Lý Lăng Hách không chịu dứt khoát ký tên để làm thủ tục ly hôn với Thê Nam, Thê Nam cũng không định dây dưa với hắn thêm nữa, chuẩn bị quay về tìm một luật sư ly hôn, sau đó khởi kiện.
Lý Lăng Hách lảo đảo đứng dậy, tên tiểu tam định đỡ hắn nhưng bị hất tay ra, hắn muốn kéo Thê Nam lại, nhưng bị Đường Cát giơ tay ngăn lại.
"Cút ngay, đừng cản tao, bọn mày là cái thá gì?"
Thê Nam giáng cho Lý Lăng Hách một bạt tai vào cái mặt đã sưng vù: "Cái này là tôi đánh, nhịn anh cả buổi sáng rồi. Kết thúc ở đây đi, anh muốn ký đơn thì gọi điện cho tôi, không ký thì gặp nhau ở toà."
Chàng trai trẻ đứng cạnh Lý Lăng Hách thấy hắn lại bị đánh, hét lên bảo đừng đánh nữa.
Thê Nam quay sang, tát thêm một cái lên gương mặt trẻ măng kia: "Ban đầu tôi chỉ muốn nói chuyện với Lý Lăng Hách, là cậu cứ đòi xen vào."
Người nọ hét lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lý Lăng Hách, nhưng Lý Lăng Hách chẳng buồn quan tâm, che mặt vẫn còn muốn kéo Thê Nam lại, bị Đường Cát khoanh tay đẩy lùi về sau.
Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh lên xe, đạp ga phóng đi.
Triều Ngạn Ninh nhìn hai kẻ mặt dày ấy qua gương chiếu hậu, hừ lạnh: "Lúc nãy em nên đánh luôn cả thằng Lương Nhiễm kia một trận cho hả giận, hối hận ghê."
"Lương Nhiễm là ai?" Thê Nam nhất thời chưa hiểu.
"Chính là cái thằng tiểu tam đó," Triều Ngạn Ninh nói, "Tối qua em gửi tài liệu cho anh, có ghi tên rõ ràng mà."
"À, anh không nhớ nữa." Thê Nam quả thật đã xem tài liệu, nhưng chỉ lướt qua, không nhớ tên kẻ đó.
Triều Ngạn Ninh bật cười, lại nhét tay vào túi, chạm vào cà vạt của Thê Nam. Vừa nãy cậu quấn cà vạt đánh người, lúc tháo ra thì đã nhàu nát không đeo được nữa, thế là cậu nhét luôn vào túi mình.
Lần trước cậu lấy nửa hộp thuốc của anh Nam, lần này là chiếc cà vạt, lần sau thì nên tịch thu món gì từ anh ấy nhỉ?
Nghĩ đến đây, Triều Ngạn Ninh nghiêng đầu nhìn sang Thê Nam, nhìn thật kĩ từ trên xuống dưới.
Cái gì cũng tốt, cái gì cũng muốn.
Cậu thật sự quá tham lam.
Trên đường về nhà, Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh vào siêu thị để mua ít đồ sinh hoạt cho cậu.
Dép đi trong nhà, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm, dầu gội, sữa rửa mặt, sữa tắm, cả đồ thay mặc hàng ngày, ngay cả q**n l*t với tất anh cũng mua cho cậu luôn.
Triều Ngạn Ninh biết thừa, Thê Nam vẫn coi cậu là thằng nhóc 16 tuổi ngày nào, chuyện gì cũng phải lo liệu hết, cứ như không dặn dăm ba câu thì cậu sẽ không biết ăn, không biết uống vậy.
"Anh Nam, anh mua cả q**n l*t cho em luôn à?" Triều Ngạn Ninh vừa cười vừa lấy lại mấy cái Thê Nam đã bỏ vào xe, thay bằng hai cái size lớn hơn, "Nhưng mà sai size rồi, em mặc size này cơ."
Cậu còn lật nhãn trên q**n l*t ra cho Thê Nam xem, Thê Nam nhìn kích cỡ rồi lại liếc vòng eo hiện tại của cậu: "Anh đoán rồi mua đại thôi, nhìn kỹ thì đúng là nhỏ thật."
"Anh mua q**n l*t cho em, em cũng thấy hơi ngại." Miệng thì nói thế, nhưng gương mặt của Triều Ngạn Ninh chẳng có tí gì là ngượng, chỉ là cố ý muốn nhắc Thê Nam rằng cậu bây giờ đã là đàn ông trưởng thành.
"Anh mua q**n l*t cho em thì có gì mà ngại?" Thê Nam chẳng thấy có vấn đề gì, chợt nhớ đến vài chuyện lúc Triều Ngạn Ninh còn nhỏ, cố ý mang ra trêu.
"Lần đầu tiên gặp em là lúc em bốn tuổi, ba mẹ em lúc đó mới quyết định thuê ba gian phòng ở khu nhà tập thể của ông bà ngoại anh, chưa kịp dọn phòng nên ông bà bảo ở tạm nhà chính. Tối đến em không chịu ngủ với ba mẹ, khóc lóc rồi bò lên giường anh, nửa đêm còn tè ướt cả người lẫn giường anh."
"Do tối đó em uống nhiều nước trái cây quá thôi." Triều Ngạn Ninh chống chế, thật ra mấy chuyện hồi nhỏ cậu không nhớ rõ, toàn nghe người lớn kể đi kể lại rồi mới biết, có thật là do uống nhiều nước trái cây không thì cậu cũng chẳng biết.
Ban đầu Triều Ngạn Ninh muốn từ từ nhắc nhở Thê Nam rằng cậu đã 27 tuổi rồi, mong Thê Nam thay đổi cách nhìn, đừng lúc nào cũng coi cậu là trẻ con nữa.
Nhưng một câu nói này lại kéo cậu về tận thời kỳ bé tí tè dầm, còn là nhóc con đầu bù tóc rối.
"Anh Nam, anh đừng coi em là trẻ con nữa mà." Triều Ngạn Ninh vừa đẩy xe hàng, vừa kéo tay Thê Nam, cười đùa líu ríu kéo anh đi tới.
Thê Nam vẫn nghiêm túc chọn đồ, sợ bỏ sót thứ gì, giọng nói cưng chiều vẫn không đổi: "Dù em bao nhiêu tuổi thì trong mắt anh vẫn là trẻ con, bao nhiêu tuổi cũng vẫn là em trai anh."
Triều Ngạn Ninh biết Thê Nam thương cậu, nhưng trong lòng vẫn khẽ thở dài, đường còn dài lắm.
Mua đồ xong, hai người lại ghé vào hiệu thuốc.
Tuy khi nãy đánh người là dùng cà vạt quấn, nhưng các khớp xương tay của Triều Ngạn Ninh vẫn bị sưng lên, ngoài thuốc giảm sưng, Thê Nam còn mua thêm mấy loại thuốc thông dụng để dùng trong nhà.
Về đến nơi, Triều Ngạn Ninh vừa ngồi xuống ghế sofa đã chìa tay ra cho Thê Nam xem:"Anh ơi, tay em đau quá, thổi cho em một cái đi, giống hồi nhỏ ấy."
Lần trước trong hẻm, cậu đánh gã béo làm tay sưng lên, chẳng có ai để làm nũng, lần này cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Trong lòng thì nghĩ không muốn để Thê Nam xem mình là trẻ con, thế mà lại luôn mượn cớ "đặc quyền ngày bé" để được gần anh thêm chút, rồi lại thêm chút nữa.
"Chậc, em hồi nhỏ cũng y hệt, đánh người xong là quay qua đòi anh dỗ."
Hồi bé có lần Triều Ngạn Ninh đánh nhau bị thương, mu bàn tay và cổ tay trầy cả mảng, chạy đến tìm Thê Nam mách: đánh nhau bị thương rồi, bắt Thê Nam thổi cho cậu.
Thê Nam nghe xong thấy bực, nghĩ trong lòng làm anh mà để em trai mình bị người ta đánh mà chịu được à?
Tối hôm đó, Thê Nam đến tận nhà đứa đã đánh nhau với Triều Ngạn Ninh. Nhà bên kia ban đầu không định làm gì, vì con họ lớn hơn, lại bị một đứa nhỏ hơn đánh cho te tua, trong bụng đã tức, ngoài mặt lại chẳng biết xả vào đâu.
Nhưng họ chưa từng gặp đứa nào ngang ngược đến thế, đánh người xong, anh nó còn dám tới nhà hùng hổ chất vấn.
Thê Nam vừa vào cửa, thấy đứa kia cao hơn Triều Ngạn Ninh cả một cái đầu, tay trái băng bông, mặt mũi bầm dập, hai mắt thâm sì. Nó vừa nghe là anh trai của Triều Ngạn Ninh đến đã chạy thẳng vào trong nhà trốn biệt.
Sau khi biết rõ đầu đuôi thì cũng hiểu ra, hai đứa nhỏ chơi với nhau rồi nổi cáu mà đánh nhau, mà Triều Ngạn Ninh là người thắng.
Vậy mà người thắng như anh lại nổi giận mà chạy tới tận nhà người ta đòi công bằng, Thê Nam thấy mất mặt quá, xin lỗi rối rít, cúi đầu cúi lưng mãi không thôi.
Về đến nhà, Triều Ngạn Ninh còn chìa bàn tay trầy xước ra dí vào mặt anh, lải nhải đòi anh Nam thổi cho.
Thê Nam túm lỗ tai Triều Ngạn Ninh, lôi ra khỏi cửa, chạy tới siêu thị mua một túi táo và một nải chuối, đích thân đến nhà người ta xin lỗi thêm lần nữa, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng không thể gây gổ đến mức không nhìn được mặt nhau.
"Cứ giả vờ tiếp đi, em từ bé đã thế rồi." Thê Nam miệng thì càm ràm, nhưng vẫn lấy thuốc ra bôi cho Triều Ngạn Ninh.
Triều Ngạn Ninh được lợi rồi còn ra vẻ đáng thương, ngồi chẳng ra ngồi, nghiêng nghiêng dựa vào Thê Nam: "Cũng tại anh Nam cưng chiều em quá còn gì."
"Ừ, chiều đến mức không còn phép tắc gì nữa," Thê Nam vỗ nhẹ một cái vào cánh tay cậu, bôi thuốc xong, ngước mắt nhìn cậu thật lâu, "Vậy mà còn dám bỏ đi."
Chuyện cuối cùng cũng kéo về năm đó, năm Triều Ngạn Ninh mất tích nhưng thực ra là cậu tự mình bỏ đi.
Thê Nam cố lục ký ức, ghép lại các chi tiết: "Trước khi em đi, có một gã để râu, tên gì nhỉ, hình như là Thẩm Văn Khang đúng không? Hắn luôn tìm cách gây sự với em, là vì hắn sao?"
Triều Ngạn Ninh gật đầu ngay, bởi phần lớn những điều đó đều là thật: "Đúng vậy, anh cũng biết nhà em với nhà Thẩm Văn Khang có mối thù. Năm đó nhà em phải rời quê, chuyển đến ở tạm khu nhà tập thể cũ của bà ngoại là để trốn hắn ta. Em chỉ muốn tránh xa hắn, sau đó mới đến Cảng Thành, rồi gặp được chú Ba."
"Vậy tại sao đến Cảng Thành rồi lại không liên lạc với anh?"
Triều Ngạn Ninh rất giỏi lấp l**m, nói vài câu qua loa tránh né, chỉ nói rằng mình gặp chú Ba ở Cảng Thành rồi cứ thế theo ông ấy cho đến tận bây giờ.
Trước khi được chú Ba đón về, cậu đến Cảng Thành bằng cách nào, vì sao lại rơi vào sàn đấu ngầm, rồi những tháng ngày sống như chó ở rãnh nước hôi thối, bò trong lồng sắt tối tăm không thấy mặt trời, chỉ có thể dùng nắm đấm từng chút một đập ra đường sống, những điều đó, Triều Ngạn Ninh không hé một lời. Chỉ nói ra một nửa sự thật.
Thê Nam hỏi thẳng: "Năm đó anh đứng ngoài cửa phòng khách sạn em, sao em không mở cửa? Không muốn gặp anh, hay là không nhận người anh này?"
"Sao em lại không nhận anh chứ?" Triều Ngạn Ninh hốt hoảng ngồi thẳng dậy, sống lưng cũng cứng đờ, vội giải thích: "Nếu em không nhận, thì giờ em còn đến tìm anh làm gì? Chắc là anh nhận nhầm người rồi, em không nhớ có chuyện ở khách sạn nào hết."
Dù sao thì Thê Nam cũng không nhìn thấy mặt cậu, Triều Ngạn Ninh cắn chết cũng không chịu thừa nhận người trong phòng khách sạn hôm đó là cậu, Thê Nam cũng không còn cách nào nói tiếp được.
Sao cậu lại không muốn gặp Thê Nam chứ? Chính là vì quá muốn gặp.
Ban đầu là vì muốn gặp mà không gặp được, đến khi có thể gặp rồi, thì Thê Nam đã kết hôn, cậu lại không dám gặp nữa.
Thê Nam nhìn ra Triều Ngạn Ninh không chịu thừa nhận là vì cậu không muốn nói về chuyện đó.
Thôi vậy, ai cũng có chuyện riêng của mình, nhóc con cũng lớn rồi, có bí mật riêng là lẽ thường.
Thê Nam không hỏi nữa, đổi chủ đề: "27 tuổi rồi, cũng đâu còn nhỏ nữa, kết hôn chưa?"
"Chưa đâu anh."
"Có người yêu chưa? Chắc là có bạn gái rồi chứ?"
Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu, cười ngây ngô nhìn trần nhà, tay thì vẫn níu lấy cánh tay Thê Nam không chịu buông.
"Sao lại cười?" Thê Nam dùng ngón tay chọc chọc cậu.
Triều Ngạn Ninh cười đã đời rồi mới nói: "Anh Nam, em không thích con gái, em thích con trai."
Nụ cười của Triều Ngạn Ninh vừa lém lỉnh vừa nghịch ngợm như một thằng nhóc lưu manh, Thê Nam đưa tay đấm nhẹ lên vai cậu một cái, rồi cũng bật cười theo: "Sao lại thế này, ở khu nhà cũ trong đám tụi mình chỉ có bốn thằng con trai, vậy mà chẳng có thằng nào thẳng à?"
Triều Ngạn Ninh nghĩ bụng, chẳng phải là vì anh đó sao?
Vì thích anh mà.