôn kiệm lời, đối đãi người ngoài lại càng lạnh nhạt. Với cô, đôi lúc mới nhiều hơn vài câu, nhưng chưa bao giờ hỏi tới lui như thế.

Chẳng lẽ chuyện cô bán mấy món kia đã bị hắn phát hiện?

“Sao không trả lời? Em thiếu tiền sao?” Thẩm Mộ Hành nhéo nhẹ vai cô, trên da còn vương mấy dấu hôn đỏ rõ ràng. “Nếu thật sự thiếu thì phải nói cho anh.”

Vốn hôm nay hắn đến là để hỏi thẳng.

Từ trước đến nay, hắn luôn quen làm việc dứt khoát, không thích vòng vo.

Nhưng vừa thấy cô, bao lời chất chứa trong lòng bỗng không muốn nói nữa.

Không cần quá khắt khe với cô bời vì ai cũng có chút bí mật riêng.

Chỉ cần cô còn ở trong tầm mắt hắn, có giữ lại đôi chút bí mật cũng chẳng sao.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận