Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 23: Em mặc quần áo vào đi..




Triều Ngạn Ninh không rõ mình bắt đầu nghiện cảm giác nghẹt thở đó từ khi nào. Có lẽ là từ lúc còn ở sàn đấu ngầm, khi Lại Kiện trừng phạt cậu vì bỏ trốn. Gã cứ nhấn đầu cậu xuống nước trong hồ bơi, dìm tới mức trong đầu cậu trống rỗng hoàn toàn.

Trống rỗng đến tận cùng, cậu sẽ thấy được Thê Nam. Thê Nam luôn mỉm cười nhìn cậu, xoa đầu cậu, gọi từng tiếng "Tiểu Ninh, Tiểu Ninh".

Thê Nam còn vươn tay về phía cậu, bảo cậu về nhà. Thê Nam nói sẽ chờ cậu ở nhà.

Chỉ cần thấy Thê Nam, cậu lại muốn sống tiếp.

Sau khi được chú Ba đón về nhà, Triều Ngạn Ninh từng lén thử mấy lần trong hồ bơi. Có một lần bị chú Ba phát hiện, ông đã tháo dỡ sạch hồ bơi cùng bồn tắm trong nhà. Hồ bơi được lấp thành một vườn hoa nhỏ, còn tất cả bồn tắm trong phòng tắm trong nhà đều bị đập sạch, không chừa lại dù chỉ một mảnh sứ vỡ.

Tối nay, Triều Ngạn Ninh không định dùng gối để úp mặt. Mỗi lần trước khi ngủ, cậu lại lấy chiếc cà vạt của Thê Nam ra nghich. Có lúc cậu quấn vòng quanh ngón tay hoặc cổ tay chơi, có lúc lại đeo lên cổ mình, siết chặt rồi lại nới ra, cứ thế lặp đi lặp lại, chưa bao giờ thấy chán.

Trước khi ngủ, Triều Ngạn Ninh chỉ cắn chiếc cà vạt và phủ áo khoác của Thê Nam lên mặt.

Nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa đủ, vẫn không nhìn thấy Thê Nam. Cuối cùng hai tay từ từ lần đến chiếc gối, đè lên áo khoác, dùng sức đè chặt vào mặt mình.

Lần này cậu thật sự thấy được Thê Nam đứng ngay bên giường cậu, không phải ảo giác mà là Thê Nam bằng xương bằng thịt.

Thê Nam trong ảo giác sẽ mỉm cười với cậu, còn Thê Nam trước mắt lại không cười, đôi mắt đỏ hoe.

Lưỡi đau tê dại, Triều Ngạn Ninh vẫn không nói gì. Cậu biết vừa rồi mình đã dọa Thê Nam, nên cứ nắm lấy tay anh không chịu buông, mãi một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Em không sao đâu, anh Nam đừng lo mà."

Cả người Triều Ngạn Ninh vã mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt sũng. Bàn tay Thê Nam bị cậu siết chặt dính đầy hơi ẩm.

Gối và ga giường đều ướt đẫm, mà điều hòa trong phòng lại đang bật lạnh. Thê Nam bảo cậu dậy đi tắm lại nước nóng, rồi thay cả ga gối chăn nệm cho sạch sẽ.

Triều Ngạn Ninh bây giờ giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Chỉ cần Thê Nam không rời đi, bảo cậu làm gì cậu đều làm theo.

Triều Ngạn Ninh lại đi tắm lần nữa, lúc đi ra thì thấy Thê Nam đang giúp cậu thay ga giường. Cậu vừa lau tóc vừa chạy tới cuối giường, giúp anh kéo góc chăn, hai người luống cuống tay chân cùng nhau trải giường.

Triều Ngạn Ninh không cho Thê Nam rời đi. Thê Nam đành phải ngồi ở mép giường, về sau buồn ngủ quá cũng tựa người nằm xuống giường luôn.

Nửa đêm, Thê Nam mơ thấy chuyện hồi nhỏ của Triều Ngạn Ninh. Hồi Triều Ngạn Ninh học lớp 6 tiểu học, có lần chẳng hiểu sao lại đổ bệnh.

Triều Ngạn Ninh hay gặp ác mộng, sốt cao mấy ngày liền. Lúc cậu tỉnh thì không nhận ra ai cứ quấy loạn suốt, đặc biệt là buổi tối ai dỗ cũng không được.

Mẹ Triều Ngạn Ninh từng làm bác sĩ, nhưng bà cũng không hiểu cậu bị sao. Thế là bà đưa cậu tới bệnh viện làm đủ các loại xét nghiệm nào là máu, nước tiểu, rồi kiểm tra tổng thể. Bác sĩ bảo là do nhiễm virus nên gây sốt, còn việc quấy khóc ban đêm thì có thể vì cơ thể không thoải mái.

Bệnh viện kê cả đống thuốc nhưng uống vào cũng không đỡ, cứ sốt đi sốt lại.

Người lớn trong nhà lại hay tin vào mấy chuyện tâm linh. Bà cụ ở khu nhà bên cạnh nói có một người họ hàng là thầy cúng nên bà đã gọi người đó đến gặp Triều Ngạn Ninh. Thầy cúng nói đứa trẻ còn yếu, ban đêm bị thứ gì không sạch sẽ doạ cho sợ rồi.

Mẹ Triều Ngạn Ninh hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Thầy cúng nói: "Không sao, để tôi làm lễ cho là được."

Ba mẹ Triều Ngạn Ninh vốn không tin mấy chuyện thần linh, cũng hỏi qua một lượt. Nghe nói không cần làm gì kỳ quái lên người con trai thì mới miễn cưỡng gật đầu.

Trong sân dựng một lò than, người thầy cúng mặc bộ đồ kỳ lạ. Miệng lẩm bẩm không rõ đang đọc cái gì, vừa đi vòng quanh lò than vừa nhảy múa. Sau đó làm cho Triều Ngạn Ninh một cái bùa hộ mệnh bằng tro hương đeo vào cổ cậu.

Thê Nam học cấp ba sống trong ký túc xá của trường, nên lúc đầu không hề hay biết chuyện Triều Ngạn Ninh bị bệnh. Mỗi tuần anh chỉ về nhà ở được một ngày rưỡi. Tối thứ sáu về tới, vừa bước chân vào khu nhà đã thấy đầy mùi nhang khói, hỏi ra mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Triều Ngạn Ninh lúc đó đang ngủ gục trên vai Triều Minh Sinh. Nhưng cậu vừa nghe thấy giọng của Thê Nam thì lập tức tỉnh dậy, dang tay định nhào về phía anh.

Khi bị bệnh, Triều Ngạn Ninh còn bám người hơn bình thường gấp trăm lần. Từ nhỏ cậu đã có sức khỏe tốt, người ta vẫn bảo trẻ con nghịch khỏe thì ít bệnh. Lần này Triều Ngạn Ninh đã sụt cân rất nhiều. Ban đầu cậu ấy đã gầy, giờ trông như da bọc xương.

Trời mùa đông lạnh buốt, Thê Nam ôm chặt Triều Ngạn Ninh vào lòng, mở rộng áo khoác lông vũ để cậu chui vào trong ngực mình. Không cần sờ trán cũng biết nhiệt độ trên người Triều Ngạn Ninh đang cao hơn bình thường.

Tối đến, Triều Ngạn Ninh nhất định đòi ngủ cùng Thê Nam. Mẹ cậu vẫn lo, sợ cậu nửa đêm lại sốt cao. Thê Nam bảo bà yên tâm, đêm nay anh sẽ chăm sóc Triều Ngạn Ninh.

Bà ngoại cũng bảo mẹ Triều Ngạn Ninh cứ yên tâm, nếu nửa đêm có tiếng động thì sang gọi là được, dù sao cũng ở sát vách.

Cũng lạ là Triều Ngạn Ninh ngủ trong vòng tay của Thê Nam cả đêm, sáng hôm sau lại khoẻ hẳn. Không còn sốt, cũng không quấy khóc nữa, tinh thần phấn chấn, ăn uống ngon lành. Vừa về đến nhà cậu đã nhảy tót vào bếp, kết quả trượt chân ngã dập mông, làm đổ cả bát mì trứng ba cậu vừa nấu xong.

Ba cậu lại muốn đánh cậu nên rượt cậu chạy khắp sân.

Bà cụ hàng xóm sang thăm, thấy Triều Ngạn Ninh khỏe re chạy nhảy khắp nơi, nói là do thầy cúng có tác dụng.

Còn Triều Ngạn Ninh thì chẳng tin mấy chuyện ấy. Cái bùa hộ mệnh bằng tro hương đeo ở cổ cậu sớm đã tháo ra rồi. Cậu nói nhờ anh trai ôm cậu ngủ cả đêm nên mới khỏi bệnh.

Đêm đó Thê Nam gần như không ngủ, thỉnh thoảng lại sờ trán Triều Ngạn Ninh, thấy nóng thì lau mồ hôi, thấy lạnh thì kéo kín chăn cho cậu.

Trước khi Triều Ngạn Ninh ngủ, Thê Nam còn lẩm bẩm một mình: "Thằng nhóc này, sao tự dưng lại đổ bệnh?"

Triều Ngạn Ninh nghe thấy, lại rúc vào lòng Thê Nam, dùng tay chân bám chặt lấy anh. Nhất định phải để anh dùng cánh tay ôm lấy cậu mới chịu.

Tìm được tư thế thoải mái rồi Triều Ngạn Ninh ngủ rất ngoan.

Cậu nói: "Tại nhớ anh Nam... nhớ anh Nam nên đổ bệnh."

Thê Nam bật cười, nhéo mũi cậu: "Cái đồ nghịch ngợm, ba mẹ em bảo em tối nào cũng quấy, em quấy kiểu gì thế hả?"

Triều Ngạn Ninh nhắm mắt, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Cậu dụi đầu vào ngực Thê Nam rồi nói: "Không quấy anh đâu... Anh Nam ngủ ngon."

Nửa đêm, giấc mơ nửa đêm khiến Thê Nam cảm thấy mệt mỏi. Anh mơ thấy mình đi trong rừng thì có một con rắn toàn thân đen kịt, to bằng miệng bát quấn quanh eo anh. Nó siết chặt lấy anh, không chịu buông ra. Anh có cố gắng thế nào cũng không kéo nó ra được, càng muốn lôi con rắn ấy xuống, nó lại càng siết chặt thêm.

Đến khi tỉnh lại, Thê Nam mới phát hiện, thứ quấn lấy eo anh đâu phải rắn, rõ ràng là cánh tay của Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh ngủ rồi mà sức vẫn khỏe kinh khủng, chỉ một cánh tay thôi cũng siết chặt lấy cả người anh, động đậy chút cũng khó.

Triều Ngạn Ninh vẫn chưa tỉnh, Thê Nam từ từ gỡ từng ngón tay cậu ra.

Triều Ngạn Ninh cảm thấy người trong lòng không còn nữa, lại đưa tay ra muốn kéo Thê Nam trở lại.

Nhưng Thê Nam đã nhảy khỏi giường chạy mất từ trước.

Anh quay về phòng mình tắm rửa thay quần áo, xuống lầu thì thấy vẫn chưa đến bảy giờ.

Chú Ba đang nấu bữa sáng trong bếp, Thê Nam đi vào phụ một tay.

Trong nhà dù có cô giúp việc, nhưng chú Ba và chú Cảnh đều quen với việc tự tay nấu ăn. Thê Nam cũng thường vào bếp vào phụ, thỉnh thoảng cũng trổ tài đôi chút. Tuy mùi vị không bằng được chú Ba và chú Cảnh nấu, nhưng cũng xem như có lòng.

Chú Cảnh buổi sáng hay ngủ nướng, nên bữa sáng đa phần là do chú Ba làm. Lúc này chú Ba đang chiên bánh trứng, chuẩn bị lấy ra đĩa, thấy Thê Nam bước vào thì bảo anh đi lấy giúp cái dĩa.

Thê Nam tìm cái dĩa đỡ lấy bánh trứng: "Chú Ba, cháu muốn hỏi người một chuyện."

"Cháu muốn hỏi chuyện Tiểu Ninh đúng không?" Gắp xong bánh trứng ra dĩa, chú Ba bưng chảo sang bồn rửa.

"Vâng," Thê Nam thẳng thắn, "Chú Ba, Tiểu Ninh đã từng đi khám bác sĩ chưa ạ?"

Chú Ba thở dài một tiếng, nói: "Mấy năm nay, nó khám không ít bác sĩ đâu. Nào là chỉnh hình, thần kinh, răng hàm mặt, tâm lý, tinh thần... Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi."

Chỉ riêng việc nghe chú Ba kể ra từng khoa khám bệnh, cộng với câu "giờ thì đỡ hơn nhiều rồi" đầy bất lực ấy, trong lòng Thê Nam đã thấy khó chịu.

"Tiểu Ninh rốt cuộc là bị gì, cậu ấy so với trước kia..." Thê Nam không biết phải diễn đạt sao, đứng ôm cái đĩa một hồi mới nói tiếp được: "Cậu ấy không giống trước nữa."

Chú Ba vừa định mở lời, thì Triều Ngạn Ninh đã ngáp dài xuất hiện ở cửa bếp. Cậu giơ tay nhận lấy đĩa trong tay Thê Nam, đặt lên bàn ăn rồi quay lại.

"Sáng nay anh dậy lúc mấy giờ vậy? Em vừa mở mắt đã không thấy anh đâu."

Câu nói của Triều Ngạn Ninh khiến chú Ba quay đầu liếc hai người một cái, ánh mắt đảo nhanh. Thầm nghĩ thằng nhóc này cũng khá đấy, thế mà đã kéo được Thê Nam lên giường rồi, đúng là giống y hệt mình hồi trẻ.

Ánh mắt đánh giá của chú Ba rõ đến mức Thê Nam cũng nhìn ra được, còn thấy được sự mãn nguyện trong đó. Anh chỉ biết đưa tay ôm trán, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Chú Ba rời khỏi bếp, chỉ còn lại Triều Ngạn Ninh và Thê Nam. Triều Ngạn Ninh biết Thê Nam đang muốn hỏi gì.

"Anh à, anh biết tính em mà, bị va chạm hay đau ở đâu, trước mặt người khác thì không sao, nhưng cứ gặp anh là lại muốn làm nũng. Nhưng có vài chuyện đã qua em cũng quên hết rồi, anh đừng hỏi nữa, được không?"

Cậu nói mình quên rồi là giả. Không muốn nhắc đến mới là thật.

Những chuyện đau đớn khôn cùng đó, cậu chỉ mong có thể móc sạch ra khỏi đầu mình. Thế nhưng trí nhớ của cậu lại quá tốt, cái gì cũng không quên được.

Trong nồi của chú Ba vẫn đang nấu cháo ngũ cốc, Thê Nam lấy bát ra múc: "Khi nào em muốn nói thì hãy nói với anh."

Cả ngày hôm đó, Thê Nam đều âm thầm quan sát Triều Ngạn Ninh. Cậu ban ngày tỏ ra hoàn toàn bình thường, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh, nói năng linh tinh không đâu vào đâu, chẳng nghiêm túc được lấy một phút.

Nhưng chuyện xảy ra đêm qua vẫn khiến Thê Nam thấy bất an, không yên tâm về Triều Ngạn Ninh.

Chưa đến mười giờ tối, Thê Nam nghĩ giờ này chắc chắn Triều Ngạn Ninh vẫn chưa ngủ nên muốn qua xem thử.

Anh gõ cửa phòng Triều Ngạn Ninh, lần này vẫn không có ai trả lời.

Tim Thê Nam giật thót, vội vã xoay nắm cửa lao thẳng vào trong.

Cảnh tượng đêm nay khiến anh chấn động chẳng kém gì đêm qua. Triều Ngạn Ninh không cắn cà vạt, cũng không lấy gối úp mặt.

Cậu vừa tắm xong, trên người không mặc gì. Từng giọt nước còn đọng lại trên ngực chưa kịp lau khô, tay chống lên khung cửa nhà tắm, cả người tr*n tr** đứng ngay trước mặt Thê Nam.

"Anh..." Triều Ngạn Ninh hoàn toàn không có ý định che chắn, còn vừa chậm rãi lau nước trên người, vừa cười híp mắt gọi anh là "anh".

Nhiếp ảnh gia trời sinh đã có đôi mắt nhạy bén với cái đẹp, Thê Nam cũng vậy. Anh yêu tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời này.

Ánh sáng và bóng tối, đường nét và màu sắc, hình thái và kết cấu, từ thiên nhiên, động vật, dĩ nhiên bao gồm cả cơ thể con người.

Tỷ lệ cơ thể của Triều Ngạn Ninh là hoàn hảo nhất trong số những người Thê Nam từng thấy. Nhưng ánh mắt anh lại chẳng dừng ở những múi cơ rõ nét hay tỉ lệ cơ thể ấy.

Ánh mắt Thê Nam bị hình xăm quá nổi bật bên hông Triều Ngạn Ninh thu hút. Một con rắn chỉ còn xương, từ phía sau eo quấn vòng ra trước. Bộ xương rắn có màu xanh đen, ánh lên những tia sáng đặc biệt, hai mắt màu lục trên đầu rắn sắc bén đến kỳ lạ.

Ngón tay Triều Ngạn Ninh men theo đường xương rắn bên hông từ từ trượt về phía trước: "Anh, anh có biết ai là người xăm cho em không?"

Thê Nam vô thức hỏi lại: "Ai?"

Ngón tay Triều Ngạn Ninh dừng lại ở đầu con rắn, ngay sát bụng dưới: "Ông chủ Bùi Nhận của tiệm xăm Bất Chỉ."

Thê Nam biết, không chỉ biết mà còn rất quen thuộc. Bùi Nhận, không chỉ là ông chủ của tiệm xăm Bất Chỉ, mà còn là thợ xăm đã xăm cho anh ta năm đó.

Tay nghề của Bùi Nhận không cần bàn cãi. Chỉ nhìn đoạn đầu con rắn xương uốn quanh hông trước của Triều Ngạn Ninh, Thê Nam đã cảm nhận được sự sắc bén và sức mê hoặc của nó.

Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lục trên đầu rắn, ánh nhìn quỷ dị ấy như dính chặt lấy Thê Nam, khiến anh cứ thế đứng chết trân. Thậm chí anh quên luôn việc Triều Ngạn Ninh hiện tại không mặc quần áo.

Đầu rắn lại còn trườn xuống dưới... xuống dưới nữa. Thê Nam lập tức dời ánh mắt đi: "...Em mặc quần áo vào đi."

Triều Ngạn Ninh thong thả lau khô tóc, lấy q**n l*t mặc vào. Cậu khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, không buộc dây áo, còn quay lại trấn an Thê Nam đang có chút ngượng ngùng.

"Anh đừng ngại, anh em với nhau thì có gì đâu. Hồi nhỏ chúng ta còn thường xuyên tắm chung nữa kìa, ngủ chung bao nhiêu năm rồi."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận