Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 138: Thế giới 4.




“Anh… Anh sao lại ở đây?” Giang Từ Vãn hơi kinh ngạc.

Rõ ràng đây là phòng của cô, vậy mà Thẩm Mộ Hành lại ngồi ở đó.

Hơn nữa, gương mặt hắn lúc này thoạt nhìn thật sự dọa người, giống như muốn nuốt chửng cô cả người vậy.

Hắn hung dữ như thế để làm gì chứ…

Ngoài cửa sổ, mưa lớn theo thế dội ập xuống tấm kính ban công, phát ra tiếng “bùm bùm” vang vọng.

Thẩm Mộ Hành không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hơi nghiêng đầu, đường nét nghiêng mặt trở nên sắc lạnh đến cực độ.

“Đi đâu?” Giọng hắn lạnh như vừa được vớt ra từ hầm băng.

Giang Từ Vãn chú ý thấy cổ áo sơ mi hắn đã bung hai khuy, cà vạt cũng biến mất, lộ ra mạch máu xanh nhạt dưới xương quai xanh.

Cô theo bản năng lùi lại nửa bước, sau lưng va vào chiếc tủ gỗ lạnh lẽo.

Giang Từ Vãn mơ hồ cảm thấy ánh mắt Thẩm Mộ Hành lúc này giống như một thanh đao băng, từ mái tóc rối nhẹ của cô quét xuống mắt cá chân, cuối cùng dừng lại trên chiếc áo khoác đàn ông cô đang mặc.

Cô nuốt khan, không nói gì mà vội cởi áo khoác.

“Ra ngoài đi dạo một chút, ăn cơm thôi.”

Giang Từ Vãn rút điện thoại ra không ngờ màn hình lại hiện đầy cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Mộ Hành.

Vừa rồi cô hoàn toàn không để ý tin nhắn, điện thoại để chế độ im lặng, nên không hay biết gì cả.

Đến lúc này, cô mới bàng hoàng nhận ra, ngoài Thẩm Mộ Hành, tên Chu Khoa cũng xuất hiện trong nhật ký trò chuyện. Anh ta còn nhắn mấy tin hỏi cô ở đâu, có cần tài xế đến đón không.

Giang Từ Vãn mím môi, cô nào ngờ chỉ ra ngoài nửa ngày mà lại có nhiều người đi tìm như vậy.

Cô thật sự không cố ý mất liên lạc, chỉ là hoàn toàn quên mất việc phải xem điện thoại. Ai đi chơi lại cứ dán mắt vào điện thoại chứ…

“Em đi cùng ai?” Câu hỏi của Thẩm Mộ Hành mang theo khí thế bức người.

“Bạn bè thôi, anh không quen đâu.” Giang Từ Vãn lén nhìn hắn vài lần “Mọi người đều đi tìm em sao?”

“Em không có xem điện thoại, không phải cố ý phớt lờ đâu.” Cô lí nhí giải thích, có chút chột dạ vì biết mình đã khiến người khác lo lắng.

“Lại đây.”

Giang Từ Vãn bước từng bước chậm rãi, nặng như chân đổ chì.

Khi cô đến gần, Thẩm Mộ Hành bất ngờ siết chặt cổ tay cô, lực mạnh đến kinh người.

Cô hốt hoảng kêu khẽ, bị kéo ngã ngồi xuống cạnh hắn, nghe thấy từ lồng ngực hắn vọng ra tiếng thở nặng nề, như núi lửa sắp phun trào.

“Bạn? Bạn sẽ cho em mặc áo khoác của hắn? Sẽ ôm em đưa về khách sạn, còn thân mật nhéo mặt em?” Giọng hắn khàn đục, tay siết chặt cổ tay cô.

Giang Từ Vãn ngẩng phắt đầu, đối diện đôi mắt cuồn cuộn sóng ngầm của hắn.

Không ngờ hắn biết hết thảy. Vậy là hắn tận mắt chứng kiến Lâm Vũ Khâm đưa cô về.

“Là bạn, cũng là anh họ em. Hơn nữa…” Giang Từ Vãn có chút ấm ức, định rút tay lại, nhưng bị hắn ép chặt xuống tay vịn sofa. “Đây là chuyện riêng của em, anh căn bản…”

Cô định nói căn bản không cần đi tìm em nhưng nghĩ lại, nhiều người như vậy đều liên hệ chỉ vì lo lắng cho cô, xuất phát từ lòng tốt. Cô không thể nỡ nói lời quá khó nghe…

“Căn bản cái gì?” Thẩm Mộ Hành truy hỏi.

Ánh đèn thủy tinh phản chiếu gương mặt cô hơi ửng hồng, lông tơ bên má cũng phủ một lớp sáng ấm áp.

“Không có gì.” Cô quay mặt đi, cổ họng khô khốc, ngón tay vô thức bấu lấy mép váy. “Nếu anh cho rằng em đi lung tung là thất trách, vậy thì khấu trừ lương em đi.”

Giang Từ Vãn tự biết mình có lỗi, đành chấp nhận trừng phạt nhỏ, khấu một ít tiền.

Thẩm Mộ Hành nhướng mày trước sự bất chấp của cô.

Hắn đột nhiên cúi xuống sát bên, hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai cô, khiến da đầu cô tê rần.

“Trừ lương? Tôi trừ em ba tháng lương, em chịu nổi không?”

Khóe môi hắn cong lên, rõ ràng cố ý muốn xem cô hoảng loạn thế nào.

Quả nhiên, cô giật nảy, vội vàng kêu: “Không được!”

“Đương nhiên không được, nhiều quá rồi!” Cô gấp gáp như con mèo bị dẫm đuôi. “Nhiều nhất… nhiều nhất nửa tháng…”

Âm thanh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như nghẹn lại.

Nếu thật sự khấu ba tháng, cô khóc chết mất!

Thẩm Mộ Hành khẽ hừ lạnh, ngắm gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một đoàn của cô.

Bàn tay hắn trượt ra sau lưng cô, khớp ngón tay chạm vào làn da mịn dưới cổ khiến cô run lên khe khẽ.

Toàn thân Giang Từ Vãn cứng đờ, chợt ý thức được tư thế hiện tại quá mờ ám, đùi hắn sát vào cô qua lớp vải mỏng, hơi nóng cơ thể xuyên qua quần tây như muốn thiêu đốt da thịt cô.

“Anh làm gì vậy?” Cô đưa tay chống ngực hắn, nhưng dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập dữ dội.

Thẩm Mộ Hành bỗng kéo mạnh, ôm trọn cô vào ngực.

Giang Từ Vãn ngồi vắt ngang trên đùi hắn, hít thấy hương vị dịu nhẹ quen thuộc trên người hắn, một mùi hương dễ chịu.

“Đêm hôm đó, là anh sai.” Giọng hắn khàn trầm, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô, như an ủi.

“Em đã nói em không có người đàn ông nào khác. Anh khi dễ em, anh phải chịu trách nhiệm.” Hắn đột nhiên siết chặt vòng tay, ép cô vào sâu trong ngực, cằm nặng nề tì lên mái tóc cô. “Không bằng, chúng ta thử ở bên nhau. Sau này em muốn gì, anh đều sẽ cho em.”

Giang Từ Vãn ngẩng nhìn hắn. Dù hắn đang cố tỏ ra ôn hòa, khí thế tự phụ bẩm sinh vẫn không cách nào che giấu.

“Anh nói chịu trách nhiệm nghĩa là muốn bao nuôi em?”

“Bao nuôi?” Thẩm Mộ Hành bật cười, ngón tay gõ trán cô một cái. “Nếu anh muốn bao nuôi em, bây giờ đã nhét chi phiếu vào váy em rồi…”

Hắn khẽ thở dài, như không ngờ cô lại ngốc nghếch đến vậy. “Ý anh là chúng ta làm quen. Em làm bạn gái anh, quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.”

“Làm bảo mẫu quá cực, một tháng cũng chẳng được bao nhiêu. Nếu ở bên anh, anh sẽ cho em một công việc nhàn hơn, lại có thể thỏa mãn mong muốn của em… Em muốn gì? Trang sức, túi xách, nhà cửa?”

Ngón tay cái của hắn lướt qua môi cô, như muốn chặn hết lời cự tuyệt.

“Chỉ cần em nói, ngày mai nó sẽ xuất hiện trước mắt em.”

Hắn chợt giữ chặt gáy cô, buộc cô đối diện với mình.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là, em phải đồng ý rằng từ nay về sau, em là người của anh.”

Giang Từ Vãn khẽ run mi, còn đang suy ngẫm lời hắn.

Lời đề nghị này quá đột ngột, như hòn đá ném xuống hồ sâu, phá tan mặt nước vốn yên lặng thành từng đợt sóng loạn.

Thẩm Mộ Hành nhìn vẻ ngơ ngác của cô, thầm rõ trong lòng.

Hắn hiểu rõ đạo lý “quá hạn không chờ” trên thương trường, tình cảm cũng thế.

Tuy hắn đối với Giang Từ Vãn chỉ mới là hứng thú nhưng xét tình thế hiện tại, hắn vẫn phải ra tay trước.

Giữ người ở bên cạnh, rồi từ từ nuôi dưỡng tình cảm. Như thế, cũng tránh được kẻ khác nhòm ngó.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận