Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 13: Không ai được phép bắt nạt anh tôi..




"Thằng nhóc này là hạt giống tốt để luyện đấm bốc đấy, ký hợp đồng này đi, nửa năm sau mày sẽ có được 20 vạn."

"Nó còn dám chạy nữa thì nhốt vào lồng chung với mấy con chó kia đi! Thứ lì lợm, bẩn thỉu, không cho nó nếm mùi đau đớn thì chẳng biết mình là ai đâu."

"Muốn ra ngoài hả? Muốn ra ngoài tìm anh Nam của mày đúng không? Được thôi, hai năm. Chỉ cần mày đánh đủ hai năm ở võ đài, hoặc đánh đủ 200 trận, thì mày có thể đi. Tao sẽ cho thêm mày 20 vạn nữa."

"Hahahahaha, cái thằng ngu đó lại tin thật, nó không soi gương xem bản thân có đủ bản lĩnh mà đánh nổi 200 trận không."

"Nhặt cái ví và tấm ảnh trong thùng rác lên trả lại cho nó đi. Muốn thuần phục một con chó hoang luôn muốn cắn người, đánh một trận xong thì phải quẳng cho nó miếng xương mà l**m mới được."

"Cái thằng trong ảnh đó đúng là đẹp trai thật đấy, không ngờ thằng đó lại là loại sống chết vì tình."

"Đại ca, không phải nó nói người trong ảnh là anh nó sao?"

"Đệt, bảo sao mày mãi không kiếm nổi người yêu, anh cái mẹ gì mà anh. Lúc nó xem tấm ảnh đó, hai con mắt suýt nữa thì lòi ra ngoài!"

Triều Ngạn Ninh ôm chặt chiếc ví vừa tìm lại được, rút tấm ảnh bên trong ra. Một góc ảnh dính chút rác ngả vàng, cậu cẩn thận dùng tay lau đi mấy vết bẩn trên đó.

Dạ dày đau quặn từng cơn, Triều Ngạn Ninh nghiêng đầu nôn ra, mi mắt nặng trĩu, rát bỏng, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ, người trong ảnh cũng nhòe đi.

Cậu cố gắng chớp mắt mấy lần, giọt máu nơi khoé mắt nhỏ xuống, rơi trúng phần áo sơ mi trắng của Thê Nam trong ảnh.

Lúc này cậu mới nhìn rõ, vội vàng dùng tay lau vết máu trên ảnh, nhưng máu đã loang ra, lau cách nào cũng không sạch, vẫn còn in vệt đỏ.

Triều Ngạn Ninh nằm bẹp trên sàn nhà, từng tấc da thịt đều đang gào thét vì đau, đau đến mức khó thở, từng khớp xương kêu răng rắc, máu trong người như sắp trào ra.

Trong tay cậu vẫn siết chặt tấm ảnh, ôm chặt vào ngực.

Anh ơi, Tiểu Ninh đau quá...

Anh ơi, Tiểu Ninh nhớ anh...

"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, nghe anh nói không?"

Giọng nói của Thê Nam lẫn trong tiếng sóng ngắt quãng, kéo Triều Ngạn Ninh thoát ra khỏi chuỗi ác mộng lặp đi lặp lại.

Cổ cậu gục xuống, cúi đầu nhìn lại mình, tay vẫn còn mang găng đấm bốc, cơ bắp hai tay căng cứng như sắp đứt, mồ hôi từ lông mày nhỏ vào mắt vừa rát vừa ngứa.

Thê Nam vẫn không nghe thấy tiếng bên kia điện thoại, anh nhìn cuộc gọi vẫn chưa ngắt: "Chắc tín hiệu không tốt, bọn anh đang trên quốc lộ 315, em nghe được không?"

Triều Ngạn Ninh tháo găng ra, ngồi phịch xuống sàn nhà, nhắm mắt lại th* d*c: "Anh ơi, giờ nghe được rồi. Đường Cát vẫn đang đi cùng anh đúng không?"

"Có, cậu ta bảo lần đầu đến chỗ này, dọc đường cứ phấn khích mãi." Thê Nam quay đầu nhìn Đường Cát ngồi ở hàng ghế sau vẫn còn đang giơ điện thoại quay phim.

"Em cũng chưa từng đến đó." Khóe miệng Triều Ngạn Ninh lúc đầu còn cứng ngắc, rồi vô thức cong lên, "Vài hôm nữa em tới tìm anh nhé."

Thê Nam tay cầm điện thoại, tay kia phủi vết đất dính trên quần lúc vừa xuống xe chụp ảnh: "Em đừng chạy lung tung, chẳng phải còn nhiều việc phải làm sao? Đợi bọn anh chụp xong sẽ về liền."

Tín hiệu không tốt, lúc điện thoại ngắt, câu cuối cùng Thê Nam nói Triều Ngạn Ninh vẫn chưa nghe rõ.

......

Vừa dứt cuộc gọi với Triều Ngạn Ninh, Thê Nam  nhận được một loạt tin nhắn từ Lý Lăng Hách.

Luật sư Hạ đã gặp Lý Lăng Hách để nói chuyện, nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu ký đơn ly hôn.

Dạo gần đây những tin nhắn Lý Lăng Hách gửi đến đa phần đều nhằm vào Triều Ngạn Ninh.

Thê Nam mở ra lướt mắt nhìn qua, lần này cũng vậy.

"Lúc trước em chịu kết hôn với anh, chẳng qua là để đi tìm Triều Ngạn Ninh, đến cả hôn lễ cũng không muốn tổ chức với anh."

"Những năm qua, chỉ cần có chuyện liên quan đến Triều Ngạn Ninh, em đều có thể bỏ hết để đi tìm cậu ta."

"Em đã từng hiểu cho anh chưa? Anh mới là bạn đời hợp pháp của em, là anh! Em đã từng nghĩ đến cảm xúc của anh chưa?"

Hồi đó là hắn nói sẽ cùng anh đi tìm Triều Ngạn Ninh, cũng là hắn nói không tổ chức hôn lễ cũng chẳng sao, vậy mà giờ lại quay ra trách móc mấy chuyện này.

Thê Nam thẳng tay cho số Lý Lăng Hách vào danh sách đen.

Luật sư Hạ từng nói qua, nếu muốn kiện ly hôn thì phải theo đúng quy trình, chắc phải đợi anh chụp xong chuyến này về mới tiếp tục được.

Chuyến đi lần này, tính cả Đường Cát thì có bốn người, Thê Nam dẫn theo hai nhiếp ảnh gia trẻ trong studio là Thư Thừa và Tằng Hoằng Dật.

Cả hai đều mới ký hợp đồng với studio vào năm ngoái, là những người trẻ có nhiều ý tưởng. Thê Nam rất nhạy với luồng sáng tạo, mỗi khi tiếp xúc với hai người đó, anh thường bị cuốn theo và bật ra nhiều cảm hứng mới.

Nhưng lần này Thê Nam lại không có cảm hứng chụp ảnh, vì trong lòng rối bời, những ý tưởng ban đầu trước khi đi cũng vỡ vụn, không thể gom lại thành hình. Anh chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghề, theo bản năng mà giơ máy, tìm góc, căn bố cục, chỉnh thông số.

Trên tuyến đường vành đai lớn này chỉ có mỗi Thê Nam là có kinh nghiệm vì anh từng đến đây hai lần. Người đề xuất chụp ảnh ở đây là Thư Thừa.

Trước khi đi, Thê Nam đã nghĩ sẵn một chủ đề, cộng thêm việc từng đến đây nên có kinh nghiệm lẫn thời gian, vì vậy mới quyết định đi cùng mọi người. Nhưng giờ đến nơi mới thấy, phong cảnh thì đẹp, còn lòng người thì rối.

Dù cả tuần nay chụp không ngơi tay, nhưng những bức ảnh Thê Nam chụp ra đều là những khuôn mẫu cũ rích, không có chút mới mẻ nào, không tấm nào khiến anh hài lòng, nhiều tấm vừa chụp xong đã xóa luôn.

Trên đường đi, sự phấn khích thái quá của Đường Cát khiến Thê Nam bị phân tâm, hễ thấy cái gì hay là Đường Cát lại kêu ầm lên.

Tằng Hoằng Dật thì trầm lặng hơn, cả chặng đường chỉ tập trung chụp ảnh, thỉnh thoảng mới trao đổi vài câu về ý tưởng với mọi người.

Đường Cát và Thư Thừa thì hợp cạ, vừa bắt chuyện là tám không ngừng nghỉ, cả hành trình hai người ríu rít trò chuyện không dứt.

Có lúc Thê Nam ngồi ở ghế sau định tranh thủ chợp mắt, bị hai người kia làm ồn đến mức phải đeo tai nghe vào. Tức quá còn giơ chân đá ghế phụ, bảo Đường Cát đừng la hét nữa.

Tằng Hoằng Dật thấy Thê Nam quá mệt nên nhắc nhở: "Hai người yên lặng chút đi, để anh Nam ngủ một lát."

Nhưng họ chỉ yên tĩnh được một lúc, sau đó lại tiếp tục như cũ.

Dừng lại nghỉ giữa đường, Thư Thừa thấy Thê Nam tâm trạng không tốt, nên đưa cho anh một điếu thuốc.

"Anh Nam, suốt dọc đường không thấy anh chụp mấy."

"Cảm giác không biết phải chụp gì cho ra hồn." Thê Nam nhận lấy điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, "Lần này cứ coi như đi cùng các cậu để thư giãn đầu óc vậy."

Tằng Hoằng Dật không hút thuốc, đang ngồi dưới đất ngắm cảnh. Đường Cát cũng ngồi xổm dưới đất, ngửa cổ nhìn Thê Nam hỏi: "Anh Nam, có phải anh đang nhớ anh Triều không? Mai anh ấy đến rồi."

Thê Nam vẫn luôn rũ mắt, lúc này mí mắt cuối cùng cũng khẽ động. Anh muốn nói đúng là đang nghĩ đến Triều Ngạn Ninh, nhưng không phải như cách hắn vừa nói. Cuối cùng chỉ nói: "Sao cậu ấy nói với cậu mà không nói với tôi?"

"Tối qua anh ấy nói với em, vé máy bay cũng đặt xong hết rồi." Đường Cát lấy điện thoại ra đưa cho Thê Nam xem, "Bay thẳng tới chặng tiếp theo của bọn mình, chiều mai là gặp được rồi."

Về lại xe, Thê Nam nhắn tin hỏi Triều Ngạn Ninh bận rộn vậy còn chạy tới làm gì. Triều Ngạn Ninh nói cậu cũng muốn tới xem thử, khách sạn đã đặt rồi, phòng bên cạnh anh.

Có Đường Cát đi theo, mọi lịch trình của họ đều nằm gọn trong lòng bàn tay của Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh còn đắc ý: "Nghe Đường Cát nói dạo này anh Nam không có cảm hứng chụp ảnh, anh cứ đợi đấy, em mà tới thì anh sẽ có ngay."

Thê Nam bật cười, gửi lại một tin nhắn thoại: "Em biết xấu hổ chút đi."

"Em biết xấu hổ mà, nhưng mặt em đẹp thế cơ mà. Em đến rồi thì anh chắc chắn sẽ có cảm hứng liền."

Bị Triều Ngạn Ninh chọc cười như vậy, Thê Nam cũng không buồn bực nữa, dứt khoát cất máy ảnh, coi mình là một khách du lịch chuyên tâm ngắm cảnh. Mớ cảm xúc rối rắm trong lòng cũng vì vậy mà lắng lại phần nào.

Trên xe có bốn người đều biết lái, cứ mệt thì đổi người. Đến chiều hôm sau, còn hơn trăm cây số nữa là tới khách sạn, tới lượt Đường Cát cầm lái.

Lúc đi đường, hắn vượt một đoàn xe địa hình, chọc trúng chiếc Jeep đi đầu. Chiếc Jeep đạp ga đuổi theo.

Đường Cát cũng không chịu thua, hai xe cứ vượt nhau qua lại mấy lần, cuối cùng hắn nhường đường nhưng đối phương lại không vượt, cứ bám sát không buông.

"Má, tụi nó định làm gì?" Đường Cát siết chặt tay lái, chửi một câu.

Thê Nam đang nhắm mắt ngủ gật ở ghế phụ, nghe tiếng chửi cũng tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã thấy phía sau xe bọn họ là một chiếc Jeep đang bám sát, trên xe còn dán logo của một câu lạc bộ xe địa hình nào đó.

"Nhường cho họ vượt đi," Thê Nam nhìn vào gương chiếu hậu nói, "Đường Cát, đừng tranh với họ."

Đường Cát giảm tốc, chủ động đánh tay lái sang phải một chút để chiếc Jeep phía sau vượt qua.

Nhưng xe Jeep kia sau khi vượt lên lại cố tình chạy chắn đầu xe họ. Họ nhấn ga, nó lại rà thắng, Đường Cát định vượt, nó lại ép đường, không cho qua.

"Má nó, muốn chơi kiểu này hả?" Đường Cát tức giận, bấm còi inh ỏi.

Đoàn xe địa hình kia có ba chiếc, xe họ bị kẹp ở giữa.

Hai bên quốc lộ là vùng đất rộng lớn thuộc sa mạc Gobi*, Thê Nam chỉ sang bên phải: "Đường Cát, tấp vào lề đi, đừng gây với họ, an toàn là trên hết."

Đường Cát lại chửi thầm một câu, rồi đánh lái sang phải, tấp hẳn xe ra khỏi quốc lộ.

Cứ tưởng vậy là yên chuyện, ai ngờ chiếc Jeep kia cũng dừng lại phía trước. Có hai gã đàn ông từ trên xe bước xuống, một tên còn trẻ xăm trổ đầy tay, tên còn lại thì gầy gò, nhìn như đàn em đi theo.

Cả hai đều ngậm thuốc, chậm rãi tiến đến đầu xe, còn giơ tay ngoắc, ra hiệu bọn họ xuống xe.

Thê Nam ban đầu còn định nhịn cho qua, nhưng đối phương thế này thì đúng là quá đáng, anh tháo dây an toàn bước xuống xe, ba người còn lại cũng xuống theo.

Hai chiếc xe kia của đoàn xe địa hình cũng dừng sát bên. Trong chiếc xe đi đầu có một thanh niên thò đầu ra cửa sổ, quay lại hét một câu: "Quách Vũ, hai cậu làm gì đấy, đừng gây chuyện."

Tên xăm trổ quay đầu lại đáp: "Anh Lâm, không sao đâu, chỉ muốn làm quen, nói chuyện chút thôi."

"Cậu muốn trò chuyện gì?" Thê Nam nghiêng người dựa vào cửa xe, đeo kính râm, mắt hơi híp lại nhìn về phía hai người kia, "Nói thử xem, cậu muốn làm bạn kiểu gì, hôm nay tôi rảnh có thể tiếp các cậu tới cùng."

Đường Cát và Thư Thừa bước lên hai bước, Tằng Hoành Dật cũng đứng cạnh Thê Nam.

"Tụi này thấy mấy người ngầu phết, vượt xe liên tục, nên muốn làm quen thôi."

Tên xăm giọng đầy mùi thuốc súng, còn cười khẩy một tiếng: "Dừng lại làm gì? Sao không vượt tiếp đi?"

Nói xong gã lại bước lên, nhấc chân định giẫm lên nắp capo của xe bọn họ.

Thê Nam chỉ vào cái chân gã vừa nhấc lên: "Cẩn thận một chút, không phải cái gì cũng giẫm được đâu."

Thê Nam từng rong ruổi bao năm trên đường, người nào cũng từng gặp, chuyện gì cũng từng thấy, chuyện nhỏ nhặt bỏ qua được là bỏ qua, giải quyết được thì giải quyết, nhưng nếu thực sự có người ức h**p lên đầu anh, anh cũng chẳng ngán.

Huống hồ anh nhìn ra được, hai tên kia chỉ là loại ngoài mạnh trong yếu, thật ra chỉ cậy đông mà lên mặt.

Loại người như vậy, càng nhún nhường càng làm tới.

Trên đường lúc nãy, họ đã nhường hai lần, đối phương vẫn cố tình gây chuyện, Thê Nam cũng chẳng muốn nín nhịn nữa.

"Má nó, hôm nay tao cứ muốn giẫm đấy, thì làm sao?"

Không biết từ lúc nào, bên đường xuất hiện thêm một chiếc Land Rover màu đen. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen bước xuống xe, chưa đợi tên xăm trổ kia đặt chân lên nắp capo, cũng chưa đợi Thê Nam ra tay, đã tung chân đá một cú vào lưng hắn, đá bay ra xa mấy mét, ngã sấp mặt xuống đất.

Tên kia miệng đập thẳng xuống đất, ăn đầy một họng cát, phì phì nhổ mãi không hết, tên gầy gò đứng bên vội chạy tới đỡ.

Còn Thê Nam thì hoàn toàn tập trung vào người vừa xuất hiện, lần này Triều Ngạn Ninh không mặc vest, trên người là áo khoác da màu đen, quần túi hộp, ống quần gọn gàng nhét trong đôi boots, khiến đôi chân cậu trông càng dài hơn.

Phía sau cậu là vùng Gobi mênh mông hùng vĩ, Triều Ngạn Ninh như thể vừa bước ra từ tận chân trời.

"Em tới đây làm gì?" Thê Nam hơi nhướng mắt sau cặp kính râm, nhìn cậu.

Triều Ngạn Ninh đứng ngược sáng, nhìn Thê Nam cười: "Chỉ hơn trăm cây số thôi, em nghĩ chắc cũng nên ra đón các anh một chút"

Triều Ngạn Ninh đến khách sạn từ sớm, nhưng không ngồi yên chờ. Thay vào đó, cậu thuê một chiếc xe và cứ thế bám theo định vị mà Đường Cát chia sẻ từ trước.

Thấy phía sau thêm một chiếc xe dừng lại, nhóm xe địa hình phía trước cũng đều xuống cả.

Người đàn ông đi đầu chính là "anh Lâm" mà tên xăm trổ nhắc đến lúc nãy, tóc húi cua, người to cao lực lưỡng, vừa đến gần đã sáng mắt khi nhận ra Triều Ngạn Ninh.

"Ngạn Ninh? Cậu sao lại ở đây, trùng hợp thật đấy." Lâm Tử Minh từ xa đã đưa tay ra, bước sải bước nhanh tới.

Triều Ngạn Ninh ngoảnh lại cũng nhận ra người quen, đợi Lâm Tử Minh tới gần thì bắt tay: "Lâu rồi không gặp, anh Lâm, không ngờ lại gặp anh ở đây."

Triều Ngạn Ninh bình thường cũng thích chạy xe địa hình, chỉ là cậu luôn chạy một mình, hai năm trước từng quen biết Lâm Tử Minh trên đường. Lâm Tử Minh có một câu lạc bộ xe địa hình riêng, từng muốn mời Triều Ngạn Ninh gia nhập, nhưng cậu không đồng ý, cậu chỉ thích chơi một mình.

"Anh Lâm, người của anh à?" Triều Ngạn Ninh hất cằm về phía tên xăm trổ vừa bị đá văng đang loạng choạng bò dậy, "Cũng ghê gớm phết."

Anh Lâm bước đến, tát thẳng một cái vào mặt tên xăm trổ: "Tao đã bảo mày đừng gây chuyện, mau xin lỗi anh đi."

"Xin lỗi, xin lỗi anh..." Tên xăm trổ không còn hung hăng nữa, cúi đầu liên tục xin lỗi với Triều Ngạn Ninh.

"Đừng xin lỗi tôi," Triều Ngạn Ninh không nhận, "Cậu phải xin lỗi anh tôi."

Tên xăm trổ không biết ai mới là anh của cậu ta, nhìn người này rồi lại nhìn người kia cuối cùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Lâm Tử Minh.

Lâm Tử Minh ngay lập tức xác định được là Thê Nam. Tuy Thê Nam đeo kính râm to bản, nhưng không giấu được gương mặt nổi bật kia, cũng không giấu nổi khí chất trầm tĩnh, điềm đạm được thời gian và trải nghiệm mài giũa nên.

Trên đầu là bầu trời xanh thẳm, dưới chân là biển cát vàng mênh mông, người đàn ông trước mặt chỉ tùy ý đứng giữa khung cảnh ấy thôi cũng đã thành một bức tranh sống động.

Biết người được Triều Ngạn Ninh bảo vệ là vị này, Lâm Tử Minh chủ động đưa cho Thê Nam một điếu thuốc:

"Trẻ con không hiểu chuyện, là tôi không quản lý tốt. Tôi thay em nó xin lỗi. Không đánh không quen, sau này gặp trên đường mong được giúp đỡ nhau. Tôi là Lâm Tử Minh, gọi tôi là lão Lâm là được."

Thê Nam nhận lấy điếu thuốc, bắt tay hắn ta, cũng giới thiệu bản thân: "Thê Nam."

"Đây là anh tôi." Triều Ngạn Ninh đứng bên cạnh Thê Nam, chỉ vào anh nói với tên xăm trổ.

Vẻ mặt Triều Ngạn Ninh nhìn có vẻ thản nhiên, ánh mắt cũng như đang cười cười, nhưng sâu trong ánh nhìn đó lại là những tầng gió cát và sóng dữ chẳng cách nào che lấp.

Cậu lại nói: "Bắt nạt tôi thì được, bắt nạt anh tôi thì đừng hòng."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận