Từ Thẩm thị đại lâu đi ra sau đó, Giang Từ Vãn ghé qua một viện điều dưỡng để thăm hỏi Lâm Vũ Khâm.
Trên tay cô mang theo một giỏ trái cây mua ở tiệm ven đường, giỏ được gói giấy màu tinh xảo, bên trong là những loại trái cây nhập khẩu mà nàng cố ý chọn.
Ngày thường cô không có tiền để mua, nay lương tăng thêm khá nhiều, liền nghĩ mua loại đắt một chút cho hắn có cái ngon mà ăn.
Lâm Vũ Khâm là người bạn thân từ nhỏ của nàng ở viện phúc lợi.
Thuở bé, Giang Từ Vãn gầy gò bé nhỏ, thường bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chính Lâm Vũ Khâm luôn là người bảo vệ cô.
Từ khi đó, cô đã hiểu có những tình cảm còn quý giá hơn cả huyết thống.
Tuy họ không có quan hệ máu mủ nhưng còn hơn cả anh em ruột, là chỗ dựa duy nhất của nhau.
Trên đường đến viện điều dưỡng, vốn mặt trời đang lên cao, bỗng nhiên trời trở nên âm u rồi đổ mưa.
Giang Từ Vãn lấy ô trong túi ra, nhờ vậy mới không bị ướt.
Đây là thói quen của cô từ trước đến nay, không có người thân, bạn bè cũng chẳng nhiều, cô không phải kiểu người gặp chuyện liền trông cậy vào kẻ khác, việc gì cũng đều tự lo liệu cho bản thân.
Trước kia, cô hay bất cẩn quên mang ô, vài lần bị mưa dầm xối ướt, trí nhớ liền khắc sâu dù sao cũng chẳng có ai đưa ô cho cô.
Trong hành lang viện điều dưỡng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến người ta ngực cũng thấy nặng nề.
Phòng bệnh của Lâm Vũ Khâm ở chỗ rẽ lầu bốn, cô quen thuộc tránh qua chỗ hộ công đang lau sàn, chiếc ba lô với móc treo hình gấu nhỏ khẽ rung theo bước chân.
“A Khâm, mình mua trái cây đây.” Đẩy cửa phòng bệnh, khóe môi Giang Từ Vãn cong lên nụ cười “Mình vừa mới lĩnh lương hai ngày trước.”
Trên giường bệnh cạnh cửa sổ, Lâm Vũ Khâm đang chống gối đọc sách.
Gương mặt tái nhợt in bóng trên trang giấy, khi sáng khi tối.
Trên cổ tay hắn vẫn còn kim truyền dịch chưa rút, những đường mạch xanh nhạt uốn lượn dưới làn da, như cành cây mùa đông co lại.
“Cậu lại tiêu tiền bừa bãi rồi.” Lâm Vũ Khâm khép sách, khi nhìn thấy giỏ trái cây nhập khẩu trên tay cô, đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Giang Từ Vãn mở ngăn tủ đầu giường, bên trong vẫn còn nguyên các loại thực phẩm bổ dưỡng mà lần trước cô mang tới, nắp lọ niêm phong cũng chưa mở, xem ra hắn hoàn toàn chẳng hề để lời cô vào lòng.
“Cậu phải ăn hết mấy thứ bổ dưỡng đó đi, nếu không thì uổng phí lắm.” Cô lấy cherry đã rửa sạch nhét vào tay hắn, “Ăn nhiều trái cây một chút, bổ sung vitamin.”
Ngoài cửa sổ, mưa bụi đột nhiên dày đặc, gõ lên kính thủy tinh phát ra tiếng rào rạt.
Lâm Vũ Khâm nhìn mái tóc cô hơi ướt bởi mưa bụi, chợt nhớ đến ngày mưa năm xưa.
Giang Từ Vãn co ro trong kho chứa đồ của viện phúc lợi, đầy mặt nước mắt.
Hắn cầm chiếc chổi che chắn trước người cô, sau đó bị đám trẻ xấu tính đánh cho mặt mũi bầm dập.Chờ bọn chúng bỏ đi, hai người mới ôm nhau trong góc để sưởi ấm.
Khi ấy, bọn họ đã hẹn ước, sau này sẽ là bạn bè tốt cả đời, cùng nhau chăm sóc, vĩnh viễn không rời bỏ.
Chỉ là.
Rất nhiều chuyện có lẽ chẳng thể như ý nguyện.
“Mình phải rời khỏi thành phố A một thời gian.” Lâm Vũ Khâm vốn định kể vài chuyện thú vị trước nhưng lời đến bên miệng lại biến thành câu này.
Động tác gọt táo của Giang Từ Vãn chợt khựng lại, vỏ tách khỏi phần thịt, lộ ra sắc vàng nhạt.
“Cậu muốn đi đâu?” Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt dừng ở kim truyền trên cổ tay hắn, nơi ấy mới xuất hiện một vết bầm tím như bị thứ gì đó đâm vào.
Bác sĩ vừa dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt, sao giờ hắn lại định đi khắp nơi?
“Mình muốn đến…… thành phố khác thử phương án điều trị mới.” Lời vừa thốt ra, hắn nghe rõ trong giọng mình sự khô khốc và căng thẳng.
Lâm Vũ Khâm quay mặt đi, ánh mắt dừng trên đĩa trái cây đã rửa sạch trước mặt, không dám nhìn cô.
Giang Từ Vãn đặt con dao gọt xuống, dùng khăn giấy lau tay.
Cô biết hắn đang giấu điều gì đó với mình, bởi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn sao có thể che giấu nổi cô.
Hình như từ tháng trước, cả người hắn đã mang nặng tâm sự.
Giang Từ Vãn nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Lâm Vũ Khâm vốn hiếu thắng, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập luôn rất tốt, sau lại thi đậu một trường đại học danh tiếng, rồi tiếp tục học nghiên cứu sinh, học tiến sĩ.
Chỉ là trong thời gian làm nghiên cứu sinh, hắn bị giáo sư vô lương ép buộc, dẫn đến thiếu máu, huyết áp thấp, giấc ngủ triền miên không đủ…… Thân thể vì quá lao lực mà sinh ra nhiều chứng bệnh, tóc bạc đi rất nhiều.
Sau đó, tình trạng sức khỏe ngày càng tồi tệ, hắn buộc phải dừng hẳn việc học để vào bệnh viện điều trị.
Lâm Vũ Khâm từ nhỏ đã thông minh, lại cực kỳ nỗ lực, từng được khen là thiên tài hiếm có, nếu gặp được một thầy tốt, nếu không phải chịu bao nhiêu oan ức, có lẽ hắn cũng sẽ có một tiền đồ sáng lạn giống Trình Cảnh Tầm……
Chỉ là, vận may của hắn thật sự quá kém.
Trong thời buổi cạnh tranh khốc liệt, một khi tụt lại phía sau, liền khó có cơ hội bắt kịp.
Giang Từ Vãn cụp mắt xuống, che đi nỗi tiếc nuối trong đáy mắt.
“Vãn Vãn, đừng buồn. Mình sẽ trở về.” Lâm Vũ Khâm biết cô chắc chắn không muốn hắn rời đi.
Dù sao, họ từng hứa sẽ không xa cách nhau.
“Ngoài việc chữa bệnh, mình còn có chuyện khác phải làm. Mình đảm bảo, sẽ nhanh chóng trở về.”
Lâm Vũ Khâm vội vàng giải thích, hắn không muốn thấy Giang Từ Vãn vì mình mà lo lắng.
Hắn vốn cho rằng, đời mình có lẽ đã dừng lại ở đây.
Dù có khỏe lại, bước ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể làm một nhân viên công ty bình thường, sống tầm thường cả đời.
Nhưng không ngờ, hắn lại có cơ hội gặp lại cha ruột của mình, câu chuyện phim truyền hình về việc nhà giàu tìm con thất lạc lại xảy ra trên chính hắn.
Chỉ là, hắn cũng chưa rõ tình cảnh thực sự trong gia đình đó thế nào.
Cha hắn nói, mẹ ruột đã mất, mẹ kế có sinh một trai một gái……
Hắn từng trò chuyện qua điện thoại với họ nhưng trực giác mách bảo rằng, quan hệ không hề hòa thuận như vẻ bề ngoài.
Nếu trở về, hắn chắc chắn sẽ bị nhắm vào.
Nhưng hắn nhất định phải quay lại, để giành về những gì vốn dĩ thuộc về mình!
Lâm Vũ Khâm suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định không nói cho Giang Từ Vãn chuyện này. Cô chẳng thể giúp gì, nói ra chỉ khiến cô thêm lo lắng.
Đợi khi hắn đứng vững trong gia đình kia, hắn sẽ quay lại tìm cô.
Giang Từ Vãn im lặng một lúc, nắm lấy tay hắn.
“A Khâm,” giọng cô dịu dàng, “Tớ tin cậu. Tớ cũng không hỏi nhiều vì biết cậu có sự phán đoán riêng. Chỉ là cậu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng cậy mạnh. Tớ sẽ chờ cậu trở về”
Nghe cô ân cần nói, cổ họng Lâm Vũ Khâm bỗng nghẹn lại.
Mọi điều muốn nói đều hóa thành một tiếng thở dài lặng lẽ.
“Được.” Hắn gật đầu.
Đợi khi hắn nắm được quyền thừa kế, đợi hắn đạp những kẻ từng bắt nạt họ dưới chân, hắn sẽ dùng cách long trọng nhất để xuất hiện trước mặt cô.
Đến khi đó, chỉ cần Giang Từ Vãn muốn, hắn sẽ trao cho cô tất cả.