Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 44: Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng..




Sáng hôm sau, cảnh sát Lý phụ trách vụ án này lại tới thêm lần nữa. Lần này, ông chủ yếu hỏi về Triều Ngạn Ninh. Dựa vào số điện thoại Thê Nam cung cấp, sáng nay họ đã gọi cho cậu, nhưng đầu dây bên kia vẫn không thể liên lạc.

Trước khi lên máy bay, Triều Ngạn Ninh đã nhắn cho Thê Nam, nói rằng cậu đang ở trên máy bay.

Thê Nam nói lại với cảnh sát Lý. Khi rời đi, ông dặn nếu Triều Ngạn Ninh tới thì gọi điện cho ông. Thê Nam đồng ý.

Tiễn cảnh sát Lý xong, Lý Lăng Hách nói khát nước, muốn uống.

Thê Nam cầm bình giữ nhiệt ra phòng nước lấy nước sôi, quay lại rót vào cốc nhỏ cho nguội bớt.

Nhân lúc Thê Nam không để ý, Lý Lăng Hách lén chụp một tấm ảnh anh đang đứng bên giường rót nước rồi gửi cho Triều Ngạn Ninh.

"Có muốn báo cho bố mẹ anh không?" Thê Nam hỏi.

"Đừng... đừng nói với họ." Lý Lăng Hách chống tay định ngồi dậy nhưng vừa cử động, vết thương đã đau nhói. Hắn đành nằm yên. "Anh không sao đâu, gọi điện cho họ chỉ làm họ lo thêm."

Thê Nam bưng cốc nước đã nguội đưa cho Lý Lăng Hách, khẽ đáp: "Được."

Trong phòng bệnh có giường phụ. Đêm qua Thê Nam không ngủ. Sáng ra, bác sĩ vào buồng khám, y tá nửa tiếng lại ghé một lần. Cửa phòng bệnh vẫn mở, ngoài hành lang ồn ào, có người xách đồ tới thăm bệnh nhân nhưng lại bước nhầm vào.

Đầu óc Thê Nam rối như mớ bòng bong. Động tác trên tay anh trở nên máy móc. Lý Lăng Hách uống xong, anh đặt lại cốc nước lên bàn.

"Không biết cảnh sát bao giờ mới bắt được Thẩm Văn Khang. Có khi nào ông ta đã bỏ trốn không?" – Lý Lăng Hách lẩm bẩm.

Câu này hắn đã nhắc tới mấy lần. Thê Nam nghĩ hắn nóng ruột nên đáp:

"Cảnh sát Lý nói đang truy bắt. Hắn là bệnh nhân tâm thần, lại cầm dao làm bị thương người khác, tính nguy hại xã hội lớn. Cảnh sát nhất định sẽ nhanh chóng bắt được."

Cơ thể đang nằm của Lý Lăng Hách khẽ cứng lại. Thê Nam không để ý tới sự khác thường ấy.

Màn hình chiếc điện thoại đặt bên giường hắn sáng lên, rung mấy lần. Vì ở ngay trước mắt nên Thê Nam nhìn rõ phần danh bạ hiển thị trên đó.

Lương Nhiễm.

Thê Nam vẫn nhớ rõ người này, chính là kẻ thứ ba trẻ tuổi năm đó.

Lý Lăng Hách lúng túng bấm từ chối cuộc gọi, suýt làm rơi điện thoại xuống đất. Hắn úp ngược màn hình xuống giường, vội giải thích:

"Tiểu Nam, anh với cậu ta không còn liên hệ gì nữa. Anh đã cắt đứt từ lâu rồi. Thật đấy, anh nói thật."

Điện thoại lại rung lên, vẫn là Lương Nhiễm. Hắn một lần nữa bấm từ chối.

"Thật hay giả gì, anh không cần nói với tôi," Thê Nam đứng dậy. "Tôi ra ngoài một lát, anh nghe điện thoại đi."

Thê Nam vừa đứng dậy bước ra ngoài thì thấy một chàng thanh niên đứng ở cửa phòng bệnh, thò đầu nhìn vào.

Người đó không ai khác, chính là Lương Nhiễm, kẻ vừa gọi điện cho Lý Lăng Hách.

Lương Nhiễm trông thấy Thê Nam trước, vẻ mặt hơi lúng túng. Môi cậu ta mấp máy, cuối cùng mới hỏi:

"Anh Lăng Hách có ở phòng này không?"

"Có." Thê Nam lách qua người cậu ta để đi ra ngoài. "Cậu vào đi."

Lương Nhiễm gật đầu, xách đồ trên tay rồi bước nhanh vào phòng.

Lúc này, Lý Lăng Hách cũng mặc kệ cơn đau ở vết thương bụng, chống tay ngồi dậy. Ánh mắt hắn đuổi theo Thê Nam, nhưng anh đã ra khỏi phòng từ lâu. Cửa ra vào trống trơn, ngay cả bóng lưng cũng chẳng còn thấy.

Hắn trừng mắt nhìn Lương Nhiễm: "Lương Nhiễm, sao cậu lại tới đây?"

"Anh Lăng Hách, hôm qua em có việc. Uống thuốc ngủ rồi mới chợp mắt, nên ngủ rất say. Sáng nay cũng dậy muộn, đến giờ mới thấy tin nhắn. Nếu không thì tối qua đã tới thăm anh rồi."

Lương Nhiễm đặt đồ xuống, vẻ mặt lo lắng cho vết thương của Lý Lăng Hách. Cậu ta hỏi mấy câu về chỗ bị thương, còn định vạch áo bệnh nhân của Lý Lăng Hách ra xem.

Lý Lăng Hách gạt tay cậu ta ra, rồi sầm giọng quát: "Tin nhắn gì? Ai gửi tin nhắn cho cậu?"

Bị quát bất ngờ, Lương Nhiễm ngẩn ra một lúc mới móc điện thoại ra cho Lý Lăng Hách xem. Hơn ba giờ sáng, cậu ta thực sự nhận được một tin nhắn. Trong đó ghi Lý Lăng Hách bị thương, kèm địa chỉ bệnh viện và số phòng rõ ràng.

Lý Lăng Hách nhận ra ngay số điện thoại đó, là của Triều Ngạn Ninh.

Hắn đưa tay đẩy Lương Nhiễm: "Cậu đi đi, đi mau!"

Động tác quá mạnh khiến vết thương ở bụng đau nhói, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn chỉ đẩy được hai cái rồi nằm vật xuống giường, không dám cử động nữa, ôm bụng th* d*c.

Lương Nhiễm bị đẩy cũng không để tâm. Thấy Lý Lăng Hách như vậy, cậu ta lập tức ấn chuông gọi đầu giường.

Y tá nhanh chóng tới kiểm tra vết thương của Lý Lăng Hách. Vết thương không rách nhưng có rỉ máu ra ngoài. Cô giúp hắn làm sạch, thay băng gạc mới rồi bực bội nhắc nhở không được vận động mạnh. Sau đó, cô quay sang mắng Lương Nhiễm một trận:

"Cậu là người nhà à? Không phải đã dặn rồi sao, bệnh nhân bây giờ tuyệt đối không được vận động mạnh."

Lương Nhiễm gật đầu: "Vâng, y tá, tôi nhớ rồi."

"Cậu đi đi." Lý Lăng Hách trên giường lại quát một câu.

Y tá nói thêm với cậu ta vài lời nữa. Lương Nhiễm hứa sẽ chú ý, lúc đó cô mới rời đi.

Lương Nhiễm vẫn đứng cạnh giường bệnh, không lại gần nhưng cũng không rời đi: "Em chỉ muốn tới xem anh."

Lương Nhiễm còn chưa kịp rời đi thì có hai người đàn ông gõ cửa: "Xin hỏi, đây có phải phòng của tổng giám đốc Lý Lăng Hách không?"

Nghe gọi, Lý Lăng Hách quay ra cửa: "Các anh... là ai?"

Hai hộ lý nam bước vào, mỉm cười: "Chào tổng giám đốc Lý, chúng tôi do ngài Triều mời tới, được giao chăm sóc cho ngài."

Lúc này, Thê Nam đang xuống mua thuốc. Hút xong một điếu, anh mới quay lại phòng thì thấy bên trong khá đông người, còn Lý Lăng Hách thì đang đuổi khách.

Lương Nhiễm vẫn đứng nguyên chỗ, hai hộ lý thì luống cuống không biết nên đi hay ở. Họ nói đã nhận tiền từ Triều Ngạn Ninh, không thể cầm tiền mà không làm việc. Hơn nữa, số tiền ấy rất hậu hĩnh nên họ chẳng muốn trả lại, chỉ cố gắng thuyết phục bệnh nhân rằng họ có chứng chỉ chăm sóc chuyên nghiệp, còn hiệu quả hơn cả người nhà.

Nghe xong, Thê Nam quyết định để họ ở lại.

"Tiểu Nam, em định bỏ mặc anh thật sao?" – Lý Lăng Hách nhìn anh, giọng không vui.

Thê Nam nói: "Anh bị thương là vì tôi, tôi sẽ không mặc kệ, chỉ là bây giờ thuê hộ lý sẽ tiện hơn một chút."

"Tiểu Nam, nhất định em phải phân rõ ràng với anh như vậy sao?"

Thê Nam khẽ thở dài. Anh thật sự không muốn vào lúc này còn phải tranh cãi với Lý Lăng Hách về những chuyện này.

Triều Ngạn Ninh buổi chiều mới tới. Từ sân bay, cậu đi thẳng tới bệnh viện, tay kéo vali, lại xách theo mấy túi lớn nhỏ toàn đồ bồi bổ, giỏ hoa, giỏ trái cây đủ cả.

"Ngài Lý, anh bị thương là vì chúng tôi. Chúng tôi rất cảm ơn anh, cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Trong phòng bệnh có Lương Nhiễm và hai hộ lý. Thê Nam không ở lại lâu, xuống lầu dạo một vòng. Còn chưa bước vào cửa, anh đã nghe thấy một giọng quen thuộc. Khi đi vào, ánh mắt anh chạm ngay ánh mắt Triều Ngạn Ninh, đôi mắt vốn nửa như cười nửa như không bỗng chốc trở nên dịu lại.

Thê Nam bước tới bên cạnh Triều Ngạn Ninh. Khi lại gần, cậu ngửi thấy hơi lạnh từ ngoài theo anh vào.

"Ra ngoài à?" Triều Ngạn Ninh khẽ hỏi.

"Ừ." Ngón tay lạnh lẽo của Thê Nam khẽ móc vào mu bàn tay đang buông thõng của Triều Ngạn Ninh. "Đi dạo dưới lầu một lúc."

Chỉ là một thoáng chạm khẽ, ngoài hai người trong cuộc, chẳng ai nhận ra sự thân mật này.

Lương Nhiễm ra ngoài mua cơm tối. Khi quay về, Triều Ngạn Ninh nhìn cậu ta, mỉm cười hỏi: "Ngài Lương cũng ở đây à?"

Lý Lăng Hách nghe ra ý châm chọc trong lời ấy, tức giận quát to: "Triều Ngạn Ninh, không cần cậu đến thăm tôi."

"Ngài Lý đừng khách sáo như vậy." Triều Ngạn Ninh nói với vẻ chân thành. "Anh đã giúp anh Nam nhà tôi, tôi phải cảm ơn anh mới đúng."

Lương Nhiễm đuổi mãi không đi, hai hộ lý cũng chẳng thể mời ra, giờ lại thêm một Triều Ngạn Ninh.

Lý Lăng Hách dứt khoát im lặng, nhắm mắt nằm trên giường bệnh giả chết.

Trong lòng hắn vốn tính toán rất kỹ. Mấy ngày nằm viện này sẽ là khoảng thời gian ở riêng với Thê Nam, trò chuyện cho tốt, thậm chí nhân cơ hội hàn gắn lại tình cảm giữa hai người. Nhưng giờ thì tất cả đã đổ bể.

Hộ lý đỡ Lý Lăng Hách ngồi dậy từng chút, kê gối phía sau lưng, rồi đặt bàn nhỏ ở đầu giường xuống. Họ còn chu đáo đưa đũa vào tay hắn, chỉ thiếu mỗi việc đút cơm tận miệng, chăm sóc tỉ mỉ đến mức không chê vào đâu được.

Triều Ngạn Ninh còn nạp thêm tiền vào thẻ nằm viện của Lý Lăng Hách, đảm bảo hắn hoàn toàn đủ chi tiêu.

Cảnh sát Lý lại tới lần nữa, tìm Triều Ngạn Ninh để hỏi thêm một số tình hình. Nội dung cậu nói gần như giống với những gì Thê Nam đã kể tối hôm trước.

Ngoài ra, Triều Ngạn Ninh còn cung cấp thêm vài số điện thoại của người nhà Thẩm Văn Khang. Cảnh sát Lý cho biết họ đã liên hệ với cảnh sát ở quê của Thẩm Văn Khang, phía đó cũng sẽ phối hợp truy bắt. Nếu ông ta về nhà, sẽ lập tức bị bắt.

Hiện chưa có dấu hiệu nào cho thấy Thẩm Văn Khang đã rời khỏi thành phố, nên khả năng cao ông ta vẫn còn quanh đây. Cảnh sát Lý dặn cả hai phải cẩn thận, có chuyện gì phải báo ngay.

Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh tới một quán ăn gần bệnh viện. Hai người ngồi cùng một bên bàn. Triều Ngạn Ninh đưa tay chạm nhẹ dưới mắt anh:

"Anh không ngủ à? Quầng mắt thâm rồi kìa."

Bữa sáng Thê Nam chỉ mua cho Lý Lăng Hách một phần, trưa cũng chẳng có mấy khẩu vị. Giờ mới thấy đói, cảm giác như bụng dính sát vào lưng. Khi bát mì vừa mang lên, anh ăn liền hai miếng lớn rồi mới mở miệng:

"Lý Lăng Hách tối qua truyền dịch xong thì trời cũng gần sáng, nên anh không ngủ."

"Lát nữa anh về ngủ luôn đi, em ở lại bệnh viện." Triều Ngạn Ninh cũng ăn mì từng miếng lớn. "Hộ lý chăm còn tốt hơn anh."

"Hộ lý thì tốt rồi." Thê Nam nói xong khẽ cười. Đương nhiên anh biết vì sao Triều Ngạn Ninh làm vậy.

"Anh cười gì?" Triều Ngạn Ninh huých khuỷu tay vào anh rồi vòng tay ra sau ôm lấy eo.

Thê Nam nắm lấy bàn tay đang vòng qua hông mình, bóp nhẹ rồi nói:

"Cười em đấy. Còn đang ở trên máy bay chưa hạ cánh mà đã thu xếp xong mọi thứ."

Triều Ngạn Ninh nói: "Lương Nhiễm là tối qua em gửi tin nhắn, còn hộ lý là sáng nay, trước khi lên máy bay em đã sắp xếp."

Thê Nam ăn mì rất nhanh. Một bát chưa đủ no, Triều Ngạn Ninh lại gọi thêm cho anh một bát nữa.

Ông chủ nhanh chóng bưng lên. Triều Ngạn Ninh nhắc: "Ăn chậm thôi anh, ăn nhanh quá sẽ không thấy no."

Thê Nam gật đầu, giảm tốc độ ăn.

Ăn xong, anh phát hiện trên bàn không có khăn giấy. Anh đưa tay vào túi Triều Ngạn Ninh, móc ra một gói, rút một tờ lau miệng rồi nói:

"Anh thà để nhát dao đó đâm thẳng vào mình cho xong."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận