Chương 291:
Tư Mộ Hàn hơi c*́i người, phối hợp với chiều cao c*̉a Nguyễn Tri Hạ, để cô tháo cà vạt giúp mình.
Có điều, lúc anh xoay người, hai cánh tay c*̃ng ôm eo cô đầy tính chiếm hữu.
Nguyễn Tri Hạ im lặng trừng anh: “Buông tay!”
Tư Mộ Hàn không chỉ không buông tay, còn tiến thêm một bước vuốt ve lưng cô: “Đã cởi cà vạt giúp anh, vậy sao không cởi quần áo giúp anh luôn?”
Nguyễn Tri Hạ đẩy nhẹ anh một cái: “Mơ đẹp lắm!”
“Vậy anh cởi giúp em.” Tư Mộ Hàn nói xong, ngón tay dài liền trượt từ gáy cô ra phía trước.
Hơi ấm trong phòng vừa đủ, Nguyễn Tri Hạ vừa vào đã cởi hết chỉ chừa lại áo sơ mi, ngón tay Tư Mộ Hàn đi xuống theo cổ áo sơ mi c*̉a cô, động tác trôi chảy theo thứ tự mà cởi c*́c áo sơ mi c*̉a cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người đàn ông này sau khi đóng kín cửa lại, trình độ không biết xấu hổ quả thực không ai so nổi.
…
Tối thứ bảy.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trước mặt là một loạt thợ trang điểm, stylist, người phối đồ.
Xa hơn một chút, là một đống lễ phục.
“Ai bảo các người đưa tới?”
“Là cậu chủ Tư.”
Tuy trong lòng cô c*̃ng biết ngoại trừ Tư Mộ Hàn, sẽ không có người nào khác đưa mấy thứ này đến đây, nhưng vẫn có chút bực bội.
Tối hôm qua cô hỏi Tư Mộ Hàn có muốn đi dự tiệc tối không, anh c*̃ng không thèm trả lời, cô cứ cho rằng anh không muốn đi, c*̃ng không đem chuyện tiệc tối để trong lòng, bây giờ anh lại cho người đưa mấy thứ này đến đây, rõ ràng là để chuẩn bị cho tiệc tối.
Mà Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
“Mợ chủ, thời gian không còn nhiều, mợ xem bây giờ chúng ta có nên bắt đầu thử lễ phục trước không?” Thợ trang điểm hỏi.
“Đừng nóng vội, đợi một lát.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Mộ Hàn.
Lúc cô đang lấy điện thoại ra, Tư Mộ Hàn vừa hay gọi đến.
Nguyễn Tri Hạ tiếp điện thoại, nhưng không nói gì.
Tư Mộ Hàn ở đầu dây bên kia c*̃ng im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Đã thử lễ phục chưa?”
“Không có.” Nguyễn Tri Hạ một tay cầm điện thoại, tay kia hờ hững đang gảy gảy móng tay mình, giọng điệu hơi không tập trung.
Tư Mộ Hàn đương nhiên hiểu rằng cô đang không vui.
Dường như anh cười khẽ một tiếng, nói: “Coi như tôi nhờ em một lần, tham gia tiệc tối, tôi có thể đồng ý một yêu cầu c*̉a em.”
Động tác gảy móng tay c*̉a Nguyễn Tri Hạ dừng lại: “Thật không?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp.
Nguyễn Tri Hạ ngồi thẳng lưng, cong môi, nói: “Vậy, chia phòng ngủ đi.”
“Không được.” Tư Mộ Hàn trực tiếp bác bỏ yêu cầu c*̉a cô.
Nguyễn Tri Hạ một lần nữa dựa lên ghế salon, cô vốn biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng đồng ý với cô như vậy.
“Vậy không thương lượng nữa, tôi không đến tiệc tối!” Ai lại không tức giận chứ?
Cho dù đột ngột quyết định đi, thì trước đó c*̃ng phải thông báo một tiếng mới phải, cứ như vậy trực tiếp kêu một đám thợ trang điểm đến nhà, c*̃ng không thèm hỏi ý cô, tự tiện quyết định thay cô! Ai cho anh cái quyền đó?