Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 15: Cậu không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa..




Triều Ngạn Ninh gối đầu trên chân anh rất lâu, hai người không nói gì, cả thời gian dường như cũng ngưng đọng lại.

Tiếng bước chân ngoài hành lang kéo Thê Nam trở về thực tại, anh cúi đầu nhìn Triều Ngạn Ninh vẫn đang gối trên đùi mình, trong đầu bỗng lóe lên một nguồn cảm hứng dồi dào.

Trước khi đến đây, trong lòng anh đã có sẵn một chủ đề là "thời gian", nhưng chỉ là một phác thảo mơ hồ.

Bình thường khi chụp ảnh, Thê Nam luôn có thói quen mỗi khi nghĩ ra một chủ đề, ngoài việc sắp xếp hành trình cụ thể, anh sẽ không chuẩn bị trước về cách chụp, mà luôn dựa vào bối cảnh thực tế tại thời điểm đó, cũng như trạng thái của bản thân, để quyết định sẽ chụp gì và chụp như thế nào.

Rất nhiều cảm hứng đều bùng lên từ trạng thái thoáng qua ấy, chứ không phải được vắt óc suy nghĩ trong đầu mà thành.

"Thời gian" là một từ quá đỗi mơ hồ nhưng chỉ một cái nhìn này thôi, hai chữ "thời gian" bỗng chốc trở nên cụ thể, chính là cái dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh đang nằm gối đầu lên đùi anh của Triều Ngạn Ninh.

Thời gian —mười một năm — đứa nhỏ nhà anh đã lớn rồi, lớn thành một người đàn ông trưởng thành mang theo cả sự kín đáo khó giấu.

Thê Nam không muốn làm người mẫu cho Triều Ngạn Ninh, điều anh muốn là chụp cậu.

Ngay bây giờ, không thể đợi thêm giây nào, anh muốn giữ lại khoảnh khắc của Triều Ngạn Ninh trong ống kính.

Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh dậy, xách chiếc máy ảnh bên cạnh rồi chuẩn bị đi luôn.

"Anh, anh muốn đưa em đi đâu vậy?"

"Đi chụp ảnh với anh."

Hai người đeo túi máy ảnh, nửa đêm rời khỏi khách sạn.

Thời gian, vô định, đắm chìm, rạn nứt, nhỏ bé, mênh mông...

Rất nhiều từ nhảy nhót trong đầu Thê Nam, như những con cá thiếu oxy mà không ngừng nhảy khỏi mặt nước, khiến cả người anh cũng trở nên hưng phấn.

Thê Nam nghĩ đến hai mảnh ghép nhân vật, trước đây anh đã chụp rất nhiều ảnh lúc nhỏ của Triều Ngạn Ninh, giờ anh muốn ghép ảnh Triều Ngạn Ninh hồi nhỏ với bây giờ lại với nhau. Bên trái là Triều Ngạn Ninh khi còn bé, bên phải là Triều Ngạn Ninh sau khi đã trưởng thành.

Anh rất muốn xem, giữa hai bức ảnh đó rốt cuộc có bao nhiêu khoảng trống thời gian, có bao nhiêu thứ là không thể lấp đầy.

Đã rất lâu rồi Thê Nam không có được cảm giác như thế này, anh chỉ muốn gom hết tất cả ánh sáng và bóng đổ tập trung lên gương mặt của Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh thậm chí còn không thay quần áo, vẫn luôn phối hợp với Thê Nam, Thê Nam bảo cậu đứng thế nào thì cậu đứng thế ấy, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, bảo nhìn về phía xa thì cậu nhìn về phía xa.

Lấy bóng tối làm nền, ánh sáng chỉ là điểm tô, trong khung ngắm toàn là hình bóng của Triều Ngạn Ninh, trong ống kính của Thê Nam, thuỷ triều rút rồi lại dâng, dâng rồi lại rút.

Hai người cứ thế chụp suốt từ nửa đêm đến khi mặt trời mọc, Thê Nam giữ lại gương mặt của Triều Ngạn Ninh trong nền trời tím nhạt của buổi sớm mai.

Tươi mới, ấm áp, hướng về ánh mặt trời.

Thê Nam đứng bên lề đường đầy mùi sương sớm và đất ẩm, nhìn người trong máy ảnh đang dừng lại trong ánh ban mai, không hề thấy mệt, còn chào Triều Ngạn Ninh một câu đầy hăng hái:

"Tiểu Ninh, chào buổi sáng."

Triều Ngạn Ninh đứng cạnh Thê Nam, cũng nhìn vào màn hình máy ảnh. Nhưng thứ cậu ngắm không phải là chính mình trong ảnh, mà là ánh mắt của Thê Nam phía sau máy ảnh khi chụp cậu.

Cậu biết trong ánh mắt đó chứa đựng biết bao cảm xúc, ngoại trừ điều duy nhất cậu mong chờ, nhưng cậu vẫn dịu dàng đáp lại:

"Anh Nam, chào buổi sáng."

Sáng hôm đó, hai người về khách sạn ngủ được hơn hai tiếng, đến trưa trả phòng xong lại tiếp tục lên đường đến điểm tiếp theo.

Trên đường đi, Thê Nam vẫn tiếp tục chụp Triều Ngạn Ninh, dù giữa chừng xe còn chết máy một lần nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến sự hứng khởi của anh.

Thế nhưng Thê Nam vẫn cảm thấy chưa đủ, luôn có cảm giác thiếu một thứ gì đó, không phải ảnh chưa nhiều, mà là khung cảnh không đúng.

Trước lúc đến đây, anh đâu định chụp Triều Ngạn Ninh, nên mới đi cùng Thư Thừa và mọi người theo cung đường này.

Bây giờ người được chụp lại là Triều Ngạn Ninh, nên tất nhiên khung cảnh đã không còn phù hợp nữa.

Thê Nam muốn đến Cảng Thành, muốn đến nơi Triều Ngạn Ninh đã lớn lên trong những năm qua để chụp. Nơi đó mới là nơi cất giữ mười một năm qua của Triều Ngạn Ninh, đối với anh mà nói, đó mới là "khe nứt của thời gian".

Một bộ ảnh khiến người ta thỏa mãn sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Trước đây Thê Nam cũng vậy, mỗi lần chụp xong một bộ mà anh thấy ưng ý, anh đều sẽ nghỉ một thời gian để điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Ngoài mấy ngày chụp dồn dập đó, những chặng sau Thê Nam không chụp nữa, dù đường đi không mệt, nhưng anh vẫn luôn không điều chỉnh được bản thân.

Vì anh vẫn chưa đã tay, vẫn chưa chụp đủ, nên những cảm xúc đang căng tràn ấy vẫn còn chất chứa trong người Thê Nam, chưa có cách nào giải tỏa.

Trên đường về, trời đã trở lạnh, đồng nghiệp trong studio là Cát Vũ lái chiếc xe bảy chỗ ra sân bay đón họ, tiện đường đưa Thư Thừa và Tằng Hoằng Dật về nhà trước, sau đó mới đưa Thê Nam và những người còn lại về.

Triều Ngạn Ninh vừa lên xe đã ngủ thiếp đi, Đường Cát cũng mơ màng dựa vào lưng ghế.

Thê Nam cũng không hẳn buồn ngủ, lơ mơ quên mất mình đã không còn sống trong căn hộ với Lý Lăng Hách nữa. Mãi đến khi xe sắp tới cổng khu cũ mới nhận ra Cát Vũ đi sai đường. Anh bảo cậu ấy quay đầu, đổi hướng tới khu Lan Đình.

Cát Vũ đánh lái quay đầu ngay ở ngã rẽ, chạy về phía studio: "Anh Nam, anh không nghỉ ngơi mà qua studio luôn à?"

Studio của họ nằm cạnh khu Lan Đình, nên Cát Vũ cứ nghĩ Thê Nam định về studio làm việc.

"Không phải, không đi studio, là tới khu Lan Đình."

Triều Ngạn Ninh tỉnh lại đã chạm ngay ánh mắt có chút trầm ngâm của Thê Nam.

Thê Nam nhìn cậu chằm chằm: "Dẫn anh về chỗ em, uống ly trà nhé?"

"Anh... em..." Triều Ngạn Ninh ngồi thẳng dậy.

Tuy rằng không moi được nhiều chuyện từ miệng Đường Cát, nhưng Thê Nam cũng đâu phải dạng vừa. Anh hỏi ra được nhà của Triều Ngạn Ninh ở ngay khu Lan Đình bên cạnh studio của anh, đó là khu biệt thự cao cấp, hơn nữa còn cách căn hộ hiện tại của anh chưa đến hai cây số.

Triều Ngạn Ninh vừa cười vừa nhìn anh, chân thì đá Đường Cát đang nửa tỉnh nửa mê.

Đường Cát giật mình tỉnh dậy, đầu lắc như trống bỏi, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, giọng còn ngái ngủ: "Sao vậy sao vậy, ai đá em thế?"

"Em đừng đá nó," Thê Nam nhìn Triều Ngạn Ninh, "Là lúc tụi anh uống rượu anh hỏi ra được. Sao? Nếu Đường Cát không nói thì em cũng không định kể với anh à, hay là em không muốn anh đến nhà em?"

"Giờ em dẫn anh đi luôn." Triều Ngạn Ninh rút chân về.

Cậu còn đang định ở lại nhà Thê Nam thêm mấy hôm nữa, không ngờ lại bị anh phát hiện nhanh như vậy, giờ cậu muốn mặt dày ở lì trong nhà của anh cũng không được nữa rồi.

Biệt thự ở khu Lan Đình đúng là yên tĩnh giữa lòng thành phố, nhưng lúc Triều Ngạn Ninh mua căn này cũng không chọn khu yên tĩnh nhất trong khuôn viên, mà chọn căn ở dãy ngoài cùng, bởi vì gần với studio của Thê Nam.

Đưa họ đến nơi xong, Cát Vũ lái xe rời đi.

Triều Ngạn Ninh vừa nhập mật khẩu cổng chính vừa nói với Thê Nam:

"Mật mã là 117824, lát nữa em cài luôn vân tay cho anh, sau này ở studio mà mệt quá thì cứ qua đây nghỉ ngơi. Căn nhà này bình thường không có ai ở, nhưng định kỳ đều có người đến dọn dẹp."

Phần sau câu nói của Triều Ngạn Ninh, Thê Nam chẳng nghe lọt chữ nào, đầu óc anh vẫn đang quanh quẩn với dãy số mật mã kia.

Mật mã đó không phải tuỳ tiện đặt, mà chính là ghép ngày sinh của anh và Triều Ngạn Ninh.

117 là sinh nhật Triều Ngạn Ninh, 824 là sinh nhật của anh.

Đầu Thê Nam còn đang nghĩ đến mật mã cửa, người đã bước tới giữa phòng khách tầng một, lại bị câu nói của Triều Ngạn Ninh kéo về hiện thực.

"Em không phải cố ý giấu anh, em chỉ là muốn được ở cùng anh."

Thê Nam đưa mắt nhìn quanh một lượt, quả thực không giống nơi có người ở thường xuyên. Phong cách trang trí là kiểu hiện đại tối giản với ba màu đen, trắng, xám, ngoài những món nội thất cơ bản thì không có thêm gì khác.

Cửa sổ tầng một đang mở để đón gió, rèm cửa bị gió cuốn lên rồi lại rơi xuống sàn gỗ xám tro, nhìn qua có chút lạnh lẽo.

Triều Ngạn Ninh từ trong bếp vòng ra, hai tay trống trơn:"Không có gì để ăn hay uống cả."

Đường Cát lập tức giơ tay: "Anh Triều, để em đi mua. Đồ ăn đồ uống, em lo hết!"

Triều Ngạn Ninh phất tay về phía Đường Cát: "Đi đi, mua nhiều chút, mua bia luôn."

Đường Cát lục tìm chìa khóa xe, vừa đáp một tiếng đã quay người chạy đi, trong nhà chỉ còn lại Triều Ngạn Ninh và Thê Nam.

Thê Nam theo Triều Ngạn Ninh đi một vòng lên xuống trong nhà, tầng một là phòng khách, tầng trên là phòng ngủ, còn có một tầng hầm, Triều Ngạn Ninh không dẫn anh xuống xem, chỉ nói tầng hầm là phòng tập quyền anh.

"Em bắt đầu tập quyền anh từ khi nào thế?" Thê Nam nhìn về phía cửa kính dẫn xuống tầng hầm, có thể thấy cầu thang đi xuống, trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu, xuống dưới nữa thì không thấy gì cả.

"Em tập cũng được nhiều năm rồi." Triều Ngạn Ninh nói.

"Dẫn anh xuống đánh vài hiệp đi."

Triều Ngạn Ninh quay đầu lại: "Anh cũng muốn đánh à?"

"Mấy hôm nay toàn ở trên đường, không lái xe thì cũng nằm khách sạn," Thê Nam xoay xoay cánh tay, "cảm giác người hơi cứng, vận động chút cũng tốt."

Phòng quyền anh dưới tầng hầm rộng hơn một trăm mét vuông, một nửa đặt đủ loại thiết bị tập luyện, nửa còn lại treo một bao cát ở giữa, bên cạnh là một kệ sắt để đồ, trên đó đặt năm sáu đôi găng tay đấm bốc, toàn bộ đều là màu đen.

Dưới chân kệ còn bị đè mấy mảnh ảnh giấy nát bươm, mép ảnh rách te tua cuộn lại, trông như ảnh của ai đó, nhưng tấm ảnh nát đến mức không còn nhìn rõ nữa. Thê Nam không nhìn ra được gì, cũng không rõ vì sao ảnh lại nát như vậy.

Triều Ngạn Ninh đi đến bên kệ, rút mấy mảnh vụn ảnh của Lý Lăng Hách ra khỏi kệ, vo lại trong tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Thê Nam bình thường cũng hay rèn luyện, từng đi phòng tập quyền anh với bạn vài lần, nhưng dù sao cũng không phải dân chuyên, cũng chưa từng đấu thật.

Anh đeo găng tay của Triều Ngạn Ninh, đấm vài cú vào bao cát, đều là động tác cơ bản, tư thế cũng chưa chuẩn.

Triều Ngạn Ninh đứng bên cạnh nhìn một lúc, thấy mấy cú đấm vụng nên hơi nhăn mặt, thế là cũng đeo găng tay vào, quyết định dạy Thê Nam đánh quyền anh.

Triều Ngạn Ninh bước tới sau lưng Thê Nam, chân phải luồn vào g*** h** ch*n anh, dùng mũi chân đẩy vào mặt trong cổ chân của Thê Nam, kéo hai chân anh mở rộng thêm một chút.

"Em dạy cho anh nhé, khi đánh quyền anh, hai chân anh phải dang rộng thêm chút nữa." Triều Ngạn Ninh vừa nói, mũi chân chạm vào trong chân Thê Nam, lại tách rộng thêm một khoảng: "Phải như vầy, trọng tâm mới vững."

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thê Nam hơi nhúc nhích vai: "Em đứng cạnh nói là được rồi, anh nghe được mà."

Triều Ngạn Ninh không nhúc nhích, vẫn đứng sau lưng Thê Nam, cánh tay vòng tới trước, gần như ôm lấy cơ thể anh, tiếp tục hướng dẫn động tác. Găng tay đấm bốc của cậu đặt phía dưới, đỡ cánh tay Thê Nam rồi nâng lên.

"Tay trái hạ thấp xuống, tay phải nâng cao hơn một chút, thu ngực hóp bụng, thân người hơi rút vào, mắt nhìn chằm chằm vào bao cát, lúc ra quyền phải dứt khoát..."

Lưng của Thê Nam áp chặt vào ngực Triều Ngạn Ninh, ngoài tiếng Triều Ngạn Ninh phả vào tai anh, còn có cả nhịp tim của cậu. Như thể sức mạnh đó xuyên qua lồng ngực của hai người, rồi đập thẳng vào cơ thể anh.

Những động tác Triều Ngạn Ninh đang dạy, anh nghe thì nghe được, nhưng chẳng thể nào hiểu nổi.

Miệng Triều Ngạn Ninh vẫn đang nói các điểm mấu chốt của động tác, nhưng ánh mắt lại dừng ở cổ Thê Nam, cả phần gáy của anh đều phơi bày trước mắt cậu.

Đây là một tư thế rất nguy hiểm, Triều Ngạn Ninh sớm đã biết điều đó. Có những lúc không thể dễ dàng để lộ lưng mình cho người khác, vì rất dễ bị người phía sau khống chế.

Mà hiện tại, cậu chính là người đứng sau đó, và cậu phát hiện ra rằng, cảm giác muốn giữ chặt lấy người trước mặt mình quá đỗi mãnh liệt, như chạm đến tận đáy h*m m**n của bản năng.

Triều Ngạn Ninh nói xong các bước động tác, l**m l**m đầu răng, khoảnh khắc ấy cậu bỗng cảm thấy tiếc nuối vì chiếc răng nanh của mình đã mất, còn nghĩ hay là đi hỏi bác sĩ Trần xem, liệu có thể mài lại cho cậu một cái răng nanh hay không.

Cổ của Thê Nam rất gợi cảm, như thể được chạm khắc tỉ mỉ vậy, tỉ lệ và đường nét đều hoàn hảo. Khi hơi cúi đầu xuống, đường cong xương cổ càng rõ ràng hơn.

Triều Ngạn Ninh nhìn đến khô cả cổ họng, ngay lúc sắp không nhịn nổi muốn há miệng cắn thử một cái, Thê Nam lại bước lên hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Triều Ngạn Ninh vẫn chưa dứt được ánh mắt nhìn sau gáy anh, cho đến khi anh xoay người lại, cậu buộc phải thu mắt về.

Hai hàm răng Triều Ngạn Ninh khẽ nghiến lại, ngứa ngáy trong răng, mà tim còn ngứa hơn.

Cậu thật sự không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa...


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận