Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 99.




“Đúng vậy.” Sở Tuấn giơ tay An Noãn lên: “Anh, anh xem thử chiếc đồng hồ này thế nào, có đẹp không?”

Trạch Sâm liếc nhìn một cái.

“Ừm, không tệ, mắt thẩm mỹ khá tốt.”

“Em cũng thấy đẹp.” Sở Tuấn nói: “Noãn Noãn, thật sự rất đẹp, nhận đi.”

Trạch Sâm đi đến bên quầy hàng, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

“Hai người… thật sự ở bên nhau rồi à?”

Sở Tuấn cười: “Anh cả, anh nói vậy là sao. Bọn em có hôn ước, ở bên nhau không phải chuyện đương nhiên à?”

Trạch Sâm cũng cười một tiếng: “Cũng đúng, đúng là chuyện đương nhiên. Nhưng anh không ngờ, em từ trước đến nay đều có chủ kiến, thế mà trong chuyện này lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”

“Lời hay, dĩ nhiên phải nghe.” Sở Tuấn nói: “Anh cả, anh nói xem một người độc thân như em, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt như vậy, là anh thì anh có từ chối không?”

Điều này có khác gì bánh từ trên trời rơi xuống?

Không nhận thì đúng là đồ ngốc.

“Chỉ là cô ấy không chịu nhận quà của em, muốn em tặng một cái mấy chục tệ rồi đợi em về nhà bị ông nội đánh chết.”

An Noãn câm nín.

Cô không nghĩ như vậy.

Nhưng ông nội đánh người đúng là rất đau, nhất là đánh cháu trai, đặc biệt đau.

May mà hai cháu trai nhà họ Trạch có thể chất tốt.

“Noãn Noãn, tối hôm qua chúng ta đã nói thế nào?”

“Nói thế nào?”

“Người dũng cảm được tận hưởng thế giới trước.” Sở Tuấn nói: “Em nên dũng cảm một chút, tận hưởng cuộc sống, tận hưởng anh.”

Cô nhân viên bán hàng suýt nữa bật cười, mặc dù đã cố gắng kìm nén, nghĩ hết những chuyện buồn trong nửa đời mình nhưng vẫn không thể không cong môi.

Hai anh em nhà họ Trạch là khách quen của trung tâm thương mại này, những người làm việc ở đây lâu một chút đều quen họ. Không nói quá, trong trung tâm thương mại này, những cô nhân viên bán hàng trẻ đẹp muốn gả cho họ cũng không ít. Dĩ nhiên, còn có những người biết không thể gả, nhưng không gả được cũng chẳng sao.

Sở Tuấn đến mua đồ, từ trước đến nay đều có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng vào cửa hàng, thanh toán rồi đi.

Nhân viên bán hàng dù có xinh đẹp đến đâu, có bắt chuyện thế nào anh cũng không bao giờ để ý.

Đây là lần đầu tiên… miệng ngọt như vậy.

Quả nhiên, cô nhân viên bán hàng thầm nghĩ: Đàn ông mà bắt đầu yêu đương rồi thì cũng biết nói lời ngọt ngào thôi.

Giày nam nữ
Lời đã nói đến đây, An Noãn cảm thấy nếu không nhận nữa có chút không ổn.

Đối với Sở Tuấn, có lẽ thật sự là vì đây là món quà đầu tiên nên muốn thận trọng một chút.

Cô sẽ không nghi ngờ nhân phẩm của Sở Tuấn.

Nếu là người khác, cô còn phải nghi ngờ liệu có âm mưu gì, cố ý đẩy cô vào tầm ngắm của dư luận.

Nhưng khi nhân phẩm của một người không có vấn đề, mọi việc anh ta làm đều có thể hiểu theo hướng tốt.

Tấm lòng tốt của bạn trai bạn gái chính là yêu thích.

“Được, vậy em nhận, cảm ơn anh.” An Noãn đeo đồng hồ: “Rất đẹp, em rất thích.”

“Thích là được.” Sở Tuấn nói: “Cứ thế này, không cần gói, cứ đeo luôn.”

Cô nhân viên bán hàng nở một nụ cười rạng rỡ nhất trong tối hôm nay.

Sở Tuấn thanh toán 2 vạn tệ như thể chỉ 2 tệ.

An Noãn thật sự rất thích chiếc đồng hồ này, vốn dĩ không muốn nhận, bây giờ đã nhận thì cứ đường hoàng.

Cô nhìn đi nhìn lại, gật đầu khen ngợi.

“Thích, đẹp. Quả nhiên tiền nào của nấy, đồ đắt chưa chắc đã tốt nhưng đồ tốt chắc chắn đắt.”

Trừ khi là mua được hàng rẻ trên chợ đen, chứ không thì giá rẻ khó có đồ tốt.

“Anh cũng thấy đẹp.” Sở Tuấn nói: “Đi, đi ăn cơm. Anh cả, có muốn đi ăn cùng tụi em không?”

“Thôi đi, anh là người không có mắt nhìn đến vậy sao?” Trạch Sâm vội xua tay: “Hai người mau đi đi, anh không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu.”

Đi cùng họ, đó không phải là đi ăn cơm mà là đi ăn cơm chó.

Sở Tuấn vốn dĩ cũng chỉ khách sáo với anh ta, liền đưa An Noãn đi.

“Hôm nay hơi muộn, ăn tạm một bữa đã.” Sở Tuấn nói: “Đợi vụ án này kết thúc, có thời gian anh sẽ đưa em đi ăn ngon hơn.”

An Noãn thở dài một hơi.

“Sao vậy?”

“Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.” An Noãn nói: “Uy lực của đạn bọc đường quá lớn, anh nói xem anh làm như vậy, lỡ đâu hai chúng ta không thành, sau này em chắc chắn sẽ cô đơn cả đời, em còn có thể nhìn trúng ai nữa?”

Một khi trong lòng đã có một tiêu chuẩn, tiêu chuẩn này rất khó hạ xuống.

“Hừ, vậy thì đừng nhìn.” Sở Tuấn ôm An Noãn vào nhà hàng: “Chỉ nhìn anh thôi, anh đẹp trai mà.”

Sở Tuấn đưa An Noãn tới một nhà hàng mà anh hay lui tới.

Vào cửa hàng, tìm chỗ, kéo ghế cho cô.

An Noãn chống cằm nhìn anh.

“Sở Tuấn, anh thật sự chưa từng yêu ai sao?”

“Chưa có.” Sở Tuấn rất thản nhiên: “Sao vậy?”

“Sao em cảm thấy anh rành quá vậy? Như dân sành tình trường vậy đó.”

Phục vụ mang thực đơn lên, Sở Tuấn gọi vài món.

Đều là hợp khẩu vị của An Noãn.

Những ngày này, ở nhà hay ở ngoài họ đã ăn cơm cùng nhau không ít lần nên nhớ rất rõ.

“Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy à?” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Yêu đương à? Trong đội cảnh sát hình sự luôn có người yêu đương, yêu đương tốt hay không tốt, cầu hôn hay bị bỏ, có lúc mọi người cũng sẽ giúp nhau phân tích, thế là biết thôi.”

An Noãn giơ ngón tay cái cho anh.

Anh giỏi.

Ngày mai còn có một ngày bận rộn, bữa cơm này cũng không ăn quá muộn, tổng kết lại, chính là một bữa cơm công việc đắt đỏ.

Ăn xong, họ trở về nhà.

Lúc về đến nhà đã là 10 giờ, ông nội đã nghỉ ngơi từ lâu, mẹ Sở vẫn chưa ngủ, đang gọi điện thoại trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng xe, mẹ Sở đứng dậy ngẩng đầu nhìn một cái.

Liền nhìn thấy Sở Tuấn xuống xe, An Noãn cũng xuống xe.

Nhưng lần này khác với trước đây.

Trước kia, hai người tan làm về chung, xuống xe là một trước một sau vào nhà.

Nhưng lần này Sở Tuấn ở ghế lái xuống xe trước, đợi An Noãn ở ghế phụ cũng xuống xe đi đến bên cạnh anh, rồi anh rất tự nhiên nhận lấy túi trong tay An Noãn, cùng nhau đi vào nhà.

Khi đi qua vườn hoa, Sở Tuấn lại hái một bông hồng tội nghiệp.

“Em chỉ thích hoa hồng trắng thôi sao?” Sở Tuấn nói: “Anh thấy màu đỏ cũng khá đẹp.”

“Đều đẹp, mỗi loại có vẻ đẹp riêng.” An Noãn nhận hoa, hai người cùng vào cửa.

Hôm nay khá nóng, An Noãn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, chiếc đồng hồ trên cổ tay rất nổi bật.

Trên người cô từ trước đến nay không có đồ trang sức gì, có thể nói là mộc mạc, không có khuyên tai, dây chuyền, vòng tay, đột nhiên có thêm một món đồ lại càng bắt mắt hơn.

Mẹ Sở vừa nhìn đã nhận ra, đây là một chiếc đồng hồ mà An Noãn chắc chắn không thể tự mua được.

“Tôi có việc gấp, không nói nữa nhé?” Mẹ Sở vội vàng nói vài câu vào điện thoại rồi cúp máy.

“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à.”

“Dì ạ.”

An Noãn cũng gọi một tiếng.

Tâm trạng của mẹ Sở lập tức rất phức tạp.

“Tiểu An, cháu nghỉ sớm đi.” Mẹ Sở nói: “A Tuấn, con đợi một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận