Phó Noãn Ý rất nhanh đã bị Lê Khí đuổi kịp, càng thêm hăng hái.
Cô quay đầu liếc nhìn, hô một tiếng:
— Chị Lê!
Rồi cúi đầu tiếp tục lao đi.
Cảm giác lên xuống nhấp nhô ấy khiến Hứa Chỉ như say… à không, không phải say xe mà là say người.
Đặc biệt là Phó Noãn Ý sợ làm anh bị ngã nên vòng chặt cánh tay ôm eo.
Cái cảm giác vừa đau vừa… vui sướng ấy, chỉ có ai từng trải qua mới hiểu được.
Nếu không ghì sát mặt vào cổ cô, cái đầu của anh đã sớm bị tốc độ làm cho lắc lư như con lật đật.
Còn đôi chân dài kia cứ đung đưa không ngừng, như sắp bay mất lúc nào.
Khi Phó Noãn Ý đáp xuống đất, hai con zombie lúc trước gào ầm ĩ, giờ chỉ còn tên thấp hơn đứng đó.
Tiếng động cơ khởi động xe truyền đến từ không xa.
Tên zombie mặt trắng kia ôm một bó ống thép, sững sờ nhìn Phó Noãn Ý, gào lên kinh ngạc:
— Cô là zombie! Vậy mà còn ôm người chạy khắp nơi!
Phó Noãn Ý dù đã khôi phục ý thức cũng chẳng hiểu nổi tiếng gào gào ấy, chỉ nghiêng đầu, rất nghiêm túc đưa lời khuyên:
— Cậu đánh phấn dày quá rồi đó.
Câu này làm Hứa Chỉ, vốn đã choáng váng, suýt nữa ngất luôn.
Vợ ơi, chúng ta tới đây để xem ai cướp vật tư, chứ không phải thi trang điểm đâu!
Được cô đặt xuống, đôi chân đã bị lắc lư quá lâu của anh mềm nhũn, chỉ có thể vịn vai cô để chống đỡ.
So với anh còn đang run rẩy, thì Tiểu Lưu – kẻ vốn nhát gan – nhờ có thân thể zombie dị năng, thể chất lại khỏe vô cùng.
Được Lê Khí đặt xuống, cậu ta vẫn còn ý chưa dứt, chép miệng cảm khái:
— Nơi này hơi nhỏ.
Lê Khí cười nhẫn nại, vỗ vai cậu:
— Ừ, lần sau tôi dẫn cậu bay trên tường thành căn cứ.
Tiểu Lưu lập tức sáng mắt, hí hửng hỏi:
— Có thể đưa vợ em đi cùng không?
Cánh tay đặt trên vai cậu của Lê Khí lập tức siết chặt.
Tiểu Lưu khôn ngoan ngậm miệng, quay sang gào với zombie mặt trắng:
— Em tôi nói đúng đấy, cậu đánh phấn dày quá!
Zombie mặt trắng ôm ống thép, vẫn ngơ ngác nhìn hết Phó Noãn Ý, lại nhìn sang Lê Khí và Tiểu Lưu.
Ánh mắt như đèn pha, lia qua lia lại, rõ ràng đang nghi ngờ sự sống của mình.
Hắn gào:
— Các người cũng là zombie! Mùi vị không sai mà!
【Sao lại đẹp thế này, kỹ thuật trang điểm thần sầu à?】
Hứa Chỉ nghe xong, lập tức hiểu: vừa rồi tiếng lòng kia chính là của hắn.
Lê Khí trừng mắt, không vui:
— Phi, chính mày mới là zombie!
Zombie mặt trắng ngơ ngác gật đầu:
— Đúng mà, tôi là zombie.
Lê Khí tức đến muốn đập nát đầu hắn:
— Bọn tao không phải zombie, bọn tao là Tân Nhân loại!
Zombie mặt trắng ôm chặt bó thép, lùi lại vài bước, vẻ mặt khẩn trương như cô gái nhỏ bị lưu manh chặn trong ngõ cụt.
Hắn gào:
— Tân Nhân loại sao lại có mùi giống zombie? Xài nước hoa hãng nào thế?
Lê Khí sắp xông lên.
Hứa Chỉ bước lên chặn lại, thở dài nhẹ nhõm — cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Rõ ràng, trước mắt là một zombie dị năng còn giữ nhân tính, lại không có ác ý.
Thật thú vị.
— Các người… zombie cũng lập căn cứ rồi à? — Hứa Chỉ hỏi, hiếu kỳ.
Nếu đã có Lê Khí, Tiểu Lưu, Phó Noãn Ý tồn tại, chắc chắn còn nhiều zombie dị năng khác.
Nếu họ thực sự xây được căn cứ, dần dần lớn mạnh, liệu có làm gì nguy hại đến loài người không?
Nhưng Hứa Chỉ chẳng mấy bận tâm.
Anh nghĩ nhiều hơn: có thể lợi dụng được không?
Một căn cứ zombie dị năng, nếu trà trộn vào, sau này có thể nhờ họ do thám các căn cứ loài người.
Đỡ cho anh phải đi từng thành phố.
Dù sao, để Phó Noãn Ý hồi phục cần bao nhiêu máu, anh hoàn toàn không chắc… càng nhiều càng tốt.
Mà zombie thì không cần ngủ, không cần nghỉ.
Zombie mặt trắng đảo mắt liên tục, chẳng muốn trả lời.
Còn lùi thêm bước nữa, đầy cảnh giác, nhưng từ đầu tới cuối không hề lộ sát khí.
Ngay cả “thịt Đường Tăng” như Hứa Chỉ – thứ mê hoặc zombie nhất – cũng chẳng hấp dẫn hắn.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trên người Phó Noãn Ý, nhìn từ đầu tới chân đầy tán thưởng rồi gào:
— Người đàn ông của cô trông chẳng ra gì, cô có muốn cân nhắc theo đại ca nhà tôi không?
Sắc mặt Hứa Chỉ lập tức trầm xuống.
Cái quái gì thế?
Đến zombie dị năng cũng dòm ngó vợ anh?
Lê Khí đứng đó thì để làm cảnh chắc? Đi mà tán chị ấy ấy! Người ta còn độc thân!
Lê Khí hắng giọng, ghé tai Phó Noãn Ý dịch lại.
Zombie mặt trắng cảnh giác nhìn sắc mặt Hứa Chỉ sầm lại, đảo tròng mắt:
【Gió căng, phải chuồn thôi!】
Hứa Chỉ bước nhanh vài bước muốn khống chế hắn.
Zombie mặt trắng quyến luyến ôm bó thép rồi hất ra, nhảy lên thùng hàng, vọt thẳng lên nóc nhà.
Còn đứng đó lè lưỡi trêu:
— Đồ mặt trắng yếu xìu, có giỏi thì đuổi theo tao đi!
Thái độ láo lếu ấy khiến Hứa Chỉ nghiến răng ken két.
Hắn rít gào một tiếng, phóng đi như gió, rất nhanh hóa thành chấm đen ngoài cửa.
Lê Khí nhảy lên mái ngó theo:
— Dị năng hệ Tốc độ.
Phó Noãn Ý nhìn Hứa Chỉ đá văng bó thép dưới chân, bật cười.
Anh quay sang nhướng mày:
— Cười gì?
Cô chống cằm, nghiêng đầu:
— Dù em là tinh anh giới zombie, người gặp người thích, xác gặp xác khen, nhưng em chỉ thích mỗi Tiểu Hứa thôi.
Tiểu Lưu đứng bên cạnh ôm tay lẩm bẩm:
— Ngọt quá, ngọt lịm răng.
Bị Hứa Chỉ trừng mắt, cậu mới quay đầu làm động tác rùng mình.
Anh không thèm để ý, chút ghen tuông liền tan biến, bước lên, dùng trán chạm trán cô, giả vờ ủy khuất thì thầm:
— Anh không được sao? Anh kém đến thế à?
— Không đâu, Tiểu Hứa của em rất được, rất lợi hại.
Lê Khí từ trên nóc nhảy xuống, chêm vào:
— Em thử chưa mà biết được?
Phó Noãn Ý chớp mắt mơ hồ, nhanh chóng hiểu ra, đỏ mặt lùi lại mấy bước:
— Chị Lê!
Hứa Chỉ thì lại nhếch môi, ghé sát tai cô thì thầm:
— Muốn thử không?
Cô hừ nhẹ, xoa lỗ tai, trừng mắt liếc anh một cái, không nói lời nào.
Lê Khí khoanh tay, đứng yên:
— Có đuổi theo không? Nhớ mùi chưa?
Câu ấy khiến Hứa Chỉ nhếch môi:
— Coi tiểu Noãn như chó săn đấy hả?
Tiểu Lưu nghe vậy suýt bật cười, cố nhịn nhưng người vẫn run run.
Phó Noãn Ý tò mò nhìn quanh:
— Họ cũng đâu lấy nhiều, đuổi làm gì?
Lê Khí đáp nhàn nhạt:
— Em còn chưa biết sao? Nhà cậu Hứa của em tính toán chi ly đến mức nào. Em từng thấy cậu ta khách khí với zombie dị năng nào chưa?
Phó Noãn Ý chẳng để tâm, nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ cười:
— Tiểu Hứa làm gì cũng đều vì em mà.
Tim anh nóng rực, ôm chặt lấy cô:
— Đúng!
Lê Khí đảo mắt, lắc đầu:
— Thôi, nhớ được mùi rồi. Lấy đồ xong, muốn đuổi thì hãy đuổi.