Triều Ngạn Ninh vừa nới tay ra, Thê Nam giơ chân đá.
Cậu hoàn toàn có thể tránh nhưng lại không tránh. Bị đá trúng mắt cá, đau đến mức cả bắp chân co giật, lưng khom xuống theo bản năng. Rồi cậu bất ngờ bế bổng Thê Nam đặt thẳng lên giường.
Ngay khi Thê Nam tưởng cậu lại muốn làm liều, thì Triều Ngạn Ninh "phịch" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh giường.
Người vừa rồi còn như muốn cắn chết anh, giờ lại ôm lấy chân anh, nước mắt nước mũi rối rít. Cậu vừa khóc, vừa gào lên nhận lỗi.
Cậu nói vì nhìn thấy Lý Lăng Hách nên nhất thời xúc động. Còn nói sau này nếu muốn hôn anh, nhất định sẽ hỏi ý trước.
Thật tốt quá rồi. Đến chuyện đó mà cũng phải "hỏi ý kiến" sao?
Thái dương Thê Nam giật thình thịch. Trong đầu như vừa bị ai đổ vào cả chậu hồ dán đặc sệt, dính chặt từng ý nghĩ.
Anh còn chưa kịp mở miệng, thì Triều Ngạn Ninh đã tự thấy tủi thân trước.
Nước mắt lưng tròng, quanh quẩn nơi khoé mắt, cứ như sắp rơi mà lại không rơi. Gân xanh trên cổ cũng nổi lên, trông chẳng khác gì cậu mới là người bị ức h**p đến không chịu nổi.
Hồi nhỏ, Thê Nam rất hay che chở cho nhóc con này. Khi ấy, Triều Ngạn Ninh ra ngoài đánh nhau thắng rồi, về nhà vẫn có thể bày ra cái bộ dạng bị bắt nạt này.
Rõ ràng biết cậu là kiểu người chưa bao giờ chịu thiệt. Vậy mà không hiểu sao, trong lòng Thê Nam vẫn cứ mềm nhũn. Vẫn luôn nuông chiều.
Giờ thì hay rồi. Những chiêu trò năm xưa của Triều Ngạn Ninh, cuối cùng đều quay lại áp thẳng lên người anh.
Lúc này, Thê Nam muốn đánh cũng chẳng nhấc nổi tay, muốn mắng cũng không mở nổi miệng.
Không phải vì không muốn.
Mà là vì lưỡi đau quá.
Bị cắn từ nãy đến giờ, đã nửa ngày trôi qua mà trong miệng vẫn còn nguyên mùi máu tanh, cứ như trào ngược lên tận cuống họng.
"Cậu là chó hả?" Thê Nam nghiến răng rít lên một câu, cái lưỡi sưng đau khiến giọng nói cũng trở nên méo mó, chẳng rõ chữ.
Triều Ngạn Ninh chẳng khá hơn là bao. Môi dưới bị anh cắn rách, sưng vù, còn rỉ máu.
Cậu gào xong mới ngẩng đầu lên. Thê Nam nhìn thấy môi cậu vẫn còn rướm máu, nhíu mày bảo cậu mau đứng dậy.
Nhưng Triều Ngạn Ninh không nhúc nhích. Cậu cứ thế ngồi bệt dưới sàn, không buông, không nói gì thêm.
Áo choàng tắm trên người Thê Nam bị cậu kéo lệch cả đi. Anh cúi đầu chỉnh lại phần áo trước ngực, rồi quay người bước vào phòng tắm.
Anh mở vòi nước, cúi xuống súc miệng mấy lần, muốn rửa trôi cái vị máu tanh ngòm vẫn còn vướng lại.
Nhưng súc mãi vẫn không sạch.
Cuối cùng, anh dứt khoát hứng nước lạnh tạt lên mặt. Từng vốc nước như dội thẳng vào lòng ngực còn nhoi nhói.
Thê Nam trấn tĩnh lại đôi chút, cúi xuống nhìn vào gương. Anh thè lưỡi ra kiểm tra, đầu lưỡi và một bên lưỡi đều bị Triều Ngạn Ninh cắn rách. Nặng nhất là đầu lưỡi, vừa tê, vừa đau rát.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Triều Ngạn Ninh đã không còn ngồi trên sàn nữa.
Cậu đã nấu nước, còn gọi người mang thuốc đến. Nói là để bôi cho vết thương trên đầu lưỡi. Bởi cậu biết rõ mình đã cắn mạnh đến mức nào.
Thê Nam nhận lấy hộp thuốc, tiện tay đặt lên tủ đầu giường. Anh ngồi xuống sofa, khẽ ngoắc ngón tay gọi:
"Lại đây. Hai ta nói chuyện."
Triều Ngạn Ninh đang ngồi trên giường, đối diện với sofa. Cậu chống hai tay lên mép giường, nghiêm túc nhìn anh.
Thê Nam hỏi thẳng: "Bắt đầu từ khi nào?"
Khóe môi Triều Ngạn Ninh khẽ cong, hiện lên một nụ cười mờ nhạt. Cậu nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Em cũng không biết nữa, chắc là lúc chính em cũng chưa nhận ra."
Dáng vẻ ngang ngược, liều lĩnh khi nãy đã không còn. Cậu như thể mang nhiều gương mặt. Lúc này lại dùng nụ cười để giấu đi đắng cay và nhẫn nhịn lặng lẽ trong mắt.
Trong ánh nhìn ấy, còn ẩn giấu rất nhiều cảm xúc. Mà nếu đứng ở vị trí của "một người anh", Thê Nam không nên hiểu được.
Nhưng anh lại hiểu.
Thê Nam nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt ấy. Ngực chợt co lại, thắt nhẹ một nhịp không tên.
Chỉ mới hỏi một câu như thế, Thê Nam đã không thể mở miệng lần nữa.
Anh vốn định sẽ hỏi cho rõ từng chữ, từng ý. Nhưng ngay sau câu đầu tiên, gốc lưỡi vẫn còn vị máu đã nghẹn lại trong cổ họng, khiến anh không sao nói tiếp được.
Có một chuyện, mãi về sau Thê Nam mới hiểu ra. Chuyện Lý Lăng Hách ngoại tình, là do Triều Ngạn Ninh nói với anh.
Cũng chính vì Lý Lăng Hách phản bội, Triều Ngạn Ninh mới quay về.
Trước đó, cậu vẫn luôn dõi theo anh. Lặng lẽ, không một lời.
Còn lý do vì sao, Thê Nam không cần nghĩ cũng biết.
Anh nhớ lại câu nói mà Triều Ngạn Ninh rúc vào cổ anh thì thầm: "Trước kia, em cũng chẳng coi anh là anh."
Nghĩ đến mười năm qua, trong lòng Thê Nam bỗng dâng lên một cơn mỏi mệt khó gọi thành tên. Anh đứng dậy, khẽ nói:
"Anh về lại phòng cũ ngủ. Phòng này để cậu ở."
"Em về." Triều Ngạn Ninh đáp. Hành lý của cậu đã đặt sẵn ở cạnh cửa. "Phòng này để anh ngủ."
Cậu cúi người, xách đồ bước ra ngoài, để lại Thê Nam một mình trong căn phòng có bể tắm.
Cậu đi chưa đầy nửa tiếng đã quay lại gõ cửa. Lúc mang theo một đĩa trái cây, lúc lại đưa phần cơm trưa nóng hổi.
Hoa quả và cơm đều rất thịnh soạn, thế nhưng Thê Nam chẳng nuốt nổi miếng nào.
Thuốc bôi mà Triều Ngạn Ninh đưa, anh vẫn dùng, chấm thẳng lên đầu lưỡi.
Mùi thuốc nồng nặc lập tức lan khắp khoang miệng. Vị gắt, gắt đến mức chưa ngậm được bao lâu, anh đã phải vội vàng vào nhà vệ sinh súc miệng nhổ đi.
Chuông cửa lại vang lên hai tiếng.
Thê Nam hít sâu một hơi, bước đến gần cửa, giọng trầm xuống: "Cậu đừng gõ nữa."
Ngoài cửa vọng lại tiếng cậu: "Anh..."
Triều Ngạn Ninh không gõ thêm, chỉ áp sát vào cánh cửa, giọng nhẹ hẫng: "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Giọng cậu khẽ khàng, như đang dỗ: "Anh đừng giận mà."
Thê Nam không đáp. Anh xoay người, bước về phía cửa sổ, định kéo rèm.
Căn phòng này có tầm nhìn rất đẹp, cả một mặt tường là kính sát đất. Ngoài cửa sổ, núi phủ tuyết trắng xóa.
Nắng trưa chiếu rực rỡ, phản chiếu lên mặt tuyết lấp lánh như vô số hạt sáng, lặng lẽ nhảy múa trong đáy mắt anh.
Nếu là lúc bình thường, Thê Nam chắc hẳn sẽ chụp vài tấm ảnh. Nhưng hôm nay, anh chẳng có chút tâm trạng nào. Anh kéo rèm lại, không để lọt một tia sáng.
Về lại giường, Thê Nam nằm xuống, tắt đèn, kéo chăn đắp kín, từ từ nhắm mắt. Trong đầu vẫn ong ong, cứ tưởng mình sẽ không ngủ nổi.
Vậy mà, vừa nhắm mắt đã chìm ngay vào một giấc trưa rất sâu, đến tận khi bị Thư Thừa gọi điện giục xuống ăn cơm mới tỉnh.
Thê Nam vào phòng tắm rửa mặt, thay một bộ đồ khác rồi mới rời phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, Thê Nam lập tức cảm nhận được một ánh nhìn đang dán chặt lên người mình. Anh quay đầu lại ở cuối hành lang, ngay khung cửa sổ thoát hiểm. Triều Ngạn Ninh đang đứng, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía anh.
Phòng của cậu nằm ở tầng dưới. Thê Nam biết cậu đang đợi mình, nhưng không rõ đã đứng đó từ bao giờ. Cửa sổ mở toang, gió lùa qua, mái tóc Triều Ngạn Ninh bay nhẹ. Cậu đã thay đồ, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, trông có vẻ rất mỏng.
Dù khoảng cách khá xa, Thê Nam cũng có thể cảm nhận được Triều Ngạn Ninh chắc là đang lạnh.
Triều Ngạn Ninh đứng đó, như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mộng rất sâu. Ánh mắt còn mơ hồ, nhưng sau khi xác định người trước mặt là Thê Nam, cậu lập tức sải bước đi tới. Khóe miệng còn vương ý cười.
"Anh, anh có đói không?"
Cậu vừa đến gần, Thê Nam ngửi thấy mùi lạnh lẽo đặc trưng vùng núi vẫn còn quanh quẩn trên người cậu. Không chỉ là cảm giác ở mũi, mà còn là thứ cảm xúc đang từng chút một dâng lên trong mắt Triều Ngạn Ninh, rất rõ ràng, rất dịu dàng.
Thê Nam hơi ngẩn ra. Trong một khoảnh khắc, anh gần như không tin người vừa ép mình vào cánh cửa khi nãy lại chính là Triều Ngạn Ninh.
Nhưng đúng là cậu, đứa trẻ đã lớn lên dưới bàn tay của anh.
"Thư Thừa gọi chúng ta xuống ăn cơm rồi, đi thôi."
Thê Nam xoay người đi về phía thang máy.
"Bên ngoài đang có tuyết rơi" Triều Ngạn Ninh đi phía sau "gió cũng lớn lắm."
Tối hôm đó, cả nhóm hơn chục người cùng dùng bữa trong một phòng riêng. Vết thương trên môi dưới của Triều Ngạn Ninh quá rõ, vừa bước vào đã bị hỏi ngay: "Cậu bị gì thế?"
Có người còn đùa: "Nhìn như bị ai cắn ấy nhỉ?"
Triều Ngạn Ninh mặt không đổi sắc, đáp: "Không cẩn thận đụng vào đá."
Cả bàn người dặn cậu phải cẩn thận hơn.
Người trong studio ngồi lẻ tẻ theo nhóm hai ba, ở giữa chừa ra vài ghế trống. Thê Nam đi thẳng vào trong, ngồi cạnh Thư Thừa.
Vừa ngồi xuống, hai bên đã có người khác ngồi vào. Triều Ngạn Ninh thì tùy ý chọn một chỗ trống, vừa hay đối diện với Thê Nam. Chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh.
Sau bữa tối, mọi người đều có kế hoạch riêng nên ăn khá nhanh. Cả bàn rôm rả bàn về cảnh sắc quanh khu nghỉ dưỡng. Ai cũng nói chờ tuyết ngớt sẽ cùng nhau đi leo núi.
Thư Thừa vẫn luôn ngồi trò chuyện với Thê Nam. Thê Nam chỉ gật đầu đáp lại, tay cầm thìa ăn cháo, từng thìa một, rất chậm rãi.
"Anh Nam, anh chỉ ăn cháo thôi à?" Thư Thừa hỏi, "Không ăn món gì khác sao? Không có khẩu vị ạ?"
Cơm nước sắp xong hết rồi, mà Thê Nam vẫn chỉ động đến mỗi bát cháo trước mặt.
Lưỡi anh vẫn còn đau, ăn gì cũng đau, chỉ chọn được mấy thứ không cần nhai, ngay cả rau cũng gắp rất ít.
Chỉ cần lưỡi hơi động một chút, vết thương đã đau nhói tới tận tim. Mà mỗi lần lưỡi đau, cảnh tượng bị Triều Ngạn Ninh ép lên cánh cửa khi nãy lại hiện về. Áp lực mạnh mẽ ấy như vẫn còn in hằn trên người.
Thư Thừa vừa hỏi xong, đầu óc Thê Nam như "ong" một tiếng. Rõ ràng là đang ăn cháo, nhưng cảm giác ẩm ướt, trơn trượt xen lẫn mùi máu vẫn như còn quanh quẩn nơi đầu lưỡi.
Anh hít sâu một hơi, khẽ nói: "Cổ họng anh hơi đau, ăn chút đồ thanh đạm thôi."
Trước đó mấy hôm anh bị cảm, sốt cao mấy ngày liền. Chuyện này người trong studio đều biết.
Sau khi trời tối, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Mọi người đều bận rộn với lịch trình riêng. Thê Nam trở về phòng, nhưng vì buổi chiều đã ngủ quá nhiều nên tối lại chẳng buồn ngủ. Anh bèn lôi hộp thuốc lá ra, khoác thêm áo lông vũ rồi định ra ngoài đi dạo, hít thở một chút.
Khu nghỉ dưỡng rất rộng, ngoài khu nhà chính còn có nhiều lối nhỏ dẫn lên núi. Trừ vài bảo vệ trực đêm thì gần như không ai ra ngoài, tuyết rơi phủ kín bậc đá xanh, rất trơn.
Thê Nam bước lên được hai bậc rồi quay xuống, rẽ sang con đường lớn ven viện. Áo khoác anh mặc không có mũ, anh dựng cổ áo lên, lôi bao thuốc trong túi ra.
Gió lớn, bật lửa vừa bật lên đã bị thổi lệch. Anh đưa tay che gió, cuối cùng cũng châm được điếu thuốc, vừa rít nhẹ một hơi vừa bước chậm rãi.
Thê Nam không nhớ mình đã đi quanh sơn trang bao nhiêu vòng. Trên tóc phủ đầy tuyết, mấy ngón tay cũng bắt đầu tê cứng.
Hút xong điếu thứ hai, anh mới cảm giác có người ở phía sau. Vừa quay đầu lại...
Triều Ngạn Ninh cũng đứng sững, đối diện với anh, trong ánh đèn đường vàng vọt, tuyết bay mịt mù giữa hai người.
"Cậu ra đây từ lúc nào?" Thê Nam hỏi, không rõ cậu đã đi theo sau anh bao lâu.
"Ngay lúc anh vừa xuống lầu, em đã theo rồi."
"Đừng theo tôi nữa." Giọng Thê Nam hơi gắt, nhưng chỉ một thoáng sau lại dịu xuống, mang theo chút bất đắc dĩ:
"Cậu theo tôi... làm gì chứ."
Triều Ngạn Ninh chẳng mấy để tâm Thê Nam vừa nói gì. Cậu chỉ cười ngốc nghếch, sải bước tới gần. Đưa tay hủi sạch lớp tuyết trên đầu anh, rồi tháo khăn quàng cổ của mình ra, vòng lên cổ Thê Nam, quấn mấy vòng cho thật chặt.
Bàn tay Triều Ngạn Ninh lúc buông xuống lướt nhẹ qua mu bàn tay Thê Nam. Thấy tay anh lạnh buốt, cậu nắm lấy, vùi giữa hai bàn tay mình mà xoa nhẹ.
Thê Nam phản ứng hơi chậm, cánh tay cũng tê cứng, nên chưa rút tay lại ngay.
"Về thôi anh, ngoài này lạnh lắm" Triều Ngạn Ninh lại nói, "Muốn hút thuốc thì về rồi hút."
Thê Nam rút tay ra khỏi tay cậu. Bàn tay vừa được xoa đến ấm lên đôi chút, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn lên: "Tuyết lớn rồi."
Triều Ngạn Ninh cũng ngước theo: "Dự báo thời tiết nói, có thể tuyết cả đêm đấy."