Giang Từ Vãn bất ngờ nêu vấn đề khiến bầu không khí lập tức ngưng đọng.
Ngoài cửa sổ, gió lùa qua làm lá cây sàn sạt rung động nhưng vẫn không thể che giấu được sự trầm mặc nặng nề trong phòng khách.
Thẩm Mộ Hành cụp mắt xuống, tạm thời không trả lời.
Hắn hiểu rõ bản thân mình đang làm gì.
Nếu trước đây còn chưa chắc chắn thì mấy ngày qua những hành động “quá mức” mà chính hắn cũng khó lòng khống chế đã đủ để chứng minh hắn thực sự có chút ý nghĩ với cô.
Có lẽ xuất phát từ ký ức dây dưa của đêm hôm đó, có lẽ xuất phát từ những nét tính cách thú vị cô vô tình bộc lộ.
Nhưng trước hết, hắn cần xác nhận một chuyện quan trọng.
Rốt cuộc, cô có phải cố ý tiếp cận hắn không?
Lần trước thử thăm dò, hắn chưa nhìn ra điều gì nhưng trực giác mách bảo hắn có chút gì đó không thích hợp.
Trong giới thương trường lăn lộn bao năm, trực giác của Thẩm Mộ Hành từ trước đến nay chưa từng sai.
Nếu thật sự muốn cùng cô tiến thêm một bước, hắn nhất định phải biết rõ cô có hay không đang tính kế hắn dù sao, một mối tình bắt đầu bằng mưu tính thì cuối cùng cũng chẳng thể đi đến đâu.
Hắn không muốn lãng phí thời gian và tinh lực quý giá vào một cảm tình không chân thành.
Cha mẹ hắn, Thẩm Khánh Phong và Đàm Thi Vân, đã đồng hành suốt nhiều năm. Họ quen nhau từ một sự tình cờ, rồi nhờ chân thành mà gắn bó, khiến tình cảm càng thêm sâu nặng.
Người thường vì mưu sinh, có lẽ sẽ phải thỏa hiệp trong tình cảm. Nhưng hắn từ nhỏ đã không thiếu thốn gì, sống trong xa hoa, có tất cả trong tay.
Về tình cảm, điều hắn muốn chỉ là trải nghiệm một mối tình hồn nhiên, đẹp đẽ. Đây chẳng phải là ước muốn quá đáng. Hắn có tiền, có địa vị, hoàn toàn có thể bảo vệ sự thuần khiết ấy giữa một thế giới đầy phức tạp.
Nên yêu cầu của hắn với bạn đời vừa cao, nhưng đồng thời lại đơn giản nếu hắn thành tâm, thì đối phương cũng nhất định phải thật lòng.
Đây, hắn nghĩ chẳng lẽ quá đáng sao?
“Cô sao lại đột nhiên hỏi cái này? Nếu tôi thích cô thì có gì không ổn? Hay là… bị tôi thích là một chuyện rất mất mặt sao?” Thẩm Mộ Hành khẽ cười, giọng điệu nghe như bâng quơ.
Câu trả lời nửa vời, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, tựa như phủ thêm một tầng sương mù lên mối quan hệ giữa hai người.
“Thẩm tiên sinh, ý tôi là… chúng ta chỉ có quan hệ chủ thuê và bảo mẫu thậm chí còn chưa tính là bằng hữu……” Giang Từ Vãn ôm chặt gối vào ngực, lông mi run khẽ, “Anh không thấy anh quá quan tâm tôi chỉ bởi vì chuyện đêm đó sao?”
Thẩm Mộ Hành vẫn im lặng, không đáp.
Giang Từ Vãn đặt điện thoại lên bàn trà.
“Chuyện đêm đó đã qua lâu rồi. Lúc ấy chính anh nói, tôi không được nảy sinh tâm tư khác, nếu không ngươi sẽ không bỏ qua cho tôi. Nhưng bây giờ thì ngược lại, chính anh ngày nào cũng đến tìm tôi”
Cô làm bộ như đang nghiền ngẫm.
“Hay là, anh cảm thấy cùng tôi lên giường rất thoải mái, muốn tiếp tục ngủ với tôi nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm?”
Thanh âm cô càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như bị gió ngoài cửa cuốn đi. Nhưng lời nói thì lại quá thẳng thắn, chẳng hề e ngại chọc giận hắn.
“Đương nhiên không phải.” Thẩm Mộ Hành nhíu mày, định nói thêm gì đó nhưng rồi dừng lại, nuốt hết về vào trong.
“Tôi không có ý cô nói.” Hắn đứng lên, hiện tại thực sự không ở lại thêm được nữa. “Cô muốn nghỉ ngơi vậy thì tôi đi trước.”
Đi được vài bước, hắn lại dừng chân.
“Chuyện ngày đó, cô đừng quá để trong lòng. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”
Vài ngày sau.
Một chiếc xe vận chuyển nội thất dừng trước biệt thự.
Công nhân lần lượt chuyển vào một loạt thiết bị gia dụng thông minh đời mới.
Trước kia, Thẩm Mộ Hành chưa từng thực sự dọn đến sống ở căn biệt thự này, đồ đạc chỉ là tạm bợ đơn giản.
Lần này, hắn thay hết cho cô bằng toàn bộ đồ mới để cô ở được thoải mái hơn.
Như cái máy rửa chén chẳng hạn từ nay cô không cần vất vả rửa tay nữa.
Ngoài ra, hắn còn cố ý chọn đồ có họa tiết gấu nhỏ ngây ngô nào là gấu ôm hũ mật ong, nào là gấu nghiêng đầu trông vừa đáng yêu vừa hoạt bát, tựa như dáng vẻ cô vô tình để lộ.
Hắn nghĩ, Giang Từ Vãn chắc chắn sẽ thích.
Cuối tuần lại đến.
Hôm nay Giang Từ Vãn được nghỉ hiếm hoi.
Đám đồ gia dụng lần trước quả thật khiến cuộc sống cô tiện lợi hơn nhiều, tuy không hiểu rõ ý tứ của hắn nhưng mỗi lần nhìn những hình gấu ngộ nghĩnh kia, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ.
Vài hôm trước, cô đã đặc biệt tìm hắn để cảm ơn.
Không ngờ hắn chẳng khách khí chút nào, trực tiếp nói cuối tuần muốn đến ăn cơm chiều.
Cô không tiện từ chối, đành đồng ý.
Khi chuông cửa vang, Giang Từ Vãn vừa đặt xong đĩa sườn xào chua ngọt cuối cùng lên bàn.
Mở cửa, Thẩm Mộ Hành đứng đó.
Mặt mày ôn nhu, áo vest đen tùy ý vắt trên tay, sơmi trắng mở hai khuy, lộ ra xương quai xanh tinh tế.
“Mau vào đi.” Giang Từ Vãn nói.
Không hiểu sao, cô cảm giác hôm nay hắn khác thường, như đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Ngày thường hắn vốn đã tuấn tú, lạnh lùng như bức tranh trong khung kính, xa cách khó chạm.
Nhưng hôm nay, khí chất lạnh nhạt ấy lại tan đi, thay vào đó là sự cuốn hút mang tính xâm lược, khiến tim cô thoáng chững lại.
Quả thật đẹp trai đến mức phạm quy.
Thẩm Mộ Hành đứng trước bàn ăn, ánh mắt quét qua loạt món ăn, nhướng mày: “Mấy món này đều do cô làm?”
“Đương nhiên rồi.” Giang Từ Vãn đáp.
Hừ. Tất nhiên là mua ở ngoài rồi mang về hâm lại thôi.
Khóe miệng Thẩm Mộ Hành nhếch lên nụ cười khó đoán: “Tay nghề không tồi.”
Hai người ngồi xuống.
Hắn tiện tay đặt áo khoác lên lưng ghế, thong thả xắn tay áo sơ mi, để lộ cánh tay rắn chắc.
“Món ăn phong phú thế này, uống thêm vài chén mới hợp.” Giọng hắn như lưỡi dao bọc mật, “Có được không?”
“Hảo, tôi đi lấy rượu. Anh muốn uống gì?”
Hầm rượu trong biệt thự toàn là rượu quý.
Khi cô dọn vào, Thẩm Mộ Hành không mang đi, cô nghĩ nếu túng thiếu thì đem bán cũng được.
“Cái gì cũng được, tùy thôi.” Hắn đáp.
“Ân.” Cô gật đầu, rồi đi xuống hầm rượu.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, ngón tay Thẩm Mộ Hành gõ nhịp nhẹ lên bàn, trong mắt thoáng hiện tia tính toán.
Nếu đã không thể tra rõ sự thật đêm đó, vậy hắn sẽ đơn giản dựng lại một cảnh tương tự.
Khi say, con người thường khó che giấu bản tâm.
Đến lúc đó, sự thật tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết.
Hắn phải xác nhận rõ ràng tâm tư của cô, mới có thể đưa ra quyết định bước tiếp theo.