Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 53: Anh là cả nửa đời sau của em.




Thê Nam đang tắm, Triều Ngạn Ninh lại chui vào buồng tắm. Tóc cậu vừa gội xong còn chưa khô, lại bị nước xối ướt sũng.

Trên người Triều Ngạn Ninh quần áo vẫn chưa cởi, đứng dưới làn nước, từ phía sau ôm chặt lấy Thê Nam. Những ngón tay theo dòng nước nóng trượt xuống, từ vai trượt đến bên hông, rồi siết chặt anh vào lòng.

Vừa nãy Thê Nam nói muốn kết hôn, đến giờ Triều Ngạn Ninh vẫn còn chút không dám tin.
"Anh, anh nói thật sao? Anh muốn kết hôn sao?"

Triều Ngạn Ninh cắn nhẹ lên bờ vai trơn ướt của Thê Nam, đầu răng nhẹ cọ qua, đúng lúc dòng nước xối thẳng trên đầu cậu, nóng rát phía sau gáy.

Bị ôm như vậy, Thê Nam chẳng thể tắm cho đàng hoàng, nhưng anh cũng không muốn để cậu ra ngoài, ngẩng đầu tránh dòng nước, nói: "Đương nhiên là thật."

Triều Ngạn Ninh ôm đủ rồi mới chịu buông, cởi bỏ bộ quần áo ướt nhẹp dưới chân, bóp ít dầu gội vào lòng bàn tay xoa lên mái tóc Thê Nam.

"Anh, để em gội cho anh."

Trong lòng Triều Ngạn Ninh chỉ nghĩ đến chuyện kết hôn, vui sướng như một thằng ngốc, động tác trên tay đều là theo bản năng.

Cậu quên mất nước vẫn còn đang chảy, Thê Nam đúng lúc đứng dưới vòi nước, bọt trên đầu trôi xuống mắt.

Thê Nam lùi lại hai bước, dùng mu bàn tay dụi mắt.

Triều Ngạn Ninh tháo đầu vòi hoa sen xuống, từ trên xối xuống cho Thê Nam, rửa sạch bọt trên tóc và trên mặt, rồi kéo cằm anh muốn nhìn mắt.

Thê Nam cứ chớp mắt liên tục, nói một câu không sao.

Ánh đèn trong phòng tắm mờ mờ, Triều Ngạn Ninh lấy khăn tắm quấn quanh người anh, nhẹ nhàng lau khô tóc rồi kéo anh ra ngoài, nhất định phải xem cho rõ.

Triều Ngạn Ninh dùng ngón tay kéo nhẹ mí mắt Thê Nam, thổi nhẹ: "Có đau không?"

"Thật sự không sao, dầu gội này không cay mắt lắm." Nói thì nói vậy, nhưng mắt Thê Nam vẫn đỏ.

Triều Ngạn Ninh lại đưa cho anh một chiếc áo choàng tắm. Thê Nam mặc vào, buộc dây qua loa rồi vào phòng tắm đánh răng.

Lần này Triều Ngạn Ninh không quậy phá nữa, chỉ đứng bên cạnh nhìn anh.

"Anh," Triều Ngạn Ninh nhìn vào gương thấy Thê Nam, cười lộ hàm răng trắng sáng, "có phải vì thấy Đường Cát đính hôn rồi, nên anh mới nghĩ đến chuyện kết hôn không?"

Trong miệng Thê Nam toàn bọt, lẩm bẩm mấy tiếng, Triều Ngạn Ninh nghe không rõ. Đợi anh súc miệng xong mới nói.

"Không liên quan đến Đường Cát, em muốn kết hôn, anh cũng muốn, vậy thì mình kết hôn thôi."

Hai người hiếm khi lên giường lại chẳng làm gì cả, lúc này bọn họ đều không có tâm trạng ấy, chỉ muốn nằm yên, nói chuyện cho đàng hoàng.

Họ chưa từng ngồi đối diện nói nhiều về chuyện đã qua. Nếu có, cũng chỉ là chuyện hồi nhỏ trong khu tập thể.

Còn mấy năm Triều Ngạn Ninh mất tích, cả hai đều chưa từng nhắc.

Triều Ngạn Ninh muốn tránh né những năm tháng tăm tối ấy, về tất cả những gì đã trải qua. Cậu chẳng muốn nói, chẳng muốn nhớ, càng không muốn kể cho Thê Nam.

Thê Nam cũng hiểu, những gì Triều Ngạn Ninh không muốn nói, dù anh có hỏi cũng vô ích. Nếu không phải lần trước tình cờ thấy tin tức về Lại Kiện, nếu không phải nghe những lời Đường Cát nói, anh vẫn chẳng biết gì.

Triều Ngạn Ninh nằm nghiêng, cả gương mặt dụi vào ngực Thê Nam, cằm hạ thấp xuống, tham lam hít lấy hơi thở trên người anh.

Triều Ngạn Ninh rất thích mùi hương trên người Thê Nam, từ nhỏ đã thích rồi, luôn thích chui về phía Thê Nam.

Cánh tay Thê Nam vòng qua đỉnh đầu cậu, ngón tay luồn vào mái tóc, xoa nhẹ phía sau gáy. Anh chạm đến một vết sẹo tròn nhỏ, trước đây anh lại chưa từng phát hiện.

"Tiểu Ninh, nói cho anh nghe đi, em bắt đầu có tình cảm với anh từ khi nào?"

Đây là lần đầu tiên Thê Nam hỏi thẳng như vậy. Triều Ngạn Ninh khựng lại, chóp mũi vẫn dán vào xương quai xanh của anh. Cậu nghĩ một lúc, rồi ngẩng gương mặt đỏ bừng vì nín thở, hơi thở nóng rực.

Triều Ngạn Ninh nghĩ rất lâu mới nói: "Thật ra em cũng không nói rõ được là từ khi nào. Có lẽ ngay từ đầu, em đã coi anh là của em, của một mình em rồi."

Cậu nói rất nghiêm túc, ánh mắt thoáng xa xăm, cố gắng nhớ xem rốt cuộc từ khoảnh khắc nào mình bắt đầu có suy nghĩ khác biệt với Thê Nam, nhưng đúng là chẳng tìm thấy một điểm mốc rõ ràng nào.

Khi còn nhỏ, đúng là cậu chỉ coi Thê Nam là anh trai, như anh ruột. Nhưng đồng thời cậu cũng biết, sự chiếm hữu đối với anh đã là một điều khác biệt.

Cho dù Phương Ngôn là em họ của Thê Nam, cậu cũng không muốn Phương Ngôn quá gần gũi anh, lúc nào cũng tìm cách chen vào giữa, tách hai người ra.

Lúc đó cậu đã nghĩ, Thê Nam là của một mình cậu, chỉ có thể là của một mình cậu.

Đợi đến khi cậu lớn thêm một chút, cũng nhận ra sự chiếm hữu không bình thường của mình.
Triều Ngạn Ninh không biết từ khi nào, những điều mình chú ý ở Thê Nam đã dần thay đổi.

Trước kia cậu quan tâm Thê Nam buổi tối có để cửa sổ cho mình không, có đồ chơi đồ ăn ngon có nhớ đến mình không, cuối tuần về nhà có đến tìm mình trước chứ không phải tìm Phương Ngôn không, khi mình đánh nhau bị thương Thê Nam có phát hiện không...

Sau này sự chú ý ấy thay đổi, cậu bắt đầu để ý đến ngũ quan của Thê Nam, đến thân thể của anh, cũng không còn coi anh là 'anh trai' nữa.

Cậu sẽ nhìn chằm chằm hàng mi của Thê Nam thật lâu, lông mi dài và dày quét xuống bờ mí dưới, cậu lại đưa tay chạm vào, nhưng luôn bị Thê Nam gạt đi.

Ánh nắng lọt qua song cửa, in bóng xuống gương mặt Thê Nam. Khi Thê Nam uống nước có giọt nước dính trên môi, còn có lúc Thê Nam thay đồ ngay trước mặt cậu, đường cong bên hông nghiêng xuống rồi lại kéo lên.

Cậu từng tự an ủi rằng những thay đổi nhỏ bé ấy chỉ là do tuổi dậy thì. Trong tiết Sinh học thầy cô cũng nói, tuổi dậy thì khác với trước kia.

Lần đầu tiên mơ thấy, chính là hôm cậu đi cùng Thê Nam xăm hình.

Lúc xăm, cạp quần của Thê Nam kéo rất thấp, cậu đứng ngay bên cạnh nhìn thợ xăm cầm kim châm vào thắt lưng Thê Nam. Tiếng máy xăm kêu vo vo, trong đầu cậu không lọt thêm bất kỳ âm thanh nào.

Cậu đứng suốt hơn bốn tiếng, nhìn cũng hơn bốn tiếng.

Buổi tối về nhà, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hiện lên hình xăm rực rỡ ở thắt lưng anh, cùng với phần bên dưới cạp quần ôm lấy, dần tách ra hai đường cong.

Sáng hôm sau, cậu xách q**n l*t vào phòng tắm giặt. Ba mẹ đều đã đi làm, trong nồi còn để sẵn bữa sáng.

Thê Nam từ sớm đã đến gõ cửa. Cửa không khóa, anh cứ thế đẩy vào.

Ban đầu Thê Nam còn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhưng khi nhìn thấy Triều Ngạn Ninh sáng sớm đã giặt q**n l*t thì lập tức tỉnh ngủ. Anh đi tới dùng vai huých cánh tay cậu, còn cười xấu xa trêu chọc rằng thằng bé lớn rồi.

Mặt Triều Ngạn Ninh đỏ bừng, xoay nửa người quay lưng lại với Thê Nam, hừ một tiếng trong mũi, trong lòng thì mắng: "Thê Nam, anh chính là thủ phạm."

Khi cậu xác định được tình cảm trong lòng mình đã bắt đầu đi theo một hướng khác, cậu từng thử dò xét Thê Nam.

Cậu biết khuynh hướng của Thê Nam, mừng thầm vì mình là đàn ông. Nếu Thê Nam thích con gái, vậy thì cả đời này cậu cũng chẳng có cơ hội.

Cậu hỏi Thê Nam có bạn trai chưa, Thê Nam nói không có. Cậu lại hỏi anh thích kiểu đàn ông thế nào.

Thê Nam móc điện thoại trong túi ra, lướt album tìm một tấm poster của người mẫu nam tóc vàng mắt xanh đưa cho cậu xem.

Trong ảnh là một người đàn ông trưởng thành, vai rộng chân dài, cơ bụng tám múi, da rất trắng, cười lộ hàm răng trắng sáng chói mắt.

"Anh, anh thích kiểu này à?"

Khoảnh khắc ấy Triều Ngạn Ninh hơi nản. Cậu chỉ là một thằng nhóc non nớt, dù mỗi bữa ăn ba bát cơm cũng vẫn gầy gò, không thể nào đột nhiên mọc ra cơ bụng tám múi. Thân thể tuy đã bắt đầu cao lên, nhưng vẫn thấp hơn Thê Nam rất nhiều.

Cậu biết mình chẳng có cửa, nghĩ rằng đợi mình lớn hơn rồi hẵng tính, dù sao ngày tháng phía sau còn dài.

Nhưng đời người chẳng như ý, vì sự xuất hiện của Thẩm Văn Khang, cái gọi là "ngày sau còn dài" của cậu, trong chốc lát chẳng còn nữa.

Trong chăn, bàn tay Thê Nam nắm lấy tay Triều Ngạn Ninh, mười ngón đan xen siết chặt: "Tiểu Ninh, mấy năm em rời khu tập thể đã sống thế nào, nói cho anh nghe được không?"

Cho dù đã xem tin tức, cho dù đã nghe Đường Cát nói, nhưng Thê Nam vẫn muốn chính tai nghe Triều Ngạn Ninh kể lại.

Triều Ngạn Ninh vẫn ấp úng: "Những năm đó em ở cùng chú Ba, ông ấy đối xử với em rất tốt, em..."

Ngón tay Thê Nam khẽ cào trong lòng bàn tay cậu: "Anh đều biết cả rồi, sàn đấu ngầm, và cả vết thương sau đầu em..."

Bàn tay Triều Ngạn Ninh bỗng trở nên vô cùng đau đớn, cơn đau lan đến tận xương tuỷ và máu ở tứ chi, cả người đều bắt đầu đau nhức.

Cậu nằm im như thế một lúc, cho đến khi nụ hôn của Thê Nam rơi xuống môi mình, hơi thở căng chặt trong lồng ngực mới như vỡ òa, tan biến hết.

Cậu dụi mặt vào lồng ngực anh, chóp mũi cay xè, cọ lên người anh.

"Thẩm Văn Khang thời gian đó vẫn luôn tìm cách gây sự với em, thậm chí còn lấy người trong khu tập thể ra uy h**p em, bà ngoại ông ngoại, còn có cả anh. Vì thế em mới muốn rời đi một thời gian. Lúc đi em có để lại cho anh một tờ giấy, em bảo anh đợi em về, em nghĩ anh sẽ nhìn thấy."

"Em muốn đi tìm chú Ba trước, nhưng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết ông ở Cảng Thành. Nhưng em vừa đến Cảng Thành thì bị lừa vào sàn đấu ngầm. Từ đó, ngày nào cũng chỉ có những trận tập quyền điên cuồng, những cuộc thi đấu sống còn. Mỗi ngày chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là phải sống sót qua hôm nay."

"Ban đầu bọn họ nói đánh đủ hai năm thì sẽ thả, sau lại thành hai trăm trận. Em đã khao khát được ra ngoài đến thế, vậy mà chẳng thể thoát nổi."

"Anh à, quãng thời gian đó, ngày nào em cũng nhìn ảnh anh. Em nhớ anh đến mức ngay cả trong mơ cũng chỉ toàn thấy anh."

"Sau đó cảnh sát ập tới, trong lúc hỗn loạn em đánh nhau với một gã bảo vệ trong sàn đấu ngầm và bị đập một cây đinh vào sau đầu."

Thê Nam run rẩy. Triều Ngạn Ninh siết chặt tay anh, kéo bàn tay đặt lên sau gáy mình: "Anh sờ thử đi, có thấy vết sẹo không? Ngay chỗ này."

Môi Thê Nam run rẩy, thốt ra một tiếng 'có', nhưng cổ họng nghẹn cứng, chẳng thành lời. Anh đã lặp lại hai lần mà không thể phát ra âm thanh.

Trong căn phòng tối, cả hai không nhìn rõ mặt nhau, nhưng Triều Ngạn Ninh nghe rõ từng nhịp thở đứt quãng của anh, cũng cảm nhận được anh đang khóc, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống người cậu.

"Anh, đau lắm, thật sự rất đau."

Lần này, Triều Ngạn Ninh không né tránh nữa. Cậu chậm rãi hôn đi từng giọt lệ trên gương mặt Thê Nam, rồi thì thầm:

"Em nằm viện hơn nửa năm. Đến khi trở về tìm anh, thì anh đã ở bên Lý Lăng Hách."

Giọng cậu khẽ khàng, nhỏ bé, mang theo nỗi ấm ức. Đôi môi cọ mãi lên gương mặt ướt đẫm nước mắt của anh:

"Anh có biết phản ứng đầu tiên của em là gì không? Em chỉ muốn giết Lý Lăng Hách, rồi ném hắn xuống biển. Anh Nam là của em, mãi mãi chỉ của em thôi."

"Nhưng em không thể. Em lại nghĩ, chỉ cần anh bình yên là được, vậy thì em đứng xa nhìn một cái thôi cũng đủ."

"Nhưng nhìn một lần, thật sự là không đủ."

Nụ hôn của cậu không dừng lại, từ trán xuống cằm, từ cằm xuống ngực, từ ngực rồi trượt dần xuống đôi chân...

"Anh, em muốn có anh, trọn vẹn cả nửa đời sau..."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận