Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 2: Thằng nhóc khốn kiếp!.




Thê Nam tắm xong bước ra, Lý Lăng Hách đã ngủ từ lâu, anh đi thẳng vào thư phòng. Nhưng dù đã ngồi vào ghế, mở máy tính lên cả nửa ngày mà vẫn chưa động vào gì, trong lòng cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó quan trọng.

Ngoài trời mưa mỗi lúc một to, tiếng mưa rơi lộp bộp đập vào cửa kính khiến lòng Thê Nam thêm bực bội.

Cơn thèm thuốc ập đến, Thê Nam lôi hộp thuốc và bật lửa ra, rút một điếu ngậm vào miệng, sau đó mở cửa sổ.

Mấy hôm trước trời vẫn còn oi ả cuối hè, vậy mà chỉ một trận mưa này đã làm tan hết nóng bức. Cửa sổ vừa mở ra, mùi ẩm mốc tanh nồng của mưa tràn vào khoang mũi Thê Nam, men theo cổ họng tràn xuống phổi, khiến anh nghẹt thở đến khó chịu.

Thê Nam chưa bao giờ thích những ngày mưa, từ trước đến giờ vẫn vậy.

Anh quay lại ngồi xuống ghế, vừa châm lửa đã nheo mắt rít hai hơi thật sâu. Vị cay xè và khét nồng lập tức quét sạch mùi mưa ẩm mốc trong phổi, khiến anh thấy dễ chịu hơn một chút.

Điếu thuốc hút được một nửa, tàn thuốc đã rơi xuống bàn phím và chuột, Thê Nam đẩy ghế ra sau, dùng tay phủi sạch đám tro thuốc. Đến khi lau xong ngẩng đầu lên, thì trên màn hình máy tính đã bị một tấm ảnh thẻ phóng to chiếm trọn, đôi mắt anh cũng lập tức bị tấm ảnh ấy thu hút.

Từ nhỏ Thê Nam đã thích chụp ảnh, hồi tiểu học đã có chiếc máy ảnh của riêng mình. Ngày trước hàng xóm có ai cần chụp hình đều hay nhờ anh. Trên màn hình chính là ảnh thẻ nhập học của một thiếu niên, cũng là do Thê Nam chụp.

Phông nền xanh lam đơn giản, một thiếu niên mặc đồng phục trắng đen của trường, gương mặt lạnh lùng. Thằng nhóc đó chính là nhóc hàng xóm từng bám anh chạy lăng xăng suốt ngày, cả hai cùng lớn lên trong một khu tập thể cũ. Tóc cậu ta cắt ngắn, đuôi mắt hơi cụp, khi không cười thì nhìn có vẻ khó gần. Khuôn mặt non nớt của cậu ta mang theo một loại khí chất bướng bỉnh, như sẵn sàng lao vào gây chuyện bất cứ lúc nào.

Nhưng Thê Nam biết rõ, mỗi lần thằng nhóc ấy cười thì mắt sẽ đen láy lấp lánh, còn lộ ra hai cái răng nanh hơi lệch. Thằng nhóc ấy ngày nào cũng bám lấy tay anh, gọi mãi không ngừng nghỉ: "Anh Nam, anh Nam, anh Nam..."

Đừng thấy người trong ảnh thẻ sạch sẽ thế mà tưởng lầm, chứ ở ngoài đời thì là một thằng nhóc đen nhẻm toàn bùn đất, cả ngày chạy nhảy leo mái nhà dỡ ngói, trèo cây đào đất. Mãi sau này lớn lên một chút mới đỡ hơn.

Thê Nam nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong ảnh rất lâu, dường như qua cả màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi bùn đất trên người thằng nhóc ấy. Mùi của những bước chân nhảy nhót trên giọt sương đầu ngọn cỏ vào sáng sớm. Ngay cả mùi tanh ẩm của mưa ngoài cửa sổ lúc này cũng không còn khiến anh thấy khó chịu như trước.

Thê Nam cắn điếu thuốc, quên cả hút, tàn thuốc và tàn lửa rơi thẳng xuống mu bàn tay, bỏng đến mức khiến anh hít một hơi lạnh, vội vàng phủi đi. Trong đầu vẫn nghĩ về cậu thiếu niên trong ảnh.

Khóe mắt anh liếc xuống dòng thời gian ở góc dưới màn hình laptop, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên chuyện gì, hôm nay là sinh nhật của thằng nhóc đó.

Chỉ là, từ sau khi thằng nhóc tròn mười sáu tuổi, Thê Nam đã không còn gặp lại cậu ta nữa. Vì bàn tay bị đau, anh tạm thời quên mất hôm nay là sinh nhật lần thứ bao nhiêu,  lặng lẽ đếm trong lòng.

Hai mươi bảy rồi, đã không còn là thằng nhóc nữa rồi.

Thê Nam khẽ cười lạnh, cơn giận vô cớ bốc thẳng lên đầu. Tay đang kẹp điếu thuốc bất ngờ đập "bốp" một cái đóng sầm màn hình laptop, anh hít mạnh một hơi thuốc. Khói trắng lượn lờ khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ, nhưng tiếng chửi thầm khàn khàn, ngắn gọn mà rõ ràng ấy thì không thể nhầm được.

"Triều Ngạn Ninh, cái thằng nhãi ranh chết tiệt này..."

Thằng nhóc hàng xóm mà Thê Nam từng gọi là nhóc con, thằng nhóc lấm lem bùn đất, cái đồ ranh con hỗn xược ấy đã lớn thật rồi.

Khoác trên người bộ vest chỉn chu, toát lên khí chất sắc sảo và tinh tế, cậu đang đi qua đi lại trong sảnh tiệc của khu giải trí xa hoa bậc nhất Cảng Thành, xung quanh là một đám người đang vây lấy để mời rượu vị tân quý nhân này.

"Chúc mừng sinh nhật, Tổng Giám đốc Triều."

"Sếp Triều đúng là tuổi trẻ tài cao, chúc anh mãi mãi rực rỡ như hôm nay, tuổi nào cũng có ngày đáng nhớ như thế."

"Sau này Giải Trí Tân Hòa còn phải trông cậy vào sếp Triều, đừng quên người anh này đó."

"Gần đây có một dự án, không biết sếp Triều có hứng thú không?"

Triều Ngạn Ninh lướt qua đám đông, ứng xử vô cùng khéo léo, bất kể là ai đến tìm, cậu đều giữ nụ cười ôn hòa khiêm tốn.

Bữa tiệc sinh nhật lần này là chú Ba chuẩn bị cho cậu, nhưng cũng không đơn giản chỉ là tiệc sinh nhật. Buổi tối chú Ba đã công bố để Triều Ngạn Ninh chính thức tiếp quản Giải trí Tân Hòa.

Triều Ngạn Ninh không thích những dịp như thế này, nhưng cậu buộc phải có mặt.

Người đến dự tiệc, ngoài những lời mời vì công việc và giao tình, cũng có vài kẻ đánh hơi được cơ hội mà chen tới, cố gắng uốn éo làm dáng tiến sát lại gần Triều Ngạn Ninh: "Chúc mừng sinh nhật sếp Triều, em kính anh một ly."

"Cảm ơn"

Người đàn ông muốn dâng thân là một thanh niên rất đẹp trai, gương mặt quen thuộc trên truyền hình, nghe nói gần đây đắc tội với kim chủ nên bị đóng băng.

Người đã quen đứng ở nơi cao sao có thể cam tâm quay về nằm dưới đất. Tất nhiên sẽ tìm cách bám vào cành cao khác, Triều Ngạn Ninh chính là cái cành cao mới mà hắn chọn.

"Đây là danh thiếp của tôi." Người thanh niên lấy ra một tấm danh thiếp.

Triều Ngạn Ninh nhận lấy, tiện tay đưa cho Đường Cát – trợ lý đi theo bên cạnh.

Thanh niên thấy cậu luôn mỉm cười, tưởng mình có cửa, lại bước lên một bước: "Sếp Triều, khi nào thì anh rảnh?"

Triều Ngạn Ninh vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt đã ánh lên tia sắc lạnh, nhìn thẳng vào mặt người kia, vẫn cười như không có gì: "Lúc nào cũng không rảnh."

Những người tìm cách tiếp cận Triều Ngạn Ninh, hoặc muốn bấu víu quan hệ, hoặc là nhắm vào chính cậu. Nhưng so với những lời tâng bốc nịnh bợ trước mặt, thì tiếng giễu cợt lại càng không thiếu.

Những cậu ấm nhà giàu xuống dốc, túm lại ngay góc tường, rì rầm buông ra vài câu chua chát.

"Một tên du côn từ sàn đấm bốc ngầm dưới lòng đất chui lên, bay được lên ngọn cây một cái là quên mất mình nặng bao nhiêu cân rồi."

"Đúng đấy, cứ tưởng dán miếng vàng là thành Phật à, chứ cởi áo ra thì vẫn là con chó hoang nằm trong rãnh nước l**m đồ ăn, cái bản chất thấp hèn đó cũng không đổi được đâu."

"Lát nữa quăng cho nó một khúc xương, xem cái loại chó hoang ấy có nhào theo hay không."

Cả đám cười ầm lên, lại có người mỉa mai: "Người ta họ Triều, có ông chú Ba tốt mà."

"Ê? Các cậu nghe chưa, dạo này họ Triều còn sắp liên hôn với thiếu gia nhà họ Thiệu đấy."

"Chuyện liên hôn giữa hai nhà bọn họ chắc chắn rồi à?"

"Tôi nghe anh tôi nói, người lớn hai nhà đang bàn bạc rồi."

...

Cho dù những lời châm chọc đó cách cả ngàn núi vạn sông, cũng luôn có thể lọt vào tai Triều Ngạn Ninh. Những lời như thế cậu đã nghe quá nhiều, có người từng nói thẳng vào mặt, chỉ vào mũi cậu, thậm chí giẫm lên mặt cậu mà chửi.

Thế thì vài câu nói sau lưng có là gì? Không đau, không ngứa, Triều Ngạn Ninh chẳng thèm quan tâm.

Vừa kết thúc tiệc, Triều Ngạn Ninh lập tức dẫn trợ lý rời đi, cả buổi tối gượng cười, da mặt cậu cũng sắp đông cứng lại rồi. Vừa bước ra khỏi cổng lớn của sảnh tiệc, Triều Ngạn Ninh ấn mạnh vào cằm và khóe miệng, lạnh mặt kéo phăng chiếc cà vạt đang siết chặt cổ.

Đường Cát nhìn sắc mặt Triều Ngạn Ninh là biết ngay tâm trạng cậu không tốt, nhận lấy chiếc cà vạt bị giật xuống, hỏi: "Anh Triều, bây giờ mình tới phòng tập quyền à?"

"Đi, đánh vài hiệp cho ra mồ hôi." Giọng Triều Ngạn Ninh trầm thấp, giống hệt vẻ mặt cậu lúc này.

Cậu lại cởi áo vest ngoài, lần này Đường Cát không đưa tay ra nhận, hắn biết túi trong của chiếc vest có thứ mà anh Triều của mình coi như báu vật, tuyệt đối không để người khác chạm vào.

Triều Ngạn Ninh sải bước đi xuống bậc thềm, một gã đàn ông béo say khướt đang dẫn mấy người trẻ tuổi đi lên, vừa đi vừa cười nói.

Một bên đi lên, một bên đi xuống, gã béo không cẩn thận đụng vào vai Triều Ngạn Ninh. Chiếc vest vắt nơi khuỷu tay rơi xuống bậc thang, từ túi trong rơi ra một chiếc ví đen cũ kỹ.

Gã béo liếc Triều Ngạn Ninh một cái, lại liếc qua áo và cái ví dưới đất. Nếu không phải gã ta say, hẳn đã nhìn ra người gã ta va vào không dễ chọc, nhưng gã lại bị chiếc ví cũ nát trên đất đánh lừa.

Chiếc ví vừa nhìn đã biết là loại da rẻ tiền, lớp sơn đen ở bốn góc đã bong tróc, để lộ tơi tả, bên trong còn lộ ra một góc ảnh cũ đã ố vàng.

Kiểu dáng từ đời nào rồi? Ai mà người đàng hoàng, mặc vest đắt tiền, lại bỏ trong túi cái thứ rách nát này?

Gã béo lại nhìn mặt Triều Ngạn Ninh một cái, khuôn mặt đẹp nổi bật, ăn mặc đắt tiền, ra vào nơi cao cấp, nhưng lại dùng cái thứ rách nát nằm dưới đất.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là dựa vào mặt để kiếm sống.

Gã béo nhổ một ngụm nước bọt lên bậc thềm, dẫn đám người đi tiếp lên trên, lúc nhấc chân bước qua còn cố tình giẫm lên cái ví, miệng chửi: "Phì, cái thứ bán mông, ghê tởm..."

Đường Cát nghe xong đã nổi giận, lao lên định đánh người, nhưng bị Triều Ngạn Ninh đưa tay ngăn lại, quở trách hắn: "Đường Cát, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ra ngoài đừng kích động, đừng nóng nảy như vậy."

Đường Cát cúi người định nhặt ví lên, Triều Ngạn Ninh đã nhặt trước. Cậu dùng tay phủi dấu chân trên ví, lại đưa lên miệng thổi nhẹ, cẩn thận đẩy bức ảnh lộ ra trong ví vào sâu bên trong,. Xác nhận ảnh đã cất gọn mới nhét ví vào túi quần tây, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng gã béo đang dần khuất khỏi tầm mắt.

Lên xe rồi, Triều Ngạn Ninh không nói Đường Cát lái xe, xe của họ vẫn dừng ở cửa khách sạn.

"Anh Triều? Lát nữa chúng ta còn đi phòng tập không?" Đường Cát quay đầu hỏi.

"Không đi nữa, lát nữa dùng thứ khác để luyện quyền."

Triều Ngạn Ninh ngồi ở ghế sau, hai chân bắt chéo, lười biếng nói một câu như vậy, rồi cong ngón tay lại thành nắm đấm, đưa lên miệng thổi một hơi.

Cậu chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Đường Cát vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa khách sạn qua kính xe. Hắn biết, Triều Ngạn Ninh đã nổi giận rồi. Cậu mà chưa trút được cơn tức trong lòng, thì tối nay sẽ không đi đâu cả.

Triều Ngạn Ninh lại lấy ví ra, mở trên đùi, rút tấm ảnh trong ví ra xem.

Trong ảnh là Thê Nam 22 tuổi, nụ cười rạng rỡ rất có sức lan toả, giống như cả thung lũng phủ đầy cầu vồng sau cơn mưa. Mỗi lần nhìn, Triều Ngạn Ninh đều không nhịn được mà mỉm cười theo Thê Nam trong ảnh.

Nụ cười của Thê Nam giống thuốc an thần, chỉ cần nhìn một cái thôi, Triều Ngạn Ninh có thể lập tức hạ cơn tức, đè xuống những hỗn loạn đang trào dâng trong cơ thể.

Nhưng tối nay chỉ nhìn một cái không đủ để bình tĩnh lại, cho nên Triều Ngạn Ninh phải trút cơn giận vừa rồi ra mới được.

Tấm ảnh đã nhiều năm, mép ảnh sớm đã ố vàng, trong ảnh phần ngực áo sơ mi trắng của Thê Nam có vài giọt máu, là máu của Triều Ngạn Ninh bị dính vào ảnh. Trải qua năm tháng, vết máu ấy đã biến thành màu nâu đỏ.

Triều Ngạn Ninh theo thói quen dùng ngón tay cái chà lên, nhưng chà mãi cũng không sạch.

Lửa trong lòng càng lúc càng bùng lên dữ dội.

Gã béo vừa đụng vào Triều Ngạn Ninh cuối cùng cũng ra ngoài. Đường Cát đã theo Triều Ngạn Ninh mấy năm, chỉ một ánh mắt của cậu là biết cậu muốn gì, lập tức nổ máy xe bám theo.

Gã béo không gọi xe, cứ lảo đảo đi về phía trước dọc theo lề đường, qua ba con phố, lại rẽ qua hai ngõ, cuối cùng rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Triều Ngạn Ninh từng đi khắp các con đường lớn nhỏ ở Cảng Thành, biết rõ khu đó là nơi như thế nào. Gã kia đang muốn đi tìm vui.

Triều Ngạn Ninh nói Đường Cát đợi trong xe, còn mình thì xuống xe ngay chỗ ngã rẽ, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay. Cậu rút một điếu thuốc ra châm, ngậm trong miệng, thong thả vừa đi vừa rít từng hơi một.

Triều Ngạn Ninh phả một ngụm khói, nói: "Ông đây đến chơi với mày chút trò vui này."

Gã béo đi phía trước vì say nên bước chân xiêu vẹo. Triều Ngạn Ninh chỉ cần bước đều là có thể theo kịp gã, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy đầu thuốc, cà vào tường rào bên hẻm để dụi tắt. Cậu tiện tay ném tàn thuốc về phía gã béo.

"Mẹ kiếp, thằng nào ném ông..."

Gã béo cảm thấy sau gáy bị vật gì đó ném trúng, ôm đầu chửi thầm một tiếng. Vừa quay người lại thì Triều Ngạn Ninh đã lao tới tay trái túm lấy cổ áo sau lưng gã, ấn mạnh mặt gã vào tường, tay phải siết chặt, gân xanh nổi lên, đấm từng cú một vào bụng gã.

Người từng bước ra từ sàn đấu quyền ngầm, nắm đấm của cậu cú nào cũng trúng thịt. Gã béo chẳng khác gì bao cát hình người, lúc đầu còn cố gắng gào lên được vài tiếng, sau đó ngoài tiếng r*n r* nặng nề thì chẳng phát ra nổi âm thanh nào.

"Có ai từng dạy mày, va vào người khác thì phải nói xin lỗi chưa..."

Triều Ngạn Ninh thậm chí chẳng buồn liếc gã một cái. Ánh mắt cậu vẫn luôn dừng ở đầu hẻm nơi có một con chó hoang đen lớn đang lục thùng rác, vì quá bình tĩnh nên không thể nhận ra sự hung dữ trong đó, thậm chí còn mang theo chút bất đắc dĩ. Trong lòng cậu nghĩ, sao một đạo lý đơn giản như vậy cũng cần người khác dạy cho?

"Xin...lỗi..." Gã béo cắn răng chịu đau, trong lòng hối hận chuyện vừa rồi, ráng nghiến răng phun ra ba chữ.

Đường Cát không dám ngồi đợi trên xe. Hắn sợ Triều Ngạn Ninh không kiềm được nắm đấm, đánh người đến mức xảy ra chuyện, nên lập tức xuống xe, nhanh chóng đuổi theo vào con hẻm.

Triều Ngạn Ninh đã dừng tay, gã béo ôm bụng nằm lăn dưới đất, đau đến mức lăn qua lăn lại, k** r*n không ngừng.

Triều Ngạn Ninh lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn màn đêm nặng nề phủ kín phía trên đầu con hẻm. Yết hầu cậu cũng theo bóng tối mà chuyển động, rồi khẽ thở dài thật sâu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

Bàn tay vừa đánh người đến mức tê rần được cậu nhét vào túi quần, sờ vào bức ảnh trong ví, tưởng tượng đến độ ấm trên gương mặt của Thê Nam trong ảnh. Cảm giác tủi thân trong lòng lập tức dâng lên, nhìn người đàn ông vẫn đang nằm dưới đất, cậu lại khẽ lẩm bẩm tự nhắc bản thân.

"Anh Nam từng nói không cho tôi đánh nhau, giờ ông đã xin lỗi rồi, tôi không thể đánh ông nữa, anh Nam thích mấy đứa ngoan..."

Lời tác giả muốn nói:
Anh Nam (nổi giận): Thằng nhóc khốn kiếp nhà cậu!
Tiểu Triều (tủi thân): Em ngoan mà...
Chương sau hai người sẽ gặp nhau nhẹ nhàng một chút.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận