Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 108: Thế giới 3.




“Anh đã liên lạc được với ba chưa?” – Giang Từ Vãn vội vàng hỏi.

Tuy bên kia đã khôi phục thông tin được nhiều ngày nhưng vẫn chưa thể nào liên hệ được với Giang Đông Thừa.

Trước đây, Giang Từ Vãn luôn nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng giải quyết được, cùng lắm chỉ là vấn đề nhiều hay ít. Nhưng khi thật sự đối mặt với tình cảnh này, cô mới nhận ra có rất nhiều chuyện phức tạp hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.

Cho dù có tiền, có quyền thế nhưng khi đối diện với những kẻ cực đoan, mất nhân tính kia, bọn họ cũng chỉ như người thường, vẫn có thể bị tổn thương - trong khi ở nhà, còn có người thân và bạn bè đang lo lắng chờ đợi họ bình an trở về.

Ôn Tu Văn trả lời:“Trước mắt vẫn chưa liên lạc được, nhưng đã có thể xác định ông ấy không sao.”

Lúc này, trái tim treo ngược trong ngực của Giang Từ Vãn mới buông xuống được đôi chút.

“Anh định tự đi sao? Em cũng muốn đi.” Cô nói thêm.

Dù sao đó cũng là cha cô, sao có thể cái gì cũng đẩy hết cho người khác gánh.

Ôn Tu Văn nhấn ngón tay vỗ lên trán cô: “Em đi thì giúp được gì? Nếu Giang thúc thấy anh dắt em qua bên đó, sau khi về chắc chắn sẽ đuổi thẳng anh ra khỏi cửa. Em muốn hại anh à?”

“Hừ…” – Giang Từ Vãn không vui, hừ nhẹ vài tiếng.

Ôn Tu Văn nhân cơ hội ghé lại hôn cô một cái:“Em cứ ngoan ngoãn ở nhà, chờ tin tốt của anh là được.”

Thật ra, theo lý mà nói, tình hình bên kia rất loạn, anh cũng không nên tự mình đi. Thời buổi này, chỉ cần trả giá đủ cao, tự nhiên sẽ có người liều mạng làm việc giúp anh.

Nhưng giao cho người khác thì không chắc chắn, lỡ xảy ra biến cố ngoài ý muốn nên anh tính tự mình đi một chuyến, ngược lại còn yên tâm hơn. Giang Từ Vãn nhìn chiếc cổ áo hé mở, lộ ra xương quai xanh của anh, vô thức cắn nhẹ môi dưới.

Cô nghe thấy giọng mình khẽ vang lên: “Vậy… anh phải nhớ giữ an toàn.”

Dù anh không nói rõ, nhưng Giang Từ Vãn hiểu, chuyện này chắc chắn rất nguy hiểm, tuyệt đối không đơn giản như lời anh. Ôn Tu Văn nghe thấy sự quan tâm trong lời cô, khẽ bật cười: “Ừ, yên tâm. Anh hứa cả anh lẫn Giang thúc sẽ bình an trở về. Anh sẽ không để em lo lắng.”

“Ai thèm lo cho anh.” – Cô đẩy mạnh vào ngực anh nhưng vô tình lại chạm phải khối cơ rắn chắc nơi lồng ngực.

Sức nóng từ lòng bàn tay như đốt cháy da thịt. Cô vội vã rụt tay lại nhưng đã bị anh giữ chặt hơn.

Ôn Tu Văn ghé sát, hơi thở phả vào má cô khiến da cô tê ngứa: “Thật sự không lo lắng?”

Anh vòng tay ôm eo cô, cách lớp áo ngủ tơ mỏng, chạm đúng vị trí có một nốt ruồi đỏ — nơi lần trước anh vô tình phát hiện.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức không còn khe hở nào. Cô thậm chí có thể đếm từng sợi lông mi của anh, còn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

“Vậy sao tay em lại run?” – Ôn Tu Văn bắt lấy những ngón tay đang khẽ co lại, nâng lên, khẽ hôn từng đốt. Từ ngón trỏ đến ngón út, mỗi một khớp xương đều bị anh hôn khẽ, tê dại lan theo thần kinh, truyền khắp cơ thể cô. Giang Từ Vãn muốn rút tay về nhưng bị anh giữ chặt. Chỉ có thể để mặc anh ngậm lấy ngón áp út, nhẹ nhàng m*t cắn.

“Ôn Tu Văn, anh có ghê không vậy? Dơ chết đi được.” – Cô không nhịn được mà oán trách.

“Không dơ. Tay em vừa trắng vừa mềm.” – Anh cố ý trêu chọc.

“Ý em là anh dơ, toàn nước miếng của anh!”

“Có sao đâu, trước đó chúng ta còn hôn môi rồi cơ mà…”

Mặt Giang Từ Vãn lập tức đỏ bừng. Cô còn chưa kịp phản bác thì đã bị anh cúi xuống, phong kín đôi môi, nuốt hết mọi kháng nghị. Nụ hôn lần này mang theo sự chiếm đoạt, mạnh mẽ xâm chiếm từng chút, không cho nàng lối thoát.

Ôn Tu Văn là một thương nhân, sẽ không bao giờ làm chuyện lỗ vốn. Giang Đông Thừa có ân với anh, việc anh đi cứu người vừa là để trả ân, vừa là vì Giang Từ Vãn. Dù sao Giang Đông Thừa cũng là cha nàng, là nhạc phụ tương lai của anh.

Không biết hai người đã hôn bao lâu đến khi Giang Từ Vãn mềm nhũn ngã vào ngực anh, hơi thở dồn dập, ghé trên vai nghỉ ngơi.

Ôn Tu Văn lại chưa buông cô, hôn khẽ xuống má, dọc theo cằm, trượt xuống cổ, dừng lại ở xương quai xanh.

“Vãn Vãn…” – Giọng anh trầm khàn, mang theo lửa tình. – “Trên người em thơm quá.”

Mùi hương ấy ngọt như những món bánh kẹo anh hay mua cho cô. Cô thích ăn đồ ngọt, nhưng thường ăn không hết, phần còn lại đều bị anh ăn thay.

“Ôn Tu Văn, anh đừng được voi đòi tiên!” – Giang Từ Vãn nghiêng đầu muốn tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt.

Cô vốn chỉ nghĩ cho anh thân mật một chút, không ngờ anh lại tiến xa hơn. Trong mắt Ôn Tu Văn vốn đã khó kìm nén giờ đây càng bốc lửa. Anh nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Chỉ là nghĩ đến mấy hôm nữa phải tạm xa em, anh thấy không nỡ… Nếu buổi tối em sợ, cứ bảo bảo mẫu ngủ cùng em…”

Nói chưa dứt, anh lại cúi xuống hôn cô. Nụ hôn lần này không còn mạnh mẽ mà mang theo sự dịu dàng, gần như thành kính. Giang Từ Vãn vô thức ôm cổ anh khiến cả người Ôn Tu Văn như choáng ngợp, cảm giác như sắp phát điên.

Hơi thở cô ngọt ngào, thân thể mềm mại trong vòng tay khiến anh chỉ muốn chìm đắm mãi không rời.

“Vãn Vãn…” – Anh gọi khẽ, giọng như phủ đầy mật ngọt.

Cô chỉ muốn lấy tay che tai rõ ràng anh gọi tên anh nhưng nghe vào tai lại giống như đang gọi “Bảo bối”.

“Buông ra, em muốn ngủ.” – Cô yếu ớt phản kháng.

“Cho anh ôm thêm một lát nữa thôi.” – Anh dỗ dành.

Giang Từ Vãn chỉ cảm thấy mình như khối đường ngâm trong nước ấm, từ lồng ngực đến đầu ngón tay đều tan chảy. Nhưng rất nhanh, cô nhận ra có gì đó không ổn - trên người mình bị một th* c*ng r*n chống lại. Ký ức lần trước chợt ùa về, cô lập tức run rẩy.

“Ôn Tu Văn, anh!” – Cô ngẩng đầu trừng anh nhưng lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, cổ họng lập tức nghẹn lại.

Ôn Tu Văn rũ mi thật thấp, ánh mắt tối đen lóe sáng. Trán anh tựa vào trán cô, khàn giọng nói: “Xin lỗi…”

Đây là phản ứng rất bình thường, anh cũng không thể kiểm soát.

“Anh có thể… thu liễm một chút không!” – Cô hung hăng quát.

“Anh sẽ cố.” – Anh nhắm mắt, giọng đầy nhẫn nhịn.

Nhưng chỉ qua vài phút, cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn, dù cách mấy lớp vải nhưng hơi thở anh nặng nề, nóng hổi phả lên cổ cô như luồng gió ẩm trước cơn mưa.

“Anh phải đi tắm nước lạnh một cái.” – Giọng anh trầm khẽ, bàn tay lưu luyến rời khỏi eo cô.

Giang Từ Vãn nhìn động tác anh vén chăn, trong lòng thoáng rối loạn. Đêm đã khuya, nhiệt độ xuống thấp, nếu anh đi tắm nước lạnh, nhỡ đâu sinh bệnh thì sao?

Cô bất chợt nắm chặt cổ tay anh. Làn da anh nóng rực khiến tim cô cũng đập loạn.

Giang Từ Vãn cắn môi, đầu ngón tay khẽ trượt xuống cơ bụng rắn chắc của anh, rồi dừng lại ngay bên mép quần ngủ…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận