Trong diêm la điện.
"Diêm vương đại nhân! tên này khi sống chỉ là một tên ăn cắp vặt đầu đường xóa chợ..."(run giọng)
Không khí chốn âm ty vốn đã âm lãnh đầy quỷ dị rồi nhưng tình trạng hiện giờ lại làm cho người khác hít thở c*̃ng không thông, khi từ thiên đình trở về, diêm vương c*̉a hắn cứ như ăn trúng hỏa dược, đụng chút là bốc quả làm phán quan như hắn đây c*̃ng muốn khóc thét trong lòng.
"Đưa vào cỏi xúc sinh"(lạnh giọng)
(Lại đưa vào cỏi xúc sinh!) phán quan tót cả mồ hôi, hắc bạch vô thường c*̃ng liếc nhìn nhau, cả ba c*̀ng một suy nghĩ.
(Đây là âm hồn thứ 100 rồi, không bị đài xuống 18 tầng địa ngục thì c*̃ng đưa vào cỏi xúc sinh, diêm vương đại lão gia c*̉a tôi ơi!người đang phán xử theo tâm trạng sao!) tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ c*̉a phán quan chứ cái mạng nhỏ này sao dám thốt ra những lời bất kính như thế.
Khi âm hồn bị quỷ sai lôi đi còn kêu khóc thảm thiết, c*̃ng giống như những thân ảnh ở đây chỉ dám hít vào không dám thở ra, một chút hó hé c*̃ng không có, từ khi Đông Thương điện hạ cai quản địa phủ thì chẳng khác nào trần gian có khi nhiệt độ hạ thấp đến mức bọn họ rét run đến tận xương tỷ.
"Không cần phán xử nữa à?"(ánh mắt như mũi tên chỉa thẳng vào phán quan)
Phán quan giật mình, tự giờ vì hãy quá mà đã thất thần.
"Dạ...dạ lôi âm hồn kế tiếp vào"
===================
Thiên đình.
Nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn c*̉a thiên đế, thiên hậu c*̃ng chỉ biết thở ngắn thở dài vì không biết kẻ nào đã to gan như thế có thể trộm mất đi linh châu thể c*̉a thiên đình.
"Ta còn định đến ngày Đông Thương thành thân sẽ giao linh châu thể cho nó, nay bị mất rồi thật đúng là chuyện hoang đường nhất c*̉a thiên giới ta."(Giọng pha chút ảo não).
"Đông Thương chắc thất vọng lắm!"
"Ừ! Tân nương tử c*̉a nó vốn chỉ là một âm hồn không thể không có thần thể..."
Đưa ánh mắt có chút ủy khuất sang thê tử, thiên đế lại tiếp.
"Nàng biết...nó đã phát cáu với ta thế nào không? Nó nghĩ ta muốn linh châu thể bị mất lắm sao"
"Được..rồi! Thiếp hiểu mà"
Vừa nói thiên hậu vừa vỗ vỗ vai trượng phu mình như đang vỗ về một đứa trẻ to xác, thật đúng là một màng nếu người khác trông thấy thì thật xấu hổ mà.
====================
"Sư tỷ! sư phụ người vẫn như thế sao?"
Vẻ mặt lo lắng c*̉a một đệ tỷ phái Thiên Trì đang hướng Ngọc Thuần hỏi, nàng c*̃ng lắc đầu đầy phiền não, sư phụ đã như thế suốt một khoản thời gian dài rồi, chỉ đâm đầu bầu bạn với rượu kể từ khi sư thúc tổ và sư cô mất, người cứ như muốn phát điên.
"Đệ cứ về trước đi, để ta.."
Bước nhẹ đến bên người nam nhân, ánh mắt vô hồn đang mãi mê trong men rượu, đưa tay giựt lại bình rượu, giọng nàng vừa căm phẫn vừa đau xót.
"Sư phụ...người có hành hạ bản thân thì họ c*̃ng sẽ không sống lại đâu"
"Trả đây"(cau mày)
"Sư phụ!"
"Hừ..ta đã bảo trả đây, từ lúc nào con thích quãng chuyện c*̉a ta vậy hả"
Giọng đầy phẫn nộ, giựt nhanh lại bình rượu, Ngọc Thuần c*̃ng không yếu thế nhanh như chớp đã nếm bình rượu xuống đất làm nó bể nát, rượu tung té văng khắp nơi.
"Con...là đang... làm cái quái gì thế hả?"(gầm giọng)
"Sư phụ định thế đến bao giờ, người làm vậy thì được gì, chẳng phải sư thúc tổ đã giao Thiên Trì lại cho người c*̀ng Trưởng môn sư thúc sao, vậy mà xem người đã làm được gì cho Thiên Trì kìa, trong khi Thiên Trì đang ra sức chống lại yêu giới thì người lại ở nơi đây như con ma rượu, người nhìn lại bản thân mình đi sư phụ... Người làm con thất vọng quá..."(nói trong uất nghẹn).
Mâu quang có chút dao động, ánh mắt chứa đầy nổi tuyệt vọng thống khổ, hắn cứ nghĩ khi hắn buông tay thì Tương Nhi sẽ được sống hạnh phúc trong bảo hộ c*̉a sư phụ mình nhưng ai ngờ đâu cả hai người họ đều chết, một là sư phụ tôn kính, còn một là người hắn dùng hết con tim để yêu lấy.
Nhắm nghiền mắt lại, từ khóe mắt đã chảy dài hai dòng lệ, Ngọc Thuần đau xót khi phải đối diện với sư phụ mình thế này, sư phụ nàng vốn tâm cao khí ngạo hơn người, từ trước đến giờ chưa từng thấy người rơi lệ hay để cho bản thân, cho người khác cảm thấy thương hại, mà nay nhìn người kia thật đau xót biết bao.
"Sư...phụ.."(khẽ gọi)
Ai kia vẫn chìm trong im lặng.