Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 183: Nghi ngờ là người thân của cô ấy.




Cầm tấm thẻ thân phận trên tay, tìm Lý Tinh Hải hỏi thủ tục, nhóm Hứa Chỉ dùng hai bao gạo đổi lấy một chỗ đậu xe trong khu nghỉ.

 

Căn cứ này vốn là khu chợ nông sản được mở rộng thêm.

 

Nói lớn thì cũng không hẳn.

 

May mà trong quân đội có không ít dị năng giả.

 

Dị năng hệ thổ dựng thêm tường đất, mở rộng khu chứa người sống sót ban đầu.

 

Lúc trước, binh lính bận rộn cứu người, tìm đồ, liên tục đưa người về.

 

Nhờ thế, khu tập trung cũ mới thành căn cứ bây giờ, chứa được chừng mười ngàn người.

 

Nhưng lính cũng là người, cũng có gia đình.

 

Đóng quân ở đây, đa số lại không phải người địa phương.

 

Cuối cùng họ chọn rút đi, giao căn cứ cho đám dị năng giả ở lại quản lý.

 

Lý Tinh Hải còn bận canh gác, chỉ kịp chỉ cho Hứa Chỉ một con đường rồi vội quay lại cổng căn cứ.

 

Người trực ca đêm phụ trách chia phòng làm Phó Noãn Ý nhíu mày.

 

【M\* nó, hai nhỏ này ngon thật, mà được phang một cái chắc tao cười tới tỉnh giấc.】

 

Hứa Chỉ nghe trọn.

 

Ánh mắt nhìn gã ta như nhìn xác chết, không hỏi thêm gì, dứt khoát đổi chỗ đậu xe, quyết định ngủ một đêm trong xe, sáng mai tính tiếp.

 

Bên trong căn cứ chẳng có mấy tòa nhà, còn sót lại vài dãy tường đất.

 

Bãi đậu xe thì rộng, nhưng sát tường thành, nhìn không mấy an toàn.

 

Dù sao tường đất cũng chẳng ngăn nổi thây ma dị năng biết leo trèo.

 

Thành ra lại tiện cho Phó Noãn Ý vốn nửa đêm hay lang thang.

 

Leo tường với cô dễ như chơi.

 

Trong căn cứ cũng có người đi tuần, nhưng tuần tra thưa thớt.

 

Cả căn cứ toát lên một sự tĩnh lặng quái dị.

 

Giống hệt một thành phố bỏ hoang.

 

Cũng may, dễ ngủ.

 

Lê Khí dắt Phó Noãn Ý né tuần tra, nhảy lên tường.

 

Lại dùng dây kéo Tiểu Lưu loạng choạng lên theo.

 

Một tay ôm một người, nhảy xuống ngoài thành đi dạo.

 

Tiểu Lưu run lẩy bẩy trong lòng Lê Khí.

 

Cậu muốn giải thích mấy chuyện kiểu “không được, khoa hậu môn, quá độ…”

 

Nhưng chẳng có cơ hội.

 

Lê Khí dắt Phó Noãn Ý đi thẳng phía trước, chẳng buồn liếc cậu lấy một cái.

 

Tiểu Lưu theo sau, tủi thân muốn chết.

 

Còn uất ức hơn cái hôm Bạch Nguyệt Quang bị Lê Khí nện cho bẹp dí.

 

Còn tủi thân hơn lúc Hứa Chỉ bắt ép cậu liên tục đổi “vợ”.

 

Đi cũng ủ rũ, về cũng ủ rũ.

 

Hứa Viễn tỉnh dậy, thấy Tiểu Lưu ngồi xó vẽ vòng tròn, vốn định châm chọc vụ “khoa hậu môn”, nhưng lại nhăn mày, nén lời xuống.

 

Không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên nóc xe.

 

Dư Nghê dĩ nhiên không ngủ chung với Hứa Chỉ và Hứa Viễn.

 

Cô chọn ngủ trên giàn dây leo trên nóc.

 

Hóa thành nhánh cỏ cuộn lại cũng chẳng tốn sức.

 

Hứa Viễn nhiệt tình làm cho cô một cái phòng nghỉ nhỏ bằng kim loại trên nóc, biến xe thành kiểu hai tầng.

 

Dư Nghê chỉ khách sáo cảm ơn, tiễn mắt nhìn cậu ta xuống.

 

Hoàn toàn không còn không khí cợt nhả, bạn bè như trước.

 

Hứa Viễn thấy nghèn nghẹn, lăn qua lăn lại mãi, bị Hứa Chỉ đấm cho một trận mới chịu ngủ.

 

Hứa Chỉ thì bực vì ngủ trên xe không có không gian riêng.

 

Bạn gái lại đi lang thang với Lê Khí.

 

Càng tức, anh ta càng phải đấm em trai vài phát mới thoải mái được.

 

Nhưng sáng ra, thấy Phó Noãn Ý ngoan ngoãn ngồi trước bàn, lọc từng viên tinh hạch, trong lòng anh ta lập tức phục hồi tinh thần.

 

Khác hẳn ban đêm, căn cứ buổi sáng bắt đầu có sức sống.

 

Bãi xe nằm gần cổng, chếch bên trái, chiếm một khoảng đất khá lớn.

 

Mỗi chỗ đậu đều có vách ngăn.

 

So với bãi xe ngày xưa thì rộng hơn nhiều, cỡ bằng ba chỗ ghép lại.

 

Có thể coi như một cái phòng nhỏ.

 

Chỉ là chẳng che mưa gió, cũng chẳng cách âm.

 

Tối qua chọn góc ngoài cùng, Hứa Chỉ có liếc sơ qua.

 

Cả bãi chỉ hơn chục chiếc xe.

 

Cách nhau cũng khá xa.

 

Có vài chỗ đã được sửa thành kiểu gara, có cửa, có cửa sổ, có cả mái.

 

Khác hẳn chỗ bọn họ, chỉ có hai bức tường đất mỏng hai bên ngăn ra.

 

Hứa Viễn ngồi xổm cạnh Tiểu Lưu, an ủi:

 

“Anh Tiểu Lưu, không sao đâu, có phải không được nữa đâu. Dù sao anh cũng là thây ma rồi, chắc cũng… không được thật.”

 

Câu an ủi này, thà đừng nói còn hơn.

 

Tiểu Lưu tức muốn đá bay cậu ta.

 

Nhưng nghĩ đây là em Hứa Chỉ, cậu đành cố nén giọng khàn khàn:

 

“Tôi không phải thây ma, tôi là tân nhân loại.”

 

“Ừ ừ, anh là tân nhân loại. Nhưng mà tân nhân loại… chưa chắc đã được đâu nha.”

 

Sáng sớm, Dư Nghê từ trên nóc nhảy xuống, vừa nghe câu đó liền liếc Hứa Viễn một cái, lướt thẳng qua:

 

“Trong đầu cậu ngoài chuyện ‘được hay không được’ thì còn cái gì khác không?”

 

Hứa Viễn bị nói cứng họng, cổ nghẹn lại, định phản bác.

 

Dư Nghê nhìn thoáng qua vẻ mặt đó, nhướng mày:

 

“Sao? Tôi nói sai à?”

 

Vẻ thản nhiên ấy khiến Hứa Viễn đơ người, chớp mắt ngây ngốc, rồi cúi đầu, ngồi vẽ vòng tròn chung với Tiểu Lưu.

 

Lê Khí lúc này không ở đó, từ sáng sớm đã lang thang đi đâu mất.

 

Hứa Chỉ ngồi cạnh Phó Noãn Ý, cầm khăn ướt sát trùng. Cô thanh lọc được viên tinh hạch nào, anh lau sạch viên đó.

 

Dư Nghê ngồi đối diện, ban đầu còn bị nhan sắc đôi bên làm lóa mắt.

 

Sau đó cười hỏi:

 

“Anh Hứa Chỉ, sáng nay ăn gì thế?”

 

“Trên bếp còn sữa với bánh mì.”

 

“Không có gạo à? Tôi có thể nấu cháo.”

 

Hứa Viễn nghe Dư Nghê muốn nấu liền nhảy cẫng:

 

“Anh, ăn gì bánh mì sữa chứ, trong không gian của anh còn gạo với rau mà?!”

 

“Chị Lê Tử đi thám thính căn cứ rồi, xem tình hình thế nào.” Hứa Chỉ nhàn nhạt đáp.

 

Dư Nghê gật đầu: “À, tôi hiểu rồi. Của không nên để lộ, ở đây nấu cơm, mùi bay ra thì phiền to.”

 

Hứa Viễn lại xị mặt: “Vậy cháo cũng không được ăn à…”

 

Dư Nghê đứng lên, đi lấy phần ăn trên bếp, chần chừ liếc Hứa Viễn một cái, cuối cùng cầm phần đó, ngồi vào giường, lặng lẽ ăn.

 

Trước kia ở siêu thị thành phố Lan Minh, ngày ba bữa đều do Dư Nghê nấu.

 

Hứa Chỉ chưa bao giờ ăn cơm cô làm.

 

Trong mắt anh ta, cơm phụ nữ khác nấu, lỡ Phó Noãn Ý sau này nhớ lại, có khi lại để ý.

 

Nên Hứa Chỉ chỉ lo chuẩn bị nguyên liệu cho hai người kia, còn bản thân thì ăn tạm mì gói, cơm tiện lợi.

 

Dù sao có Lê Khí và Tiểu Lưu, nước với lửa dùng cũng đủ.

 

Dư Nghê thường nấu hai phần, ăn chung với Hứa Viễn.

 

Thậm chí không nấu thì cũng mang đồ ăn sang cho cậu ta.

 

Vậy mà giờ cô lại ngồi một mình, lẳng lặng cắn bánh mì.

 

Hứa Viễn ngẩn người nhìn, bàn tay giơ ra lại từ từ thu về, gãi đầu, không hiểu nổi.

 

Muốn mở miệng hỏi, nhưng đầu óc lại xoắn xuýt: *Mình chọc gì cô ấy à? Hay tại hôm đó ở siêu thị mình lỡ đánh cô ấy mạnh tay quá?*

 

Nếu cậu hỏi thật, chắc chắn Dư Nghê sẽ cười nhạt: *Tôi chẳng sợ bị cậu đánh, tôi đâu nhỏ mọn vậy.*

 

Đáng tiếc, Hứa Viễn không mở miệng, chỉ biết xoắn xuýt theo suy nghĩ riêng.

 

Trong xe, Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý vừa nói vừa cười, một người thanh lọc tinh hạch, một người lau sạch.

 

Hứa Viễn với Tiểu Lưu thì ngồi ủ rũ, chẳng biết làm gì.

 

Dư Nghê lịch sự, yên tĩnh ăn sáng, ngay cả uống sữa cũng không phát ra tiếng.

 

Bầu không khí trong xe bị tách hẳn làm hai.

 

Lê Khí bước vào, nhìn quanh một lượt, thoáng thấy sao mọi người đều kỳ kỳ.

 

Nghĩ rồi bỏ qua, quay sang nhìn Phó Noãn Ý và Hứa Chỉ:

 

“Tôi hình như vừa thấy người nhà của Tiểu Noãn.”

 

Trong giọng nói lại không hề có chút vui mừng nào.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận