Đêm hôm đó Triều Ngạn Ninh tuy tha cho Lý Lăng Hách, nhưng cậu không định bỏ qua cho hắn.
Công ty của Lý Lăng Hách vừa mới thoát khỏi một cơn khủng hoảng, còn chưa kịp ổn định thì lần này đã hoàn toàn sụp đổ. Người trong công ty bỏ đi hết, dòng vốn cũng đứt đoạn, phía trước lại còn hàng loạt vụ kiện rắc rối đang chờ.
Hắn biết Triều Ngạn Ninh sẽ không tha cho mình, đêm đó muốn đánh chết hắn không chỉ có một mình Triều Ngạn mà còn có Thê Nam.
Nhân cơ hội này, Trương Toàn lại muốn sang đào người trong tay Triều Ngạn Ninh, hai bên lao vào cắn xé, kẻ sống người chết.
Camera trước cửa nhà Thê Nam vẫn chưa tháo, giờ đã thành thói quen mỗi ngày đều mở ra xem. Sau đó anh nghĩ, chi bằng dọn đi, bán căn nhà này rồi đổi sang một chỗ khác.
Ý nghĩ vừa nảy ra, anh đã lập tức treo bảng bán nhà. Anh còn chưa kịp đi xem chỗ mới thì Triều Ngạn Ninh đã trực tiếp mang cả người lẫn hành lý đưa thẳng đến biệt thự Lan Đình.
Cũng đúng lúc, Lan Đình cách studio của anh gần hơn, đi vài bước là tới, thế là anh lười chẳng muốn tìm nhà khác nữa.
Trước khi chuyển vào, Triều Ngạn Ninh đã cho người dọn dẹp một lượt. Tiền sưởi trước đó quên đóng cũng đã nạp thêm, trong nhà ấm áp hẳn.
Sau đó hai người lại cùng nhau ra siêu thị đồ gia dụng chọn thêm vài món để trang trí, chỉnh sửa căn nhà cho hẳn hoi.
Vừa mới dọn vào mấy ngày, quần áo đã chất thành một đống, phải giặt lại một lượt.
Buổi tối, quần áo Triều Ngạn Ninh thay ra được treo gọn trên giá, Thê Nam định gom lại mang đi giặt, vừa nhấc lên đã cảm giác trong túi áo còn có thứ gì đó.
Anh lấy ra bật lửa, bao thuốc cùng chìa khóa xe đặt lên bàn, lại thò tay vào túi áo trong, bất ngờ lôi ra một chiếc ví đã rất cũ, mép rách sờn hết cả.
Thê Nam đã nhanh chóng nhận ra đây chính là chiếc ví anh từng tặng Triều Ngạn Ninh hồi nhỏ. Nó đã cũ đến mức chẳng còn hình dáng ban đầu, vậy mà cậu vẫn giữ đến tận bây giờ.
Anh chưa từng thấy Triều Ngạn Ninh lấy nó ra dùng, mở ví ra xem, thứ đập ngay vào mắt là bức ảnh kẹp trong ngăn ví.
Là ảnh của anh khi còn trẻ, khuôn mặt vẫn vương nét ngây ngô.
Thê Nam thậm chí chẳng nhớ nổi bức ảnh ấy chụp khi nào, trông dáng vẻ chắc là lúc mới ngoài hai mươi, cũng không biết từ bao giờ lại rơi vào tay Triều Ngạn Ninh.
Hồi nhỏ, đồ đạc của anh Triều Ngạn Ninh đều có thể tùy tiện cầm. Giống như trong tủ quần áo của anh lúc nào cũng treo quần áo của cậu, kệ giày có giày của cậu, ngăn kéo thì đầy những cây bút và chiếc tai nghe cậu đã dùng qua.
Trên tấm ảnh có một vết màu nâu đỏ, trông rất giống máu. Thê Nam đưa tay chà thử, không xóa được.
Anh lật mặt sau tấm ảnh, trên đó kín đặc chữ, toàn bộ đều là tên anh. Ở mép ngoài còn có hai dòng chữ.
"Anh, em đau."
"Anh, em muốn về nhà."
Hai câu ấy khiến mắt Thê Nam nhói lên, ngực cũng ê ẩm. Nhưng anh chưa kịp nhìn kỹ thì không biết từ lúc nào Triều Ngạn Ninh đã đi tới. Cậu ôm lấy anh từ phía sau, cằm gác lên hõm vai anh, rút tấm ảnh khỏi tay anh.
"Anh, chúng ta đi ngủ thôi, hôm nay đừng giặt đồ nữa."
"Em lấy tấm ảnh này từ khi nào?"
"Vẫn luôn giữ bên mình," Triều Ngạn Ninh vùi mặt vào sau gáy anh, tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc, "chính tấm ảnh này đã cùng em đi đến hôm nay."
"Tấm ảnh này bẩn rồi," Thê Nam đưa ngón tay chạm lên vết đỏ, nhẹ tay chà mấy lần, "đổi tấm khác đi."
Triều Ngạn Ninh rời ánh mắt khỏi tấm ảnh, sự chú ý dồn cả vào người anh, mũi cọ qua lại bên cổ.
"Được, nghe anh, em sẽ đổi một tấm khác."
Triều Ngạn Ninh nói chuyện mà tâm không ở đây, nửa tâm trí đặt trên người anh, nửa lại quấn quanh dáng anh nằm trên giường.
Hễ ở nhà, cậu lại nghĩ cách lôi anh lên giường.
Không phải giường cũng được, bất cứ nơi nào cũng có thể.
Anh nhắc chuyện đổi tấm ảnh trong ví, lúc đầu Triều Ngạn Ninh chẳng mấy bận tâm, nhưng càng nghĩ lại càng nảy sinh ý mới. Cậu ngước mắt nhìn chiếc máy ảnh đặt ở đầu giường.
Trong đó toàn là ảnh của hai người, dạo gần đây chụp thêm không ít, đủ mọi mức độ. Phần lớn là những tấm chỉ có thể lén giấu trong chăn mà xem, tuyệt đối không thể đem ra ngoài ánh sáng.
Anh bắt gặp ánh mắt ấy, lập tức hiểu cậu đang nghĩ gì, đưa tay úp lên mặt, đẩy cả người cậu ra xa.
"Ảnh khác thì được, nhưng cái trong máy ảnh thì không được."
Triều Ngạn Ninh hơi thất vọng: "Nhưng trong đó cũng có nhiều tấm bình thường mà."
Cái gọi là bình thường trong miệng cậu, thật ra chỉ là không lộ thân thể. Quả thật có vài tấm như thế, nhưng dù chẳng hở gì, chỉ nhìn vào ánh mắt của cả hai cũng đủ biết họ đang làm gì, càng khiến người ta liên tưởng nhiều hơn.
"Nếu ảnh trong máy ảnh không được, vậy chúng ta chụp lại vài tấm đi." Triều Ngạn Ninh đề nghị.
Đêm ấy, Triều Ngạn Ninh lấy cớ chụp ảnh chung, thử hết cách này đến cách khác, Thê Nam cũng chẳng rõ rốt cuộc cậu chụp được bao nhiêu tấm.
Cậu còn bắt Thê Nam thay một chiếc sơ mi trắng, giống hệt chiếc áo trong tấm hình năm nào.
Mấy cái cúc áo sơ mi trắng rơi mất vài cái, áo bị xé đến nhăn nhúm, vạt áo dính không ít thứ nhầy nhụa. Đến cuối cùng Triều Ngạn Ninh nhất quyết không cho Thê Nam cởi ra.
Khi ở sau lưng anh, Triều Ngạn Ninh sẽ vén áo sơ mi lên, để lộ cả mảng hình xăm phía sau Thê Nam. Sơ mi trắng vắt trên bụi hoa hồng mà lay động.
Cảm xúc trong người Triều Ngạn Ninh rất mãnh liệt, Thê Nam cũng biết nguồn gốc cảm xúc đó, nên anh hoàn toàn mở lòng, vững vàng đón lấy từng cú va chạm của cậu.
Trong lòng Triều Ngạn Ninh mềm nhũn thành một mảnh, cậu cứ mãi thì thầm bên tai Thê Nam.
"Anh, anh thật tốt."
"Anh, anh là của em."
"Anh, em yêu anh."
......
Cuối cùng Triều Ngạn Ninh cũng không chọn trong những tấm mới chụp đêm đó, mà vẫn lấy từ album cũ ra một tấm chụp chung với Thê Nam.
Một người 22, một người 16, cả hai cùng cười ngốc nghếch trước ống kính, tấm ảnh đó đè lên bức ảnh dính máu kia.
Về sau, Triều Ngạn Ninh vẫn háo hức muốn chụp tiếp, chiếc sơ mi trắng trên người Thê Nam cũng thay bằng cái khác.
Khi Triều Ngạn Ninh hưng phấn, giọng cậu rất êm tai, như thủy triều dâng tràn. Bất kể là lời nói hay nhịp thở, tiếng ấy đều dập dềnh vỗ vào tai Thê Nam, gõ thẳng lên tim anh.
Cũng chính vì vậy mà Thê Nam luôn mềm lòng.
Dù sao thì Triều Ngạn Ninh muốn thế nào, anh cũng đều phối hợp.
–
Đàm Mẫn mang cơm đến căn hộ cho Thê Nam mới biết anh đã dọn đi. Bà ghé qua ngôi nhà bên Lan Đình xem thử, tối hôm ấy thì cả nhà cùng về ăn cơm.
Đại Tuấn giờ thân với Triều Ngạn Ninh lắm, cứ thấy cậu bước qua cửa là nó lập tức lao vào. Thường thì Thê Nam sẽ nhanh tay chặn lại giữa đường, kéo nó sang bên, không cho nó áp sát Triều Ngạn Ninh quá.
Thật ra Triều Ngạn Ninh cũng không còn sợ Đại Tuấn nữa. Sau khi quen dần, phản ứng sinh lý khi nhìn thấy chó lớn khiến cậu khó chịu cũng dần dần giảm xuống.
Không phải là cậu bắt đầu thích chó, chỉ đơn giản là quen với riêng Đại Tuấn thôi, còn chó khác thì không được.
Cậu thường xuyên ghé qua, Đại Tuấn lại thông minh, coi cậu như người nhà, hơn nữa là người nhà lành tính. Suốt ngày nó lè lưỡi vẫy đuôi, cọ tay cọ chân cậu.
Nếu trong tay Triều Ngạn Ninh có gì ngon, Đại Tuấn sẽ chạy đến dí mũi ngửi, còn chống hai chân trước lên người cậu. Ánh mắt nó đáng thương, chỉ vì một miếng ăn mà híp cả mắt, cái đuôi vẫy càng hăng.
Nếu thứ trong tay cậu có thể cho chó ăn, Triều Ngạn Ninh sẽ mở lòng bàn tay cho nó. Nếu tâm trạng cậu tốt thì còn chọc nó chơi một lát.
Nguyên Bảo đôi lúc cũng lại gần, vòng quanh chân cậu vài vòng. Nếu cậu đưa tay ra thì nó sẽ nhảy lên đùi cậu cuộn tròn một chốc, nhưng thường chẳng ở lâu, cứ thấy Thê Nam đến là nó lại nhảy xuống tìm anh.
"Chúng nó đều quý cháu đấy." Bà ngoại cười nói.
"Ừ, Tiểu Triều vừa vào nhà, hai đứa đã bám lấy rồi." Ông ngoại cũng cười hưởng ứng.
Cơm nước xong, Thê Duệ Tiến gọi riêng hai người ra nói chuyện.
Cách họ ở bên nhau bây giờ, người tinh mắt vừa nhìn là biết ngay có chuyện gì.
Thê Duệ Tiến cũng không vòng vo, hỏi thẳng: giờ hai đứa đã dọn về sống cùng nhau, sau này tính sao, có định kết hôn không.
Thê Nam cảm thấy ba mẹ nhắc đến chuyện này thì còn quá sớm.
Anh còn chưa kịp trả lời, ánh mắt Triều Ngạn Ninh đã sáng rực, cậu nói bằng giọng chắc nịch: "Con muốn cưới anh Nam."
Mỗi lần nghe Triều Ngạn Ninh gọi Thê Nam là anh, trong lòng Thê Duệ Tiến đều thấy gượng.
Trong mắt ông, hai đứa vốn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chẳng khác gì anh em ruột. Hồi bé Triều Ngạn Ninh còn suốt ngày đòi nhập hộ khẩu sang nhà, nhất quyết muốn làm em trai ruột của Thê Nam.
Năm đó lần đầu gặp nhau, thằng bé đã bám riết lấy anh, bé tí chỉ cao tới thắt lưng. Lúc nào cậu cũng chui rúc vào người Thê Nam, thậm chí còn từng tè dầm lên giường của anh nữa.
Cho nên khi nghe Triều Ngạn Ninh nói muốn cưới Thê Nam, trong lòng ông luôn trào lên một cảm giác cấm kỵ vô cớ, nhưng rất nhanh ông tự gạt đi.
Thê Duệ Tiến khẽ ho hai tiếng, tránh không nhìn họ: "Được rồi, ba chỉ hỏi xem hai đứa nghĩ sao thôi. Chuyện kết hôn không cần vội, để các con tự quyết định."
Triều Ngạn Ninh định nói cậu thì gấp, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thê Nam nắm tay cậu giữ chặt, bảo chuyện kết hôn để sau này bàn tiếp.
Nghe Thê Nam nói vậy, trong lòng Triều Ngạn Ninh bỗng thấy trống trải, lúc này cậu chỉ muốn trói Thê Nam lại cạnh mình.
Còn suy nghĩ của Thê Nam thì rất đơn giản, anh không hề từ chối. Anh thấy hiện tại hai người như thế này đã rất tốt rồi, chuyện kết hôn để sau cũng được, vội vàng làm gì.
Dù sao, ngày tháng phía trước vẫn còn dài.