Quân Lâm Binh Vương

Chương 699: Bảo đảm không có sơ hở.




Nhị hoàng tử đang thật là cao hứng! Thật là thư thái! 

Hắn thậm chí còn cảm thấy người trong thiên hạ phải chăng đều phối hợp với hắn! Nỏ thủ mình cần lập tức có thể lên kinh, mà ở phía sau màn hai vị Chí Tôn lại c*̀ng liên thủ phát ra Chí Tôn triệu hoán lệnh, khiến cho toàn bộ huyền giả cả nổi danh lẫn vô danh đều rời đi, mặc dù là tại Thiên Hương đô thành c*̃ng không ngoại lệ. 

Nhiều cao thủ như vậy đồng loạt rời đi, lực lương tại kinh thành rơi vào trạng thái yếu đuối chưa từng có, mà siêu cấp vũ khi phía mình đã được chuyển tới, quân sĩ chỉ cần được trang bị thì lập tức trở thành lợi khí giết người, như hổ thêm cánh. Đến lúc đó trước mặt lực lượng mạnh mẽ thì ở kinh thành đang trống rỗng có muốn làm gì c*̃ng chỉ như trở bàn tay, không phải quá dễ dàng sao? 

Thế nên, trong mật thất, nhị hoàng tử c*̀ng bọn lâu la tham mưu đang khẩn trương bàn luận, ai c*̃ng có chút hưng phấn. 

- Phương tiên sinh, báo cho Thần Phong vệ đội, bây giờ có thể khởi hành về phương nam, tăng tốc hướng đến kinh thành. 

Nhị hoàng tử thân thiết nhìn đệ nhất quân sư dưới trướng. 

- Chuyện này xin Phương tiên sinh hãy trù tính kế hoạch chu toàn. 

- Nhị gia yên tâm, đây là bổn phận c*̉a Phương Bác Văn, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, bảo đảm không có sơ hở. 

Phương Bác Văn lại trầm ngâm một chút xong mới nói: 

- Cửa hàng Triệu thị lần này cả nhân viên cả bảo tiêu thì có hai trăm người, còn có hai cao thủ Ngọc Huyền tự mình dẫn đội. Giang Nam đệ nhất nghiệp đoàn phó hội trưởng Mạnh Hiểu Tùng thống lĩnh tám mươi võ sĩ bậc nhất liên hợp hộ tống, bản thân Mạnh Hiểu Tùng đã là cao thủ Địa Huyền. Có hắn đi c*̀ng thì c*̃ng không đáng lo. Hiện giờ Triệu thị ngoài sáng, nghiệp đoàn ở trong tối, chia nhau c*̀ng tiến lên, việc này hẳn nhiên là suôn sẻ. Triệu thị và Thần Phong vệ đội c*̀ng đi, lão hủ c*̃ng đã báo cho Huyết Kiếm Đường, phía họ lần này phái ra hai sát thủ cấp Thiên Huyền, năm tên Địa Huyền và hai Ngọc Huyền sát thủ cao cấp âm thầm bảo hộ, vạn toàn kỳ mĩ. Đừng nói giờ phút này các phương thế lực đang hư thoát kia, mà cho dù là bình thường thì với cổ thế lực khổng lồ này thì đã không có sơ hở!

- Hừ, Huyết Kiếm Đường trước giờ vì ta làm nhiệm vụ chưa bao giờ phái ra cao thủ ngoài Ngọc Huyền! Khiến cho mấy vụ ám sát thất bại, tiền mất tật mang, không được một chút thu hoạch. Mà lần này Huyền Thú Cân Thủ Nỗ xuất thế lại có thể lập tức xuất ra hai vị cao thủ Thiên Huyền và năm tên Địa Huyền! Trong hành động lần này thì cấp thấp nhất lại là Ngọc Huyền! Thủ đoạn làm việc như vậy thật sự khiến bổn vương tràn ngập thất vọng! 

Nhị hoàng tử tức giận không chịu nổi rít lên. 

- Huyết Kiếm Đường làm việc luôn luôn bí hiếm, ngay cả lão phu c*̃ng không hiểu nguyên do. 

Phương Bác Văn cau mày nói tiếp. 

- Nhưng đội bảo tiêu c*̉a Huyết Kiếm Đường lần này xuất ra c*̃ng thật sự trọng đại, bọn họ thận trọng như vậy c*̃ng không phải không có đạo lý. c*̀ng người làm việc, lộ vẻ sốt sắng. Người không vì mình, trời tru đất diệt. 

Nói tới đây, trong giọng nói Phương Bác Văn chợt đổi một chút, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, rồi chuyển thành e ngại! Tựa hồ là đang nghĩ đến sự tình đáng sợ nào đó. 

Nhị Hoàng tử lại không hề chú ý tới dị trạng c*̉a đệ nhất quân sư, cơn giận vẫn còn chưa hết, thở gấp mấy hơi, âm thanh lạnh lùng. 

- Bỏ đi, một khi thủ nỏ tới tay, lại dùng trên người bọn Huyết Kiếm Đường, dù sao c*̃ng không phí bao nhiêu hơi sức, miễn cho sau này lại vì bọn hắn mà nổi giận vô cớ. 

Đôi mày trắng c*̉a Phương Bác Văn nhíu chặt lại, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm, vừa mở miệng định nói cái gì, lại cảm thấy suy nghĩ c*̉a mình có phần vô lý, có phần tưởng tượng xa vời, đem chuyện định nói ra nuốt trở vào, nhưng trong mắt thần sắc lo lắng vô tình hữu ý cứ thể hiện ra ngày càng đậm. 

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. 

Câu nói này c*̉a nhị hoàng tử chỉ nương theo giận dữ mà thốt ra, nhưng trong tai Phương Bác Văn lại chẳng khác chi tiếng sét giữa trời quang. 

Hết thảy những chuyện mờ ám đang dần hiện lên rõ ràng. 

Chẳng lẽ ta lại cần một đường lui nữa sao? 

Cạnh đó là nhị hoàng tử hai tay chắp sau lưng, thần tình tràn đầy tự tin, cứ mỉm cười. Mang theo niềm tin mãnh liệt và khát khao cao độ đối với mục tiêu, lẩm bẩm "Nếu có thể mượn cơ hội lần này, cứ đem lão đại và lão tam thẳng tay..." 

Hắn không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng nhưng vẻ mặt âm độc rất lâu đọng lại như muốn tỏ rõ. Đột nhiên hắn quay người lại hỏi: 

- Phương tiên sinh, Nguyệt Nhi bên đó bố trí thế nào rồi? 

- Nguyệt Nhi cô nương đã ở bên kia được vài ngày, c*̃ng không có động tĩnh gì, tựa như c*̀ng nàng ta không có liên can. Nàng c*̃ng rất ít lộ diện, toàn do chúng ta liên hệ trước. Thái độ c*̉a Nghê Thường Các c*̃ng có chút mờ ám. Điều này làm người ta có chút khó hiểu. 

Phương Bác Văn tự thêm bớt một số tình huống, nói ra có vẻ thong thả, lại vô c*̀ng lưu loát nhưng c*̃ng có chút ấp úng. Hiển nhiên là trong lòng hắn không hề bình tĩnh, có khi là còn đang lo lắng chuyện này. 

- Hừ! 

Trong mắt nhị hoàng tử chợt lóe hàn quang, sau đó lại im lặng một lúc, mới nói: 

- Bên đó tạm thời không cần bàn đến. Dù sao, với lực lượng của nàng c*̃ng không làm nên chuyện gì. Thành Đức Thao thì sao? Trong lúc này hắn đang làm cái gì? Tại sao cả vài ngày qua c*̃ng không thấy bóng dáng hắn? 

Trong mắt Phương Bác Văn lộ ra một tia chán ghét, hiển nhiên vị Thành vương tử kia danh tiếng c*̃ng chả tốt lành gì. Chỉ nghe hắn nói: 

- Vị Thành công tử này lão hủ c*̃ng đã vài ngày không có gặp hắn. Tựa hồ như vài ngày nay hắn bận việc gì đó không cho người khác biết, thần thần bí bí. Mà nhân công c*̉a Thành gia c*̃ng chưa tới, c*̃ng không biết có xảy ra chuyện gì không.

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận