Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 51: Văn phòng..




Sau khi giúp bạn chụp xong ảnh dưới nước ở bể bơi, Thê Nam bắt đầu chuyên tâm thiết kế họa tiết mình muốn vẽ cho Triều Ngạn Ninh, thường thì vừa thiết kế là đến tận nửa đêm.

Cảm hứng của anh đến từ hình xương rắn quấn quanh eo Triều Ngạn Ninh, nên bản vẽ cũng lấy con rắn ấy làm trung tâm, từ đó toả ra những mạch xương thịt tái sinh.

Trong ý tưởng, hình vẽ sẽ bao phủ toàn thân, bắt đầu từ cổ Triều Ngạn Ninh, kéo dài xuống tận lòng bàn chân.

Nguy hiểm, gợi tình, h*m m**n, đổ vỡ và tái sinh, tất cả những từ ấy dồn lại thành một bức tranh trong tâm trí anh.

Ban đêm, Thê Nam cũng mơ thấy mình đang vẽ. Nửa đêm bất chợt lóe ý tưởng, bất kể mấy giờ, anh đều bật dậy mở máy tính ngồi phác họa. Có lúc chỉ chỉnh sửa, có khi lại thêm vài nét mới.

Đã rất nhiều năm anh không còn trải qua cảm giác hứng thú đến vậy. Nhìn bản vẽ dần hiện lên trên màn hình, tưởng tượng lớp màu cuối cùng phủ trọn cơ thể Triều Ngạn Ninh, anh thấy trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn khác thường.

Khi có cảm hứng, tiến độ thiết kế trở nên rất nhanh, nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng, chính là việc vẽ trực tiếp lên da thịt.

Trước đây, Thê Nam từng chụp bộ ảnh vẽ nghệ thuật trên cơ thể, họa tiết đều do anh thiết kế, nhưng để tự tay dùng màu vẽ trực tiếp trên cơ thể thì chưa từng làm.

Thê Nam đặc biệt tìm đến người bạn chuyên vẽ nghệ thuật cơ thể là Lật Tử. Cô ấy tốt nghiệp học viện nghệ thuật, từng hợp tác với Thê Nam trong nhiều buổi chụp.

Thê Nam thiết kế họa tiết, còn Lật Tử chịu trách nhiệm vẽ trực tiếp lên người mẫu, hai người ăn ý như thế đã lâu.

Nhưng lần này Thê Nam muốn tự mình vẽ trên cơ thể Triều Ngạn Ninh. Bộ ảnh này, anh chỉ muốn giữ lại cho riêng mình, rồi treo trong phòng ngủ.

Thê Nam theo Lật Tử học mấy ngày, sau đó tự mình luyện tập trên ma-nơ-canh.

Đôi khi đang gọi video với Triều Ngạn Ninh, ngón tay Thê Nam cũng sẽ di chuyển trên màn hình, trong lòng nghĩ từng nét bút mang màu sắc nên vẽ ở vị trí nào trên cơ thể Triều Ngạn Ninh thì mới đẹp hơn.

Trên cổ, anh sẽ vẽ vài đường lông vũ đối xứng. Trước ngực là những chiếc vảy màu sắc rực rỡ, độ rực rỡ của màu sắc tượng trưng cho cường độ của d*c v*ng.

Đầu rắn và xương rắn hướng ra ngoài, như muốn bao bọc toàn bộ phần máu thịt đang tái sinh.

"Anh, em vừa nói, anh có nghe không đấy?"

Triều Ngạn Ninh phát hiện trong video mắt Thê Nam không hề chớp. Cậu ghé sát màn hình, nhíu mày hỏi anh, không vui khi thấy gọi video mà anh lại mất tập trung.

Gương mặt cậu bất ngờ phóng to trong khung hình. Ngón tay Thê Nam đang miết qua xương quai xanh trên màn hình bỗng dừng lại, đầu ngón tay đặt đúng lên chóp mũi cậu.

Anh bật cười. Quả thật vừa nãy chẳng nghe thấy cậu nói gì, toàn bộ sự chú ý của anh đều đang ở ngực cậu.

"Em nói lại một lần nữa đi."

"Chút nữa em phải đi dự tiệc mừng thọ của một bậc trưởng bối" Triều Ngạn Ninh đặt điện thoại sang bên, cầm một bộ quần áo bắt đầu thay. Vừa mặc sơ mi vừa nói với Thê Nam, "tối chắc sẽ phải uống chút rượu."

Cậu cài từng chiếc cúc áo một cách chậm rãi. Thê Nam nhìn cơ ngực, cơ bụng dần bị vải áo che khuất, mím môi nhắc: "Đừng uống nhiều quá. Tối nay Đường Cát đi cùng em à?"

"Ừ, hắn cũng đi."

"Ừ, vậy càng không nên uống nhiều," Thê Nam dặn xong lại hỏi: "Là tiệc của ai vậy?"

Triều Ngạn Ninh tuy đang thay quần áo, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Cậu cũng nhận ra ánh mắt của Thê Nam đã thay đổi nên buông tay khỏi mấy chiếc cúc, chừa lại hai cái chưa cài, để cổ áo mở rộng hờ hững.

"Anh, để lát nữa em mặc tiếp nhé?"

"Em không phải sắp đi dự tiệc rồi sao?"

Thê Nam hiểu rõ Triều Ngạn Ninh. Nếu không gấp, cậu nhất định sẽ cứ níu lấy anh gọi video. Giờ vội vã vừa thay đồ vừa mở máy, rõ ràng là sắp phải đi ngay.

Quả nhiên, khi Triều Ngạn Ninh còn định nói gì đó, ngoài cửa đã vang tiếng gõ. Là Đường Cát, đến nhắc nhở.

"Anh Triều, hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi của ông Kim. Chú Cảnh với chú Ba đều không có mặt ở Cảng Thành, họ dặn anh tối nay đừng đến muộn."

Ông Kim được coi là bậc trưởng bối của chú Cảnh và chú Ba. Hồi đó chú Cảnh và chú Ba không dễ dàng gì để ở bên nhau, ông Kim đã giúp đỡ rất nhiều.

Đáng lẽ hôm nay cả hai chú đều phải có mặt, nhưng tối hôm kia, bác cả của chú Cảnh nhập viện. Ông phải đưa chú Ba về quê, nên tiệc mừng thọ bảy mươi của ông Kim đành để Triều Ngạn Ninh thay mặt tham dự.

Quà cáp đều đã chuẩn bị sẵn, Triều Ngạn Ninh biết không thể chậm trễ. Cậu cài nốt hai chiếc cúc áo, khoác thêm bộ vest, cầm chiếc điện thoại vẫn mở video rồi bước ra khỏi phòng.

Cậu cũng chẳng hề che giấu. Đường Cát nhìn thấy rõ trên màn hình là Thê Nam, liền dí sát đầu vào, vẫy tay chào.

"Anh Nam, bao giờ anh sang Cảng Thành thế? Em sắp đính hôn rồi đấy."

"Cậu sắp đính hôn à?" Thê Nam bật cười, liên tục chúc mừng, "Nhanh thế, cụ thể là ngày nào?"

Đường Cát ngượng ngùng gãi đầu, cười khì rồi nói: "Thứ bảy tuần sau là lễ đính hôn. Em định mấy hôm nữa mới báo anh. Thứ bảy tuần sau anh có rảnh không?"

"Có chứ, thứ bảy tuần sau tôi sẽ qua."

Đường Cát còn định nói thêm, Triều Ngạn Ninh đã đưa tay đẩy mặt hắn ra: "Đừng dí sát thế, đi lái xe đi."

Trong màn hình đã không còn thấy mặt Đường Cát, nhưng Thê Nam vẫn nghe được tiếng hắn. Đường Cát lại nhắc một lần nữa bảo anh thứ bảy nhất định phải tới.

Thê Nam định học cho thuần thục kỹ thuật vẽ nghệ thuật cơ thể với Lật Tử rồi mới đi Cảng Thành. Nhưng lại nghĩ, dù sao trước Tết cũng chắc chắn không thể chụp được, hơn nữa đợi đến khi Phương Ngôn nghỉ đông thì anh phải cùng bọn họ đi Nam Cực chụp, cũng chẳng còn mấy ngày.

Anh muốn chụp ảnh Triều Ngạn Ninh cũng chẳng phải bí mật gì, thay vì ngày ngày tập trên ma-nơ-canh, chi bằng trực tiếp luyện trên người Triều Ngạn Ninh.

Huống hồ, dáng người ma-nơ-canh nào có được như Triều Ngạn Ninh.

......

-

Không đợi tới ngày Đường Cát đính hôn, Thê Nam đã bay sang Cảng Thành. Lần này, anh mang theo cả hộp màu và bút vẽ trong vali, dự định đến nơi sẽ lấy Triều Ngạn Ninh ra làm mẫu tập luyện.

Máy bay vừa hạ cánh, Thê Nam nhận được điện thoại của Đường Cát đến đón.

Thê Nam đối với Cảng Thành đã rất quen thuộc. Nghe Đường Cát nói Triều Ngạn Ninh vẫn còn đang tăng ca ở công ty, bữa tối cũng chưa ăn. Anh bảo Đường Cát lái xe đến một nhà hàng mà Triều Ngạn Ninh thích, mua mang đi mấy món.

Đường Cát lái thẳng xe đến công ty, theo đúng lời dặn của Triều Ngạn Ninh.

Trong văn phòng, Triều Ngạn Ninh đang xem tài liệu. Nghe tiếng gõ cửa, cậu biết là Thê Nam đã tới, chạy ngay ra mở và ôm chầm lấy anh.

Bên cạnh vẫn có Đường Cát, cửa văn phòng lại còn đang mở, Thê Nam nhắc cậu buông tay, rồi tiện đưa luôn chiếc vali cho cậu.

Triều Ngạn Ninh quay sang bảo Đường Cát về trước. Mấy ngày nay, hắn tất bật chuẩn bị chuyện đính hôn, dù bận đến đâu, ngày nào cậu cũng cho hắn nghỉ nửa buổi để toàn tâm lo liệu. Hôm nay chẳng qua vì phải ra sân bay đón Thê Nam nên mới bắt hắn đi cùng.

Triều Ngạn Ninh đẩy vali đến cạnh sofa. Thê Nam đặt mấy hộp đồ ăn mang theo lên bàn làm việc: "Ăn chút đi, ăn xong rồi làm tiếp."

Triều Ngạn Ninh kéo một chiếc ghế, đặt sát bên ghế làm việc.

Cậu để Thê Nam ngồi ghế của mình, còn bản thân thì ngồi ở ghế bên cạnh. Ngồi xuống rồi lại nhấc mông, dịch ghế sát lại gần Thê Nam, phải dán chặt vào anh mới chịu.

Những món Thê Nam mua đều là món cậu thích. Triều Ngạn Ninh ôm hộp cơm, vừa ăn vừa hít hà.

"Ăn từ từ thôi," Thê Nam đẩy thêm mấy món về phía cậu, "gần đây bận đến mức không có cả thời gian ăn cơm sao?"

"Cuối năm rồi, nhiều việc lắm." Triều Ngạn Ninh nuốt miếng cơm, gắp một đũa thức ăn đưa cho anh, "Cơm trên máy bay cũng chẳng ngon gì, anh ăn nhiều một chút đi."

Thê Nam đúng là cũng đói, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, dính lấy nhau đến gần một tiếng đồng hồ mới xong bữa.

Trong văn phòng của Triều Ngạn Ninh có phòng nghỉ riêng. Cậu còn phải xử lý thêm ít việc, biết Thê Nam đi máy bay lâu chắc mệt, bảo anh vào đó nằm một lát, chờ lúc về sẽ gọi.

Thê Nam gom hộp cơm trên bàn ném vào thùng rác, rút vài tờ khăn ướt lau sạch mặt bàn rồi ngáp dài đi vào phòng nghỉ.

Khu nghỉ trong văn phòng rộng rãi, đẩy cánh cửa ẩn ở vách tường ra là vào ngay, bố cục chẳng khác gì phòng khách sạn.

Thê Nam đã hoàn toàn quên mất câu Triều Ngạn Ninh từng nhắc trong video lần trước, bảo anh hãy đến văn phòng. Nhưng Triều Ngạn Ninh thì vẫn nhớ rất rõ. Tập tài liệu trong tay cậu rốt cuộc cũng không thể xem nổi nữa, chẳng bao lâu sau cậu đẩy cửa bước vào khu nghỉ.

Tối qua, Thê Nam lại cầm ma-nơ-canh luyện vẽ rất lâu. Càng vẽ anh càng trằn trọc mất ngủ. Ban ngày ngồi suốt trên máy bay, đến lúc này mệt đến cực điểm, vừa đặt lưng xuống gối đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Triều Ngạn Ninh còn muốn làm gì đó, lại không ngờ Thê Nam ngủ nhanh đến vậy. Cậu đứng bên giường một lúc, thấy Thê Nam rõ ràng rất mệt nên không nỡ quấy rầy. Cậu đặt báo thức hai tiếng sau, rồi nằm xuống bên cạnh, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh, cùng anh yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Thê Nam không phải bị chuông báo thức gọi dậy, mà là bị nóng làm tỉnh. Lưng như dán vào một bức tường lửa, nóng đến ngủ chẳng yên.

Quá nóng rồi.

Thê Nam vừa động đậy, Triều Ngạn Ninh cũng tỉnh. Người cậu vẫn còn mơ màng, nhưng cánh tay ôm lấy Thê Nam đã bắt đầu không an phận, thuận theo ký ức của cơ thể mà phóng túng.

Thê Nam cúi đầu: "......"

Thê Nam giữ chặt cổ tay Triều Ngạn Ninh, bước xuống giường. Giờ đã hơn mười một giờ, anh chỉ muốn về nghỉ ngơi, ngáp dài rồi bước ra khỏi phòng nghỉ.

Triều Ngạn Ninh thì chưa được "nếm mùi", khó chịu đến bứt rứt, bèn bám theo phía sau. Vừa thấy Thê Nam định lấy vali, cậu kéo mạnh một cái.

Anh loạng choạng lùi lại, phần eo va vào cạnh bàn làm việc, cả người nghiêng ngả, đứng không vững.

Triều Ngạn Ninh nhanh tay xoay lưng ghế, đẩy mạnh một cái, khiến Thê Nam ngã phịch xuống ghế.

"Em..."

Thê Nam còn chưa nói xong, Triều Ngạn Ninh đã trực tiếp ngồi xổm xuống.

Bị cậu chen như vậy, chiếc ghế làm việc Thê Nam ngồi trượt hẳn ra sau một đoạn, cuối cùng dừng lại ở một khoảng cách vừa khéo.

Hai chân Thê Nam tách ra, Triều Ngạn Ninh vừa vặn ngồi xổm ngay phía trước anh.

Chiếc bàn làm việc rộng lớn, khoảng trống bên dưới đủ che chắn, khiến mọi động tác của cậu đều bị giấu kín.

Triều Ngạn Ninh quỳ trên sàn, chẳng nói câu nào, cúi xuống cắn anh qua lớp quần tây.

Cảng Thành chẳng lạnh mấy, Thê Nam mặc ít quần áo, chỉ mặc một chiếc quần mỏng. Anh thậm chí còn có thể cảm nhận rõ rệt từng đường răng của Triều Ngạn Ninh.

"Shhh..." Thê Nam ngửa cao cổ, ánh đèn trắng rực trên trần bắt đầu xoay vòng, từng vệt sáng chậm rãi tỏa ra xung quanh.

Triều Ngạn Ninh nghe âm thanh tràn vào tai, không chịu buông. Sa mạc trong cơ thể bắt đầu chen chúc mọc lên những mầm non, trán kề sát bụng Thê Nam.

Răng Triều Ngạn Ninh không hề dùng lực, nhưng da đùi lại quá nhạy cảm. Bàn tay Thê Nam ghì chặt sau gáy cậu, mạnh mẽ bấu một cái, lên tiếng ngắt quãng:

"Tiểu Ninh... chúng ta về nhà đi."

Anh sợ lúc này có người đẩy cửa bước vào, hoặc có người ngoài cửa nghe thấy thì làm thế nào?

Nhưng cửa đã bị Triều Ngạn Ninh khóa trái, sẽ chẳng ai bước vào được.

Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu: "Anh, lần trước em đã nói với anh là ở trong văn phòng mà."

Thê Nam nhớ lại, khi đó Triều Ngạn Ninh đúng là đã nói như vậy sao?

...

Cuối cùng, bàn làm việc và ghế văn phòng đều do Triều Ngạn Ninh tự tay lau sạch. Thê Nam đứng cạnh, vịn mép bàn, ánh mắt đảo khắp nơi, sợ còn sót lại vết bẩn. Nhìn một vòng, anh chỉ vào góc bàn:

"Chỗ góc bàn kia, lệch xuống một chút, vẫn chưa lau sạch."

Vừa rồi hai người quả thật hơi quá trớn, 'vết tích' vương khắp nơi. Giờ Thê Nam còn đứng không vững, bàn tay đặt trên mặt bàn vẫn còn run rẩy.

May mà trong phòng nghỉ có quần áo để thay, va-li của anh cũng ở đây. Quần áo vừa rồi hai người mặc đã không thể dùng nữa, vo tròn nhét chung vào túi, chuẩn bị lát nữa mang về nhà giặt.

Triều Ngạn Ninh lau kỹ góc bàn, chắc chắn không còn sót mới vứt giấy trong tay, rồi quay vào phòng nghỉ rửa tay.

Cậu vừa rửa vừa ngâm nga một điệu nhạc vui vẻ. Một tay kéo vali, một tay nắm chặt Thê Nam, cùng nhau rời khỏi văn phòng...


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận