Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 131: Thế giới 4.




Cô xoay người lấy từ trong tủ lạnh ra gói vỏ sủi cảo hôm trước mua để sẵn.

Hộp vỏ sủi cảo được xếp ngay ngắn chỉnh tề giờ thì không cần tự mình nhào bột cán bột nữa, tiết kiệm được không ít công sức. Chỉ cần lát nữa làm phần nhân, rồi trực tiếp bắt tay vào gói là được.

“Vậy thì……” Giang Từ Vãn nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt đảo quanh trên người hai người bọn họ “Cảnh Tầm, cậu đến làm nhân chay, Thẩm tiên sinh anh trộn nhân thịt đi?”

Không hiểu sao, cô lại có cảm giác Trình Cảnh Tầm thích ăn chay, còn Thẩm Mộ Hành thì thích ăn thịt, thế là mới phân công nhiệm vụ tương ứng như vậy.

Thẩm Mộ Hành nghe thấy cách cô gọi mình xa cách thì vô thức nhíu mày.

Giang Từ Vãn hứng thú bừng bừng bổ sung: “Tôi tối qua đã ninh sẵn canh xương rồi, bây giờ chỉ cần nêm lại một chút. Đợi nguyên liệu chuẩn bị xong hết, chúng ta liền có thể bắt đầu gói sủi cảo.”

“Hảo, không thành vấn đề.” Trình Cảnh Tầm sảng khoái gật đầu, xoay người liền bắt đầu chuẩn bị rau củ.

Trái lại, Thẩm Mộ Hành lại chưa nói gì. Giờ phút này hắn chỉ hơi mím môi.

Bởi vì hắn không biết nhân thịt thì phải làm như thế nào?

Hắn hoàn toàn không biết!

Trên gương mặt Thẩm Mộ Hành hiếm khi hiện ra vài phần cứng ngắc, thần sắc hơi chút mất tự nhiên. Chuyện này, so với việc cùng đối thủ cạnh tranh tranh đoạt thành công hợp đồng hàng trăm triệu còn khó hơn nhiều.

Sớm biết thế thì trước đây lúc Đàm Thi Vân dạy Thẩm Khánh Phong làm sủi cảo, hắn nên đứng bên cạnh nhìn, đâu đến mức bây giờ hoàn toàn không biết làm thế nào.

Giang Từ Vãn liếc thấy sự khác thường nơi hắn, lập tức liền hiểu ra.

Nhớ tới trước kia hắn lúc nào cũng kiêu ngạo, không ai bì nổi, nhìn lại dáng vẻ lúng túng hiện tại, ngay cả việc đơn giản như vậy hắn cũng không làm được.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một tia đắc ý, ngẩng cằm, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Thôi, để tôi làm nhân thịt. Anh chỉ cần làm trợ thủ cho tôi thôi.”

Thẩm Mộ Hành sững lại, hầu kết giật giật, cuối cùng thấp giọng đáp: “Ân.”

Trong giọng nói còn vương chút ảo não khó nhận ra.

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Trình Cảnh Tầm đã thành thạo mà bận rộn. Hắn đem nấm hương, cải trắng bỏ vào rổ, mở vòi rửa. Dòng nước trong veo chảy qua thân nấm màu nâu sẫm, qua lá cải xanh biếc. Những ngón tay thon dài khẽ khảy, từng giọt nước chảy xuống qua kẽ tay, rơi vào bồn nước phát ra âm thanh thanh thúy.

Động tác nhìn qua vô cùng thành thạo.

“Hừ, anh nhìn người ta kìa.” Giang Từ Vãn khẽ áp sát vào Thẩm Mộ Hành, hạ giọng, “Nam nhân vô dụng.”

Nói xong, lúc xoay người đi ngang qua hắn, cô còn cố ý dùng vai huých nhẹ vào cánh tay đang cứng ngắc của hắn. Đuôi tóc lướt qua mu bàn tay hắn, mang theo mùi hương nhàn nhạt của hoa nhài.

Thẩm Mộ Hành nhất thời không biết nói gì, cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, mấy ngày nay Giang Từ Vãn dường như kiêu ngạo hơn hẳn hoàn toàn không giống trước kia, khi còn mang dáng vẻ ủy khuất, yếu ớt khiến người ta muốn thương tiếc. Khi bọn họ mới phát sinh quan hệ, cô lúc nào nói chuyện cũng rụt rè, cẩn thận sợ chọc giận hắn.

Còn bây giờ…… là hoàn toàn bộc lộ bản tính sao?

Thẩm Mộ Hành còn chưa kịp nghĩ tiếp, một cái chén sứ đã bị nhét vào tay. Hương cay nồng của gừng băm lập tức xộc vào mũi.

“Anh đem cái này rửa đi.” Giang Từ Vãn không thèm quay đầu lại, chỉ tiện tay chỉ về phía bồn nước.

Nửa giờ sau, nhân đã chuẩn bị xong.

“Nhìn kỹ, tôi dạy anh cách gói.” Giang Từ Vãn đứng trước bàn.

Trình Cảnh Tầm cầm vỏ sủi cảo trắng như tuyết, ánh mắt vẫn luôn dõi theo đôi tay linh hoạt của cô.

“Trước hết như vậy” Giang Từ Vãn chấm chút nước phết ở viền vỏ, “Bóp một nếp gấp ở giữa, rồi từ từ kéo dài ra hai bên”

Trình Cảnh Tầm chăm chú nhìn, rồi bắt chước làm theo. Chẳng bao lâu, một chiếc sủi cảo đã được gói xong.

“Giống thế này sao?”

Nhưng cái sủi cảo của hắn thì nếp gấp lồi lõm không đều, nhìn qua khá xấu.

“Không đúng, bên mép phải bóp chặt hơn nữa.” Giang Từ Vãn sửa lại, ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay hắn.

Còn Thẩm Mộ Hành, bị phân công “nghiền hành” bên cạnh, động tác vụng về đến mức dao phay “leng keng” khẽ chạm vào thành chén, làm cả đám hành trong chén rung bật lên.

Thấy cả hai cùng quay sang nhìn, hắn mới cứng ngắc nói: “Hành băm xong rồi.”

Giang Từ Vãn nhíu mày: “Vậy anh cũng lại đây học gói đi.”

Cô vốn không kỳ vọng hắn có thể học được chỉ là không muốn để hắn đứng một bên mãi, ít nhiều cũng phải cho hắn chút thể diện. Hơn nữa, cô cũng không yên tâm để hắn loay hoay một mình vụng về như thế, e rằng chỉ làm hỏng.

Học gói được vài cái, Trình Cảnh Tầm đã tìm ra bí quyết, sủi cảo gói ra ngày càng đẹp, dần dần xếp thành hàng ngay ngắn.

Còn trước mặt Thẩm Mộ Hành thì toàn là những chiếc sủi cảo méo mó cái thì rách hở nhân, cái thì nếp gấp nhăn nhúm như tờ giấy vò, bột mì dính đầy cổ tay áo thành những vệt lấm lem.

Động tác của Giang Từ Vãn dừng lại, ánh mắt đặt lên chiếc sủi cảo “bốn không giống” trong tay hắn nhân thịt từ chỗ rách phình ra, trông như một con rùa nhỏ đáng thương.

Cô mím môi, cuối cùng buông đồ trong tay, đi qua chuẩn bị dạy hắn. Không kịp để hắn phản ứng, cô đã túm lấy cổ tay hắn, giữ chặt bàn tay hắn.

Ngón tay Thẩm Mộ Hành theo bản năng co lại, chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, nhất thời run lên như bị điện giật.

“Nhân không thể quá ít, cũng không thể quá nhiều.” Giang Từ Vãn dùng đũa gắp một cục nhân, nhẹ nhàng đặt vào giữa vỏ.
“Như thế này là vừa, đầy đủ mà không bị nứt, anh có thể tưởng tượng, như thể chúng ta may quần áo cho người, quá chật thì rách, quá rộng thì lại xộc xệch.”

Ngón tay cô chỉ vào mép vỏ sủi cảo.

Hắn nghe mùi hương nhàn nhạt từ người cô phảng phất bay tới, lòng bàn tay cô mềm hơn hắn tưởng, còn mang theo chút ấm áp.

“Hiểu chưa?” Giang Từ Vãn hỏi.

“Ân…… Tôi thử lại.” Giọng hắn có chút khàn.

“Được, anh gói thử một cái cho tôi xem.” Giang Từ Vãn mắt không rời, chăm chú nhìn hắn, “Đúng…… chính là vậy.”

Chiếc sủi cảo hắn gói lần này tuy vẫn chưa đẹp, nhưng ít nhất không bị lộ nhân nữa, tính ra đã tiến bộ rõ rệt.

“Rất tốt.” Giang Từ Vãn tượng trưng khen một câu, không muốn làm hắn mất mặt “Rất tuyệt đó.”

Thẩm Mộ Hành lại cảm thấy ngữ khí ấy chẳng khác nào giáo viên mầm non khen học trò nhỏ được tặng hoa đỏ, có vài phần qua loa. Nhưng hắn cũng không so đo, hắn hiểu rõ cô chỉ là không biết nên khen thế nào, chứ không phải cố ý.

Khóe môi hắn bất giác nhếch lên. Xem ra, gói sủi cảo cũng đâu khó lắm. Còn có gì có thể làm khó được hắn nữa chứ?

Trình Cảnh Tầm nhìn thấy, liền phụ họa: “Thẩm tổng quả thật học rất nhanh.”

Thẩm Mộ Hành tâm trạng tốt, gật đầu tiếp nhận lời khen.

“Trong nồi sôi rồi.” Giang Từ Vãn chợt nói, “Các anh cứ tiếp tục gói, tôi đem vài cái đi luộc thử. Nếu hương vị ổn, lát nữa sẽ luộc hết.”

Cô thả sủi cảo vào nồi nước sôi sùng sục, bóng trắng chìm nổi theo làn nước. Dùng muỗng gỗ nhẹ nhàng khuấy, để tránh chúng dính đáy nồi.

Không lâu sau, mùi hương thơm ngào ngạt tỏa khắp phòng bếp, quyện cùng vị canh xương đậm đà.

Giang Từ Vãn vớt sủi cảo ra, trước tiên chia cho Trình Cảnh Tầm hai cái, để hắn nếm thử, rồi lại tự mình lấy hai cái, sau đó ra hiệu cho Thẩm Mộ Hành tự lấy trên đĩa chỉ còn lại hai cái.

Cô cầm đũa, gắp một cái chuẩn bị ăn nhưng chợt phát hiện Thẩm Mộ Hành vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn cô.

Nhân lúc Trình Cảnh Tầm không để ý, Thẩm Mộ Hành bất ngờ cúi người, cúi đầu cắn ngay miếng sủi cảo trong đũa cô.

Da mặt ấm áp của hắn cọ qua khóe môi cô, nước canh suýt nữa b*n r*.

Giang Từ Vãn trợn mắt trừng hắn, ánh mắt giận dữ như một con mèo nhỏ vừa bị cướp mất cá khô.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận